Có Biết Chăng Tương Tư Nhập Cốt

Chương 37

Sau khi tỉnh lại từ cơn mê, Hà Ứng Hoan chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới đau nhức, tay chân mềm nhũn không chút sức lực, ngực và lưng cứ thắt lại đau đớn không ngừng. Y cho rằng mình đã chết nhưng vừa mở mắt ra đã thấy Ngô Tiếu Kiệt ngồi bên cạnh, như cười như không nhìn mình.

“Sư phụ?!” Vừa mới nhúc nhích đã có một trận đau đớn ập tới, y chỉ đành hỏi đứt quãng, “Sao người lại ở đây? Con… con không phải đã chết rồi sao?”

“Ngu ngốc! Đã có vi sư ở đây, tiểu tử nhà ngươi làm sao mà chết được?” Ngô Tiếu Kiệt nhíu mày, kể giản lược cho Hà Ứng Hoan nghe mình đã cứu sống y thế nào.

Nghe xong lại nhớ tới trước đây mỗi lần mình gặp nguy hiểm đều có sư phụ ở cạnh bên, y không khỏi kích động mở miệng, “Sư phụ, con…”

Ai ngờ, Ngô Tiếu Kiệt bỗng nghiêm mặt lớn tiếng nói, “Ngươi làm sao? Vi sư mệnh ngươi hạ sơn là để cho ngươi làm cái chuyện trái luân thường này hay sao? Thiếu chút nữa ta đã tức chết vì ngươi rồi.”

Hà Ứng Hoan nghẹn họng nhất thời im lặng. Cách một hồi lâu, y mới rũ mi, giọng nói khàn khàn, “Sư phụ, con biết sai rồi. Con sẽ lên núi với người, cả đời này không gặp lại người kia nữa.”

Nhớ lại lời Giang Miễn đã nói trước lúc hôn mê, y chỉ cảm thấy nản lòng thoái chí, không còn hứng thú đâu với mấy thứ thâm tình quyến luyến nữa.

Ngô Tiếu Kiệt trừng mắt gõ trán y, “Nói bậy! Ngươi dù không có tiền đồ nhưng dù sao cũng là đồ đệ của Ngô mỗ ta, có làm sai chuyện gì cũng chỉ là một lỗi lầm nho nhỏ! Hiểu chưa?”

“Ơ…”


“Ta hỏi ngươi, ngươi đoán xem tại sao sư phụ lại đến cứu ngươi đúng lúc như vậy?”

“Sư phụ người tính toán như thần đã sớm biết con sẽ trải qua một kiếp nạn này, cho nên đến cứu kịp thời?”

“Ngốc!” Ngô Tiếu Kiệt liếc xéo, cười to, “Từ trước khi ngươi gặp chuyện không may, ta đã theo dõi ngươi tròn ba ngày rồi.”

“Hả?” Hà Ứng Hoan ngẩn ngơ, kinh ngạc tới cực điểm.

Ngô Tiếu Kiệt hừ nhẹ một tiếng, dương dương đắc ý tiếp tục nói, “Sau khi ngươi bị họ Tống bắt đi, ta đã chạy về mật báo với Giang thúc thúc của ngươi. Nếu không phải vậy, sao hắn có thể tới cứu ngươi nhanh như vậy. Tiện thể nói luôn, họ Tống kia đang trên đường chạy trốn thì bị ta bắt gặp, ta đã đâm y mấy kiếm trả thù cho ngươi rồi.”

Hà Ứng Hoan càng nghe càng ngạc nhiên, nhịn không được hỏi, “Sư phụ có công phu làm loạn một vòng như thế, tại sao không sớm hiện thân?”

Ngô Tiếu Kiệt không trả lời, chỉ cúi đầu gõ gõ bầu rượu bên hông rồi cười khẽ, “Ta với Giang thúc thúc của ngươi đã tương giao hơn hai mươi năm, tính tình của hắn sao ta lại không rõ. Một khi hắn đã quyết định chuyện gì, tuyệt đối không quay đầu, trừ phi… ngươi có bản lĩnh tác động đến tâm can hắn.” Lại nói tiếp, “Sư phụ đã nói hết nước hết cái, còn lại ngươi tự suy xét đi.”

“Sư phụ cố ý sao?” Hà Ứng Hoan giờ mới tỉnh ngộ, kêu lên, “Người thừa dịp ta bị thương, lừa gạt để Giang thúc thúc hồi tâm chuyển ý?”

“May mà ngươi còn chưa ngốc đến hết thuốc chữa.” Ngô Tiếu Kiệt khoát tay áo đứng dậy đi nhanh ra ngoài cửa, ha ha cười nói, “Tiểu Hoan, dù ngươi có sai lầm đến mức nào, sư phụ cũng vẫn ở cạnh bên ngươi.”

Đang khi nói chuyện, người đã đi xa.

Chỉ còn lại một mình Hà Ứng Hoan nằm trên giường mờ mịt suy tư. Thân thể không thể động đậy, đủ loại ý niệm ùn ùn kéo đến trong đầu, ẩn ý trong những lời Ngô Tiếu Kiệt nói y đều hiểu cả.

Không sai, y đang bị trọng thương, đây là thời cơ tốt để xuống nước làm nũng với Giang Miễn. Giang Miễn tốt bụng như vậy, cũng không phải không có tình ý với y, hắn biết đâu sẽ tha thứ cho y.

Thế nhưng… trước đây đã lừa hắn rất nhiều lần, lẽ nào lần này lại tiếp tục mắc sai lầm? Cả đời cứ mù mờ không rõ mãi như vậy sao?

Hà Ứng Hoan nhắm mắt lại, tuy nỗi lòng rối loạn, ý định đã dần hình thành.

Đúng lúc đó, cửa phòng lại bị người đẩy ra.


Hà Ứng Hoan cho rằng Ngô Tiếu Kiệt đã trở về nên không mở mắt nhìn, chỉ lo lắng thở dài, cười khổ nói, “Sư phụ, con biết người trước nay đều rất thương con, cũng biết người bình thường luôn bao che khuyết điểm, đáng tiếc, lần này con phải uổng phí khổ tâm của người rồi. Giang thúc thúc thực tâm với con, con hẳn nên đáp lại tương xứng mới đúng. Con tình nguyện cả đời chịu nỗi khổ tương tư cũng không muốn lừa gạt hắn nữa.”

Hoàn toàn im lặng.

Người nọ chậm rãi đến bên giường, vươn tay ve vuốt gò má Hà Ứng Hoan. Hắn thấp giọng bật cười, “Ứng Hoan, lần này ngươi thành thật quá.”

Hà Ứng Hoan nghe thấy giọng nói thân thuộc thì ngẩn ngơ, vội vàng mở mắt ra. Y bật thốt, “Giang… Giang thúc thúc? Sao ngài lại tới đây?”

Giang Miễn bình tĩnh ngồi bên cạnh, mỉm cười đáp, “Ta tới thăm ngươi.”

Hà Ứng Hoan đảo mắt, ánh mắt xoáy thẳng vào hắn, “Những điều ta vừa nói ngài đều nghe thấy sao?”

“Đúng thế.”

“Ta có thể thu hồi không?”

Giang Miễn ngẩn ra hỏi, “Tại sao?”

Hà Ứng Hoan vẫn như cũ nhìn chằm chằm hắn, vẻ mặt si mê, thì thào nói nhỏ, “Nếu ta không gặp ngài, trong lòng sẽ nghĩ dù không ở cạnh ngài, chỉ cả đời nhung nhớ thôi cũng tốt. Nhưng một khi đã thấy ngài rồi, làm sao mà rời mắt? Quản gì là lừa gạt hay cướp đoạt, nhất định ta phải bắt được ngài.”


Y nói, cánh tay duỗi ra cố gắng cầm lấy tay Giang Miễn.

Nhưng y hoàn toàn không có khí lực, chỉ khẽ động một cái đã vô cùng đau đớn. Y vô thức nhíu mày, liên tục thở dốc.

Giang Miễn thấy thế, vội vàng chủ động nắm tay Hà Ứng Hoan, vừa cười vừa nói, “Trộm cũng được, cướp cũng tốt, nhưng trước tiên ngươi phải khỏe lên đã chứ?”

Tiếng nói kia dịu dịu dàng dàng, cực kì êm tai.

Hà Ứng Hoan thầm giật mình, chăm chú nhìn kĩ biểu cảm của Giang Miễn, “Giang thúc thúc… À, Cần Chi, ngươi…”

“Sao nào?”

“Ngươi không giận ta ư?”

Giang Miễn chỉ cười không đáp. Hắn dần dần cúi thấp người, cuối cùng nhẹ nhàng hôn một cái bên môi Hà Ứng Hoan.

Ngàn vạn nhu tình, sâu trong đáy mắt.