- Mũ calô, mũ calô theo kiểu mụ Fadet.
Cô bé tội nghiệp đưa tay, hết gạt trái, lại gạt phải, nhưng chỉ càng làm mọi người thêm chú ý. Họ bắt đầu bảo nhau:
- Nhìn xem con bé Dế mèn của chúng ta kìa! Hôm nay nó may mắn làm sao được Landry Barbeau mời nhảy liên tục! Quả thật nó nhảy đẹp, nhưng kìa, trông vênh váo như một con ác là.
Và có người quay sang Landry bảo:
- Này cậu Landry tội nghiệp, nó bỏ bùa cậu hay sao mà cậu chỉ nhìn một mình nó, hay cậu muốn làm phù thủy để ít lâu nữa hù dọa người ta đấy?
Landry lấy làm tủi nhục, Sylvinet còn tủi nhục hơn. Cậu vốn coi Landry tốt đẹp và cao qúy hơn tất cả, thế mà bây giờ cậu em đang tự biến mình thành trò cười cho thiên hạ. Cả những người lạ mặt cũng bắt đầu dính vào, họ bảo nhau:
- Quả là một anh chàng đẹp trai, nhưng sao cậu ta lại có ý nghĩ kỳ cục là đi say mê con bé gớm guốc nhất trong đám?
Madelon bước đến với vẻ đắc thắng. Nghe những lời chế giễu ấy, cô ta nói xen vào:
- Các ông muốn gì nào? Landry còn là một đứa bé conm và ở tuổi cậu ta miễn có người để nói chuyện là được rồi, người ta đâu có cần nhìn xem đó là một cái đầu dê hay một guong mặt thánh thiện.
Sylvinet vội khoác tay Landry:
- Thôi em, ta đi thôi, nếu không thì sẽ phát cáu lên vì những lời người ta chế giễu, lời lăng mạ Fadette đang đổ lên đầu em. Anh khỏng hiểu vì sao hôm nay em lại có ý nghĩ mời nó nhảy bốn năm bài liền. Có thể nói là em đi tìm chuyện lố bịch. Hãy thôi cái trò đùa ấy đi, anh van em. Thiên hạ đối xử tàn tệ và khinh miệt nó là điều hay đối với nó. Nó chỉ tìm kiếm có thế và nó thích thế, chứ chúng ta thì không. Đi thôi. Sau kinh nhật tụng, chúng mình sẽ quay lại và em sẽ mời Madelon nhảy. Cô ta là một cô gái tử tế. Anh vẫn luôn luôn bảo là em quá say mê khiêu vũ và vì thế đã làm những điều thiếu lý trí.
Landry bước theo anh mấy bước, nhưng cậu ngoảnh lại khi nghe tiếng ồn ào phía sau. Madelon và các cô gái khác đang xúi bọn con trai vừa nhảy vói họ chế́ giễu cô bé Fadette. Lũ trẻ con, được những lời chế giễu ấy khích động, đánh một phát làm rơi mũ cô bé. Mái tóc đen, dày xỏa xuống lưng, cô bé vùng vẫy một cách giận dữ và đau khổ. Tức giận đến phát khóc, cô bé không làm sao lấy lại được chiếc mũ bị một thằng nhóc vô lại chọc vào đầu cây gậy.
Thấy việc xấu xa, trái tim nhân hậu đối lập với bất công của Landry trỗi dậy, cậu tóm lấy thằng nhóc, tước chiếc mũ và cây gậy, phết vào mông cu cậu một gậy ra trò. Bầy trẻ vừa trông thấy Landry đã bỏ chạy tán loạn, cậu nắm bàn tay Dế mèn tội nghiệp, trao trả chiếc mũ cho cô ta.
Thái độ hăng hái của Landry và sự khiếp hãi của lũ trẻ khiến đám đông xung quanh lại cười rộ. Người ta hoan hô Landry, nhưng Madelon lại không muốn. Có cả mấy chàng trai ở độ tuổi cậu, thậm chí lớn tuổi hơn, ra vẻ chế giễu.
Landry không hết xấu hổ, cảm thấy mình can đảm và đủ sức mạnh. Có một cái gì của người đàn ông nhắc cậu là cậu phải làm tròn bổn phận, không để người ta hành hạ một người đàn bà, dù đẹp hay xấu, lớn hay bé, mà mình đã từng mời nhảy. Nhận thấy cái cách người ta đứng về phía Madelon để nhìn mình, cậu bước thẳng tới trước mặt bọn Aladenise và Alaphilippe, bảo họ:
- Này! Các cậu bảo sao? Nếu tớ muốn tỏ ra chú ý tới cô gái kia, thì cái đó làm thương tổn tới các cậu ở chỗ nào? Nếu thấy khó chịu, thì sao phải quay đi để thầm thì? Tớ không ở trước mặt các cậu hay sao? Các cậu không hề trông thấy tớ hay sao? Ở đây, người ta bảo tớ còn là một thằng nhóc nhưng cũng ở đây, không một người đàn ông nào, thậm chí một chàng trai nào nói thẳng với tớ điều đó! Tớ muốn người ta nói với mình, và chúng ta sẽ xem người ta có hành hạ cô gái mà thằng nhóc này đã mời nhảy không.
Sylvinet không ròi khỏi cậu em. Tuy không tán thành việc gây nên cuộc cãi vã, cậu ta vẫn hết sức sẵn sàng ủng hộ em. Trong đám, có bốn năm anh chàng cao hơn hai anh em sinh đôi hẳn một cái đầu; nhưng thấy hai anh em Barbeau cực kỳ kiên quyết; và thực ra, cà khịa nhau vì một chuyện không đâu là việc cũng cần xem xét vì thế họ im lặng nhìn nhau, như thể hỏi nhau ai có ý định đọ sức với Landry. Không một ai lên tiếng. Landry vẫn không bỏ tay Fadette, cậu bảo cô bé:
- Cậu đội mũ vào nhanh lên, Fanchon, và chúng ta cùng nhảy, xem có ai tới tước mũ của cậu nữa không.
- Không - cô bé Fadette đáp, lau nước mắt - hôm nay, tớ nhảy thế là đủ rồi. Vả lại, tớ coi là cậu đã hết nợ.
- Không, không đâu, phải nhảy nữa - Landry bảo, lòng sôi sục dũng khí và kiêu hãnh - Sẽ không còn có chuyện cậu không thể nhảy với tớ mà không bị chửi rủa.
Hai người tiếp tục nhảy. Không ai nói lời nào, cũng không có cả cái nhìn cạnh khóe. Madelon và những anh chàng tán tỉnh cô ta đã đi nhảy chỗ khác. Sau bài nhảy, cô bé Fadatte rỉ tai Landry:
- Landry, bây giờ thế là đủ rồi. Tớ hài lòng về cậu và trả lại lời hứa cho cậu. Tớ về nhà đây. Tối nay, cậu muốn nhảy với ai là tùy ý.
Cô gái đi ra tìm cậu em đang quần nhau với những đứa trẻ khác, và biến đi nhanh tới mức Landry không biết cô ta vừa đi theo lối nào.