Có Biết Chăng Tương Tư Nhập Cốt

Chương 38

Rung động tận đáy lòng, Hà Ứng Hoan cảm thấy như cả người bị hút vào trong cặp mắt kia. Trong thoáng chốc, y ý loạn tình mê không thốt nên lời.

Giang Miễn triền triền miên miên hôn một trận rồi mới chịu đứng lên. Hắn quay người lấy chén thuốc trên bàn, khẽ cười nói, “Được rồi, đã đến giờ uống thuốc.”

Hắn vừa nói vừa bón thuốc, động tác nhẹ nhàng.

Tim đập loạn nhịp, Hà Ứng Hoan nhìn chằm chằm Giang Miễn trong chốc lát rồi chợt bật cười, miếng há ra uống từng ngụm từng ngụm thuốc.

Y chỉ cần nhìn dáng vẻ dịu dàng này của Giang Miễn là đã đoán được tâm tư người kia, việc hỏi hắn còn tức giận hay không, có tha thứ hay không đã không còn cần thiết nữa.

Giờ này khắc này, hai người không chỉ gần trong gang tấc mà ngay cả tâm ý cũng đã tương liên, chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười đã có thể thay thế ngàn câu vạn chữ.

Có lẽ cũng bởi quan hệ với Giang Miễn đã trở lại tốt đẹp như xưa, thân thể Hà Ứng Hoan khôi phục rất nhanh. Hơn nữa, Ngô Tiếu Kiệt diệu thủ hồi xuân dùng dược liệu tốt nối gân cho y, chỉ trong vòng một tháng, y đã có thể xuống đất đi bộ. Thế nhưng, trong thời gian y dưỡng thương, chỉ cần có cơ hội, Giang Diễm sẽ chạy tới cãi nhau, Lục Thiết Âm thì một đi không trở lại, ngay cả cái bóng cũng không nhìn thấy, cho nên có thể nói, y dù trong lòng ngọt ngào, phiền não cũng không ít.

Giang Miễn sợ Hà Ứng Hoan bị ảnh hưởng cảm xúc nên hầu như ngày nào cũng ở cạnh bên y, rót nước bưng thuốc, nói nói đùa đùa vô cùng dịu dàng.


Chạng vạng một ngày nọ, khi hai người vừa dùng bữa tối xong đang ngồi rảnh rỗi nghỉ ngơi, Hà Ứng Hoan bỗng chống cằm, khẽ than, “Cần Chi, sư phụ ta vẫn chưa về sao?”

“Ừ, từ sáng nay đã ra khỏi phủ, chắc là lúc này đang say sưa trong một quán rượu nào đó rồi.”

“Sư phụ ngày nào cũng đi sớm về trễ, chắc cũng sắp lật tung thành Lâm An lên rồi mà vẫn chẳng tìm thấy bóng dáng đại sư huynh. Không biết huynh ấy đã đi đâu rồi.” Nói xong, y bất giác nhíu mày.

Giang Miễn thấy thế vội đưa tay vuốt lên nếp nhăn nơi chân mày y, cười nhẹ nói, “Ngô đại ca đã ở đây thì có thể có chuyện gì được? Huống chi đại sư huynh ngươi võ công cao cường, tính tình lại tốt, hẳn sẽ không gây nên chuyện gì phiền toái.”

“Huynh ấy thành thật thế, rất dễ bị người ta bắt nạt.”

“Tình huynh đệ của các ngươi sâu sắc, ngươi lo lắng cho cậu ta cũng là chuyện đương nhiên, nhưng mà…” Giang Miễn cầm tay Hà Ứng Hoan, vừa cười vừa nói, “Ngươi cứ suốt ngày nhắc tới cậu ta như thế, ta sẽ ghen.”

“Thật sao?” Hà Ứng Hoan ngạc nhiên, đôi mắt sáng lên nhưng rồi y lại lập tức bĩu môi, “Ngươi muốn ta vui lên nên mới cố tình trêu đùa ta chứ gì? Ta không tin ngươi sẽ ghen đâu.”

Giang Miễn cười cười không hề phủ nhận, chỉ vươn tay vuốt tóc y, thấp giọng, “Ứng Hoan, ngươi chỉ cần dưỡng thương thật tốt là được. Về những chuyện khác… dù là chuyện của sư huynh ngươi hay của Diễm Nhi, cứ giao tất cả cho ta xử lý, có được không?”


Giọng nói kia êm êm nhẹ nhẹ, vừa mềm mỏng lại vừa ngọt ngào khiến người ta mê muội.

Hà Ứng Hoan nghe vào tai, sao còn có thể nói lời cự tuyệt? Y lập tức gật đầu đáp ứng. Y dù không nói gì nhưng ánh mặt linh lợi lại nhìn Giang Miễn, sau đó, y giãn mặt tươi cười, nhào tới.

“Ứng Hoan?”

“Cần Chi.” Hà Ứng Hoan đặt cằm lên vai Giang Miễn, đôi môi mỏng từ từ tiến tới bên tai hắn, thanh âm khàn khàn, “Vết thương của ta kì thực đã sớm khỏi rồi, ngươi có muốn thử một lần hay không?”

Giang Miễn giật mình, một lúc lâu mới hiểu được câu nói kia có ý gì. Gương mặt không khỏi hơi nóng lên, vốn muốn đẩy người kia ra nhưng khi hai tay vươn tới, hắn lại ôm lấy thắt lưng Hà Ứng Hoan.

“Cần Chi…”

“Không còn sớm nữa, ngươi về phòng nghỉ ngơi đi.”


“Vậy ngươi ngủ cùng ta nhé?” Y vừa nói chuyện, tay chân vừa quấn lấy Giang Miễn.

Giang Miễn giãy giụa không thoát, hơn nữa ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, hắn thật sự không muốn buông ra. Nửa chối từ nửa chấp nhận hôn y một cái, hắn nói, “Nhưng mà, thân thể ngươi…”

“Đừng lo, ta không sao.” Hà Ứng Hoan hổn hển thở dốc, hôn lung tung khắp mặt Giang Miễn. Y thì thào nói, “Cần Chi, Cần Chi, ta rất nhớ ngươi.”

Giang Miễn nhắm mắt lại, tình động, hắn đành phải cười gượng một tiếng rồi ôm Hà Ứng Hoan tới bên giường, nằm xuống với y.

Hà Ứng Hoan thầm mừng rỡ, một mặt cởi y phục Giang Miễn, một mặt tiếp tục gặm cắn, tạo thành mấy dấu vết hồng hồng trên cổ người kia.

Giang Miễn nhớ lại chuyện lúc trước luôn cảm thấy không được thoải mái, cho nên hắn nằm yên mặc y khinh bạc. Hà Ứng Hoan lại giống như đã mất hết thần trí, trong lòng trong mắt chỉ còn lại một mình Giang Miễn. Y hận không thể hợp thành một thể với hắn, không bao giờ chia cách nữa.

Chẳng bao lâu sau, y phục hai người đã trút hết.

Hà Ứng Hoan dục hỏa thiêu đốt, vật kia vừa nóng lại vừa cứng từ lâu chà xát bên chân Giang Miễn. Giọng nói y mềm nhẹ, “Cần Chi, làm sao bây giờ? Ta sợ sẽ làm ngươi bị thương…”

Giang Miễn vươn tay vuốt ve gò má y. Hắn bỗng nhiên cười khẽ rồi xoay người đặt y ở dưới thân, híp mắt nói, “A, sợ rằng ngươi không có cơ hội đó đâu.”


Dứt lời, hắn cúi người hôn lên khóe miệng y, đôi môi ấm áp không ngừng trượt xuống, một đường triền miên.

Hà Ứng Hoan thất thần mở to hai mắt, không chút giãy giụa. Y chóng mặt, tay chân bủn rủn, nhiệt ý dâng lên khắp toàn thân thiêu thiêu đốt đốt.

Một lát sau, một cơn đau đớn truyền đến từ hạ thân.

Hà Ứng Hoan không khỏi thấp giọng khẽ kêu, ánh mắt ngập sương mù.

“Đau không?” Giang Miễn vội vàng hôn môi y, hàm hàm hồ hồ hỏi.

Hà Ứng Hoan lắc đầu, hai tay ôm lấy bờ vai Giang Miễn, cùng hắn nặng nề đong đưa lên xuống. Đau đớn bén nhọn truyền vào thân thể, thế nhưng chẳng bao lâu sau, một loại vui thích ngọt ngào từ từ lan tràn. Y khi thì bay bổng trên mây, khi thì chìm nơi đáy nước, cảm giác vừa hạnh phúc vừa đau khổ hành hạ y đến say mắt say lòng, khiến y gần như không cách nào thở nổi.

Thân thể tuy buông lơi, thần trí lại tỉnh táo hơn trước rất nhiều. Y vốn lo sợ việc tốt khó thành, Giang Diễm lại luôn cản trở, thêm vào đó là lo lắng Lục Thiết Âm đi mãi không về, không biết có gặp phải nguy hiểm gì hay không, thế nhưng lúc này, y đột nhiên cảm thấy không còn gì đáng sợ nữa.

Bởi vì, y đã cầm chặt lấy tay người y thương, không bao giờ chia lìa nữa. Dù tương lai có gặp gian nan, Giang Miễn sẽ luôn ở bên y.

Hai tâm hồn đã hòa làm một, còn chuyện gì không thể vượt qua?