Có Biết Chăng Tương Tư Nhập Cốt

Chương 34

Tại sao lại gặp phải kẻ này? Đúng là cái đồ âm hồn bất tán!

Hà Ứng Hoan cắn răng mắng thầm, lại vẫn tỏ vẻ tươi cười, “Ta đây chỉ có chút tài mọn, sao có thể lọt mắt Tống giáo chủ? Nếu muốn luận võ, hay là ngươi chờ Giang thúc thúc tới rồi đấu với hắn?”

“A, sao hôm nay không ‘Cần Chi’, ‘Cần Chi’ âu yếm như mọi khi nữa?” Tống Ngọc Thanh hừ nhẹ, ha ha cười ầm ĩ, “Chuyện xấu giữa ngươi và Giang Miễn cả thiên hạ đều đã biết rồi, ngươi còn mong hắn đến cứu ngươi sao? Ha ha!”

Tống Ngọc Thanh ánh mắt sắc bén vừa nhìn đã nhận ra Hà Ứng Hoan không có lực phản kháng, vì vậy, chỉ cần duỗi tay một cái, đã dễ dàng điểm trúng huyệt đạo của người kia. Dù Tống Ngọc Thanh có là một ma đầu giết người không chớp mắt thì cũng không muốn gặp rắc rối giữa đường, y định trước cứ đưa đối phương đến nơi nào hẻo lánh rồi tiếp tục dằn vặt sau.

Kinh mạch vốn đã vận hành ngược chiều lại còn bị điểm huyệt, Hà Ứng Hoan càng lúc càng thấy khó thở, cả người đau đớn, nhanh chóng lâm vào hôn mê. Khi tỉnh lại, y thấy mình đang ở một ngôi miếu đổ nát. Y giương mắt quan sát thì thấy Tống Ngọc Thanh đứng đó không xa, hai tay khoanh lại, khóe miệng khẽ nhếch như cười như không nhìn mình.

Huyệt đạo đã được giải từ lâu, chỉ vì chân khí tán loạn, y vẫn không thể động đậy. Âm thầm kêu khổ trong lòng, y lại cố ý cười cười, “Không phải Tống giáo chủ muốn tỷ thí với ta à? Sao lại đưa ta tới nơi này?”


“Trên đường đông đúc khó giữ bí mật cũng không tiện động thủ, ở đây mọi việc đều thuận tiện hơn.” Dứt lời, Tống Ngọc Thanh tuốt kiếm đâm hướng tay phải Hà Ứng Hoan, cắt đứt gân cổ tay của đối phương.

Hà Ứng Hoan kêu lên một tiếng đau đớn, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa trên trán, giọng nói run rẩy, “Tống giáo chủ võ công cao cường có tiếng trong thiên hạ sao lại hẹp hòi tới mức phải chấp nhặt với một tiểu bối như ta?”

“Bổn tọa là người tà phái, không cần để ý đến… những thứ quy củ của danh môn chính phái các ngươi! Ngươi luôn ỷ có Giang Miễn làm chỗ dựa trêu cợt ta, hôm nay nếu ta không bầm thây ngươi thành vạn đoạn, sao có thể tiêu mối hận trong lòng?” Khi y nói chuyện, ngân quang lóe lên cắt đứt gân tay trái của Hà Ứng Hoan.

Hà Ứng Hoan sắc mặt trắng bệch, hai tay máu chảy ròng ròng, khí lực để cất lời cũng không còn nữa.

Tống Ngọc Thanh vẫn chưa hài lòng đâm thêm hai kiếm nữa cắt đứa gân mạch hai chân của Hà Ứng Hoan. Y vừa cười lạnh vừa nói, “Mới có thế mà đã nửa sống nửa chết rồi sao? Bổn tọa còn chưa nghe thấy ngươi kêu thảm thiết mà.”

Hà Ứng Hoan cố gắng vực dậy tinh thần, liếc xéo y không thèm lên tiếng.


Tống Ngọc Thanh vốn còn chưa hết giận, nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ của Hà Ứng Hoan thì càng căm tức. Y lập tức vung trường kiếm chỉ vào cổ họng đối phương, “Tiểu tử thối, ngươi thật sự không sợ chết sao?”

“Ai nói thế? Ta sợ chết lắm! Một nơi phồn hoa thế này, có ai không lưu luyến? Huống chi… ta còn chưa kịp nhìn mặt người kia lần cuối…”

Hà Ứng Hoan vì mất máu quá nhiều mà càng nói càng khẽ, ảo giác cũng dần dần xuất hiện trước mắt. Trong miếu thờ đổ nát, trụ gỗ biến thành bóng hình Giang Miễn, người kia cười tươi bước về phía y.

Đã bị tẩu hỏa nhập ma lại còn rơi vào tay Tống Ngọc Thanh, y sớm đã có ý muốn chết, giờ này khắc này lại bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi vạn phần!

Nếu cứ chết đi như vậy sẽ không thể nào gặp lại người kia, y làm sao có thể cam tâm? Làm sao có thể buông xuôi được?

Cho dù không thể cầu xin Giang Miễn tha thứ, chí ít, y cũng muốn lắng nghe thanh âm của hắn, nhìn trộm bóng dáng của hắn, cố gắng ghi khắc gương mặt tuấn mỹ vô cùng kia tận đáy lòng.


Nghĩ vậy, Hà Ứng Hoan như khôi phục được chút sức lực. Y cắn đầu lưỡi mình, đứt quãng nói, “Tống giáo chủ không phải thích nghe ta cầu xin tha thứ sao? Giờ ta van xin ngươi… tha cho ta một mạng…”

Y vừa nói vừa ho khan, hơi thở càng lúc càng mong manh.

Tống Ngọc Thanh lại ha ha cười rộ lên. Y vừa mới dằn vặt Hà Ứng Hoan một lúc, nghe thấy câu này, lập tức nhấc chân phải lên, vừa cười vừa nói, “Đã vậy, bổn tọa sẽ thành toàn ngươi. Chỉ cần ngươi liếm sạch giày cho ta, ta sẽ không giết ngươi nữa.”

Tống Ngọc Thanh hiển nhiên không có ý định buông tha Hà Ứng Hoan, y chỉ muốn báo thù cũ, khiến cho kẻ kia nhục nhã một phen mà thôi.

Ai ngờ, Hà Ứng Hoan nghe xong không hề tức giận, trái lại mở to hai mắt nhìn trừng trừng Tống Ngọc Thanh. Một lát sau, y không thể làm gì khác đành gật đầu, nhẹ phun ra một chữ, “… Được.”

Dứt lời, y lật người lăn vài vòng trên mặt đất, khó khăn cử động tay chân từng tấc một bò về phía Tống Ngọc Thanh. Hai tay hai chân đều đã bị phế đi, y chỉ có thể dùng lực khuỷu tay lết về phía trước. Khoảng cách ngắn ngủi có vài bước chân, đối với y lại là dài dằng dặc không gì sánh được.


Hà Ứng Hoan bị thương rất nặng, máu chảy ròng ròng nhiễm đỏ cả y phục, tóc tai rối bù, gương mặt trắng bệch, thoạt nhìn vô cùng nhếch nhác, chỉ có đôi mắt kia vẫn còn sáng tỏ đến mức khiến lòng người chấn động. Phút này giây này, y không còn cảm thấy đau đớn nữa, trong lòng có duy nhất một ý nghĩ— Giang Miễn Giang Miễn Giang Miễn…

Dù ý chí sắt đá, Tống Ngọc Thanh nhìn thấy dáng điệu này của người kia cũng không khỏi động lòng. Y đưa tay ngăn trở rồi thở dài nói, “Thương thế của ngươi nghiêm trọng như vậy, dù ta có không xuống tay, ngươi cũng không sống quá mấy khắc nữa. Vẫn còn muốn nhìn thấy kẻ kia một lần cuối cùng sao? Mà thôi đi, vì mối tình si kia của ngươi, bổn tọa sẽ cho ngươi chết được thoải mái.”

Y vừa nói thế, trường kiếm đã rung lên muốn lấy mạng đối phương.

Hà Ứng Hoan có tai lại như điếc, không nói lời nào cúi thấp đầu tiếp tục di chuyển. Dù rằng y đã dùng cả tay lẫn chân, tốc độ lại vẫn vô cùng chậm chạp, vết máu kéo dài trên mặt đất.

Tống Ngọc Thanh liếc mắt, rốt cục nhẫn tâm chém một kiếm. Bóng kiếm lóe lên, suýt nữa đâm trúng thân thể Hà Ứng Hoan thì lại bị một hòn đá nho nhỏ đẩy bật ra.

Ngay sau đó là tiếng nổ ầm ầm, cửa miếu bị đạp đổ, một bóng người vận thanh y tiến đến, tay cầm lợi kiếm, dáng vẻ oai hùng.

Thần trí vốn đã mơ hồ, Hà Ứng Hoan nhìn thấy người kia liền mỉm cười thản nhiên. Dù toàn thân là máu, trong mắt y lại hiện lên những tia sáng vô hạn hân hoan. Y khẽ khàng mềm mỏng gọi, “Cần Chi.”