Gia nhập R•K đã được một tuần lễ, từ lúc mới bắt đầu cái gì cũng không biết, hiện tại đang từ từ học tập, không cố hết sức quả thực là không thể nào, hơn nữa chuyện cô đi cửa sau mới được nhận vào đây không biết tại sao lại truyền ra, cho nên có rất nhiều ánh mắt nhìn vào cô không quá thân thiện cho lắm, cũng không tình nguyện dạy dỗ cô thật lòng. Nhưng rất may bản chất cô thông tuệ , chỉ cần nghe nhìn một chút liền hiểu được, cho nên cũng không gây ra rắc rối gì. Bây giờ mặc dù phần lớn là chân chạy việc, nhưng với mỗi một công việc Tô Lưu Cảnh đều hết sức cố gắng hoàn thành một cách nhanh nhất, tốt nhất.
Đi theo bên cạnh Thương Thiên Kỳ mới biết, người bình thường vẫn không đứng đắn, lúc làm việc thế nhưng lại liều mạng, cuồng nhiệt như thế, dường như cả con người cũng đều thay đổi, trên thế giới chỉ tồn tại việc vẽ tranh, hôm nay Tô Lưu Cảnh đã rót đến ly cà phê thứ ba chuẩn bị đưa vào cho anh.
Lúc đi ngang qua phòng rửa tay, Tô Lưu Cảnh chợt nghe thấy những tiếng rì rầm bàn tán đau nhau truyền ra, tựa hồ cố ý nói cho cô nghe vậy.
"Thấy không? Đây chính là phụ tá mới của Richie đấy, nghe nói Richie tự mình chọn cô ấy vào đây!"
"Vậy sao, người ta có bản lĩnh mới có thể dính vào Richie, đổi lại nếu là cô, cô có làm được không?"
"Nói cũng đúng, công phu của người ta lợi hại, một cô gái chỉ mới mười tám tuổi, trong tay chỉ có bằng tốt nghiệp trung học thế nhưng lại có thể vào được công ty lớn như thế này, ‘ năng lực ’ kia quả thật khiến người ta hâm mộ không thôi. Nghe nói, người ta còn được lên TV đấy, có điều, hình như cũng chỉ là tình nhân thôi, ha ha. . . . . ."
. . . . . .
Tô Lưu Cảnh sắc mặt trắng nhợt, không muốn nghe tiếp nữa, vội bê cà phê trở về.
Trùng hợp đúng lúc này lại chạm mặt Mary đi tới, tựa hồ cũng đã nghe loáng thoáng đám người kia nói những gì, liền liếc họ một cái, không chút khách khí nói: "Lưu Cảnh à, tôi chỉ cho cô, có vài người không biết làm việc, chỉ biết bám lấy ông chủ, nhưng lại chuyên nói xấu sau lưng người khác, có nhân tài như vậy thật là đáng buồn!". Đây chính là vị thư ký mỹ nữ đã phỏng vấn cô ngày đó, tính tình rất thẳng thắn mạnh mẽ, trừ Thương Thiên Kỳ ra chỉ có cô ấy đối xử tốt với Tô Lưu Cảnh.
Tô Lưu Cảnh cũng hiểu co ấy đang ra mặt vì mình, cảm kích cười cười đáp: "Cám ơn chị, Mary."
Quả nhiên, đám nữ nhân trong nhà vệ sinh kia lập tức im bặt.
"Về sau, đừng có chấp nhặt với những người không có kiến thức, như thế sẽ làm thấp đi giá trị của mình". Mary quay về phía đám người kia hừ một tiếng, quả thật khiến cho bọn họ giận đến nói không ra lời.
Tô Lưu Cảnh không nhịn được cười "Hì hì" một tiếng.
Xả giận xong, lúc này Mary mới kéo Tô Lưu Cảnh đến gần, cầm lấy một phần tài liệu đưa cho cô nghiêm mặt nói: "Lưu Cảnh, đây là danh sách khách quý của buổi họp báo lần này mới vừa làm xong, đây là buổi họp báo đầu tiên sau khi Richie về nước, rất quan trọng, cô theo thứ tự này lần lượt đi thông báo, cần phải mời bằng được bọn họ tới tham gia"
Tô Lưu Cảnh vội vàng tiếp nhận tài liệu đáp: "Vâng, em đi ngay đây!". Đi ra khoit tòa nhà R•K, liền chạy về hướng ga điện ngầm, bởi vì trình độ của cô quá mỏng, cho nên càng muốn lập được chút thành tích, không để cho Thương Thiên Kỳ thất vọng, càng không thể để cho người khác coi thường!
Mở danh sách ra, Tô Lưu Cảnh tỉ mỉ nhìn một lượt danh sách tên tuổi những ông chủ lớn đủ để hô phong hoán vũ trong thành phố này, chợt nhìn thấy một cái tên quen thuộc, Tô Lưu Cảnh sửng sốt, tất cả lực chú ý cũng lập tức tập trung lên trên cái tên này, những chữ khác tựa như biến mất hết, chỉ còn sót lại ba chữ kia.
Hình, Hạo, Xuyên.
Tô Lưu Cảnh lập tức liền trở nên luống cuống, sau đó nỗ lực để cho mình trấn định lại, mặc kệ như thế nào, phải đi phát thiệp mời cho tất cả khách quý trước đã.
Tô Lưu Cảnh đi xuống ga tàu điện ngầm, chạy như bay, từ công ty này sang công ty khác, không hề ngừng nghỉ giây phút nào, dường như muốn cố gắng để cho mình bận rộn, không nghĩ đến việc chuẩn bị phải đối mặt Hình Hạo Xuyên như thế nào.
"Tổng giám đốc Tôn, đây là thϊế͙p͙ mời của công ty chúng tôi, mời ngài đến tham gia buổi họp báo lần này , nhất định sẽ không để cho ngài thất vọng!". Tô Lưu Cảnh khẩn khoản nói với vị Tôn Tổng giám đốc, đi từ sáng sớm đến gần tối, tổng cộng tám tiếng, ngay cả nước cũng không kịp uống một hớp, trên trán vẫn lấm tấm mồ hôi.
"Ha ha, Tô tiểu thư nói quá lời, buổi họp báo này không thể không đi, nếu khồn chỉ sợ Richie sẽ gỡ biển của chúng tôi xuống mất". Tổng giám đốc Tôn hòa nhã nói đùa .
"Cám ơn, cám ơn ngài". Tô Lưu Cảnh cảm ơn xong liền đi ra khỏi tòa soạn cực kỳ nổi danh, xoa xoa cái trán đổ đầy mồ hôi, mở bình nước suối ra uống một hớp, tuy đói hoa cả mắt, nhưng vẫn còn một chỗ chưa đến.
Nhìn trên mười cái tên trên danh sách đã hoàn thành, còn dư lại một, đôi mày thanh tú của Tô Lưu Cảnh nặng nề nhíu lại, lòng bàn tay bất tri bất giác nắm chặt, cơ hồ muốn nhìn xuyên qua cái tên đó, cuối cùng chỉ thở dài một hơi, thu hồi tài liệu, nhanh chóng đi đến toà nhà Hình thị cao nhất thành phố.
"Xin hỏi, Tổng giám đốc Hình có ở đây không?", đứng trước quầy lễ tân, Tô Lưu Cảnh rất nhanh bắt tay vào công việc. Mấy chữ Tổng giám đốc Hình này dường như có áp lực vô hình đè nặng lên vai, khiến cho cô thở không nổi.
"Cô có hẹn trước không?", nữ nhân viên tiếp tân liếc cô một cái, hơi khinh thường hỏi.
"Không có."
"Xin lỗi, tôi không thể để cho cô đi vào, phụ nữ mỗi ngày tới tìm Tổng giám đốc của chúng tôi không một trăm thì có đến tám mươi người, nếu để cho cô đi vào vậy thì Tổng giám đốc nhất định phiền chết?". Nữ tiếp tân nói xong liền lườm cô một cái.
Tô Lưu Cảnh bị nói vậy không nhịn được nhíu mày, trả lời: "Tội là của ngài Richie của R•K, hai tuần sau công ty chúng tôi sẽ mở một cuộc họp báo giới thiệu những thiết kế mới, vì thế muốn mời Tổng giám đốc của quý công ty đến tham gia, đây là thư mời của công ty chúng tôi, có thể giúp tôi gọi điện thoại hỏi một chút không?"
Nữ tiếp tân nghe cô trình bày xong, coi như không hiểu cái gì cũng biết tầm quan trọng của chuyện này, liền vội vàng tươi cười nói: "Vậy thì, tôi sẽ gọi điện thoại hỏi thăm giúp cô một chút, xin qua bên kia chờ."
Tô Lưu Cảnh ngồi ở trong đại sảnh, cầm thư mời nóng đến phỏng tay, trong đầu không ngừng nghĩ tới việc khi nhìn thấy Hình Hạo Xuyên, sẽ phải đối mặt như thế nào.
"Thư ký Lưu, bên này có vị tiểu thư nói là R•K đưa thiệp mời tới, anh xem?". Trước đài vừa nhìn thấy Hình hạo sông thư ký vội vàng tiến lên hỏi.
Tô Lưu Cảnh nhìn thấy Lưu Thừa đột nhiên xuất hiện, lòng đầy khẩn trương, vội đứng lên.
"Tô tiểu thư, chào cô!", Lưu Thừa nhã nhặn gật đầu chào hỏi.
"Lưu. . . . . . thư ký Lưu, xin chào, đây là thϊế͙p͙ mời của công ty chúng tôi, xin tổng giám đốc Hình lúc đó đến tham dự". Tô Lưu Cảnh vội đem thϊế͙p͙ mời đưa cho anh ta.
Lưu Thừa cầm lấy thϊế͙p͙ mời, nhìn Tô Lưu Cảnh đang run rẩy đứng đó liền nói: "Được rồi, Tô tiểu thư, tôi sẽ đưa lại cho Tổng giám đốc".
"Cám ơn, vậy tôi không quấy rầy nữa, hẹn gặp lại!", Tô Lưu Cảnh vội cầm túi lên, đi như bay ra phía cửa chính. Mới nhìn thấy Lưu thừa mà cô còn hốt hoảng như vậy, không biết lúc gặp Hình Hạo Xuyên cô cong như thế nào, cho nên trước hết cứ đi khỏi đây là tốt nhất.
Đang xoay người chạy ra cửa, lại vội vàng không để ý đến người đàn ông mặc áo khoác màu đen đang khí vũ hiên ngang bước vào tòa nhà Hình thị.
Tô Lưu Cảnh hốt hoảng, trái tim tựa như ngừng đập, trong đầu trở nên trống rỗng không nghĩ được cái gì, chỉ muốn nhanh nhanh chạy trốn, không để cho anh trông thấy mình.
Tô Lưu Cảnh vội vòng lại, trốn vào dưới tán cây cảnh xanh mướt, không muốn đối mặt với người kia, chỉ trong mấy giây giắn ngủi, bàn tay của cô đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Chung quanh bỗng dưng im ắng hẳn, Tô Lưu Cảnh thầm nhủ, có lẽ anh đã đi qua rồi, vội thở một hơi, xoay người đi ra, nhưng mới vừa bước ra một bước, trước mắt lập tức xuất hiện một đôi giày da đen bóng.
Cặp mắt của Hình Hạo Xuyên chẳng khác nào loài chim ưng nhìn cô chằm chắm, trong con ngươi thâm thúy như biển chiếu rõ bóng dáng hốt hoảng như con thỏ nhỏ của người nào đó.
Cổ họng Tô Lưu Cảnh như nghẹn lại, không nói nên lời.
"Cô làm gì ở đây?", Hình Hạo Xuyên nhíu mày hỏi.
"Tôi. . . . . ." Tô Lưu Cảnh hốt hoảng cúi đầu, quên mất phải đáp lại như thế nào.
"Mới vừa rồi cô đang trốn tôi?", Hình Hạo Xuyên nhìn thấy biểu tình tránh né bài xích của cô, đột nhiên không khỏi cảm thấy phiền não, cường thế đi về phía trước một bước, ép cô trở lại trong góc.
Tiếp xúc với anh trong khoảng cách gần như vậy, còn chưa đến mười centimet, Tô Lưu Cảnh theo bản năng không ngừng lui về phía sau, cho đến khi không thể lui được nữa.