Nhảy hết bài thứ nhất, Landry bỏ trốn ngay ra vườn cây ăn quả. Nhưng một lát sau, có Cào cào đi theo với một chiếc lông công và một cái ngù giả vàng trên mũ cát két nên trông càng có vẻ điên khùng hơn ngày thường, cô bé Fadette tới gặp cậu ta, kéo theo cả một lũ nhóc con ít tuổi hơn mình. Trông thấy cô bé với cả lô cả lốc ấy mà cô ta định dùng làm nhân chứng trong trường hợp cậu ta từ chối, Landry đành phục tùng và dẫn cô bé ra dưới rặng hồ đào tìm một nơi kín đáo để nhảy mà không bị người ta chứ ý. May sao, phía ấy không có Madelon, cũng không có Sylvinet và những người khác trong vùng, cậu muốn lợi dụng cơ hội để làm tròn nhiệm vụ và nhảy bài nhảy thứ ba với Fadette.
Nhảy xong, Landry vội chạy đi tìm Madelon, mời nàng cùng tới ăn cháo dưới rặng cây xanh. Nhưng vừa nhảy xong với những người đã hứa sẽ chiêu dãi, Madelon từ chối lời mời của cậu ta, với thái độ có phần kiêu hãnh. Ngồi một mình trong xó, mắt Landry đẫm lệ, cậu thấy do hờn dỗi và kiêu hãnh, Madelon trông càng đẹp. Biết thế, nàng vội ăn nhanh rồi đứng dậy, nói to:
- Chuông đã báo buổi kinh chiều; tôi sẽ nhảy với ai đây?
Nàng ngoảnh về phía Landry, đồ rằng cậu sẽ nói ngay:
- Với tớ.
Nhưng cậu chưa kịp hé răng thì những người khác đã lên tiếng. Thế là không buồn đưa mắt trách móc hay thương hại về phía Landry, Madelon đi vào dự lễ kinh chiều với mấy chàng trai tán tỉnh mình.
Buổi kinh chiều vừa chấm dứt, Madelon bước ra cùng với Pierre Aubardeau, theo sau có Jean Aladenise và Etienne Alaphilippe; cả ba lần lượt nhảy với nàng, trong lúc Landry ngồi im nhìn ngó, còn cô bé Fadette thì vẩn ngồi trong nhà thờ tiếp tục hát những bài cầu kinh dài, như vẫn làm vào tất cả các ngày chủ nhật, vì sùng tín, theo lời người này - hoặc -theo lời người khác - để che giấu trò chơi của mình với quỷ sứ.
Landry xót xa khi thấy Madelon không mảy may chú ý tới mình, gương mặt đỏ rực vì vui vẻ như một quả dâu tây không chút buôn phiền do thương tổn lòng tự ái mà cậu đã bắt buộc phải gây ra. Thế là cậu ta nghĩ tới một điều mà từ trước tới nay chưa hề nghi tới: cô gái có phần qúa đỏm dáng, và dẫu sao cô ta cũng chẳng tỏ ra mấy gắn bó với mình, vì không có mình, cô ta vẫn vui thích đến thế cơ mà.
Quả là Landry biết mình có lỗi, ít ra cũng về bề ngoài. Madelon đã thấy cậu buồn bã biết bao dưới rặng cây, và nhẽ ra phải đoán là có điều uẩn khúc gì đó mà cậu muốn được giải bày, thế nhưng nàng không mảy may quan tâm, và vẫn vui như sáo, trong lúc lòng cậu tan nát. Madelon nhảy xong ba bài, Landry bước tới gần, định nói gì đó và cố sức thanh minh. Cậu không biết làm thế nào để dẫn nàng ra riêng một chổ vì cậu đang ở lứa tuổi chưa dám bạo dạn với phụ nữ; rốt cuộc không nói được lời nào, cậu chỉ nắm tay nàng dắt theo mình; nhưng nàng bảo, nửa giận hờn, nửa tha thứ:
- Úi dà, Landry, rốt cuộc, cậu tới mời tôi nhảy hả?
- Không, không phải nhảy - Landry đáp vì không biết giả vờ và không muốn lại sai hẹn - mà là nói với cậu một điều cậu không thể không nghe.
- Ồ! Landry, nếu có điều bí mật nói vói tớ, thì để khi khác - Madelon đáp và rụt tay về - Hôm nay là ngày nhảy và vui chơi. Đôi chân tớ chưa kiệt súc; con Dế mèn đã làm chân cậu rã rồi thì cậu đi ngủ đi nếu cậu muốn; còn tớ thì tớ ở lại.
Nói xong, nàng nhận lòi Germain Audoux đến mời nhảy. Và khi nàng quay lưng lại, Landry nghe Germain Audoux đang nói với cô gái về mình:
- Gã kia tưởng bài nhảy lần này thuộc phần hắn hử!
- Rất có thể như thế - Madelon gật đầu nói - nhưng chưa đến lượt cậu ta thò mũi vào.
Rất khó chịu về câu nói ấy, Landry ngồi lại để quan sát đường đi nước bước của Madelon. Thái độ khiếm nhã, ra vẻ kiêu hãnh và "bất cần" làm cậu giận điên lên. Khi cô ta quay về phía Landry, thấy cậu nhìn lại vôi đôi mắt có vẻ chế giễu, cô ta nói, vẻ thách thúc:
- Thế là Landry ạ, hôm nay không có ai nhảy với cậu đâu. Tớ bảo thật là cậu buộc phải quay lại với con Dế mèn thôi.
- Tớ sẽ vui lòng quay lại - Landry đáp - vì tuy không phải là người đẹp nhất, Fadette vẫn là cô gái nhảy giỏi nhất trong lễ hội hôm nay.
Landry đi quanh nhà thờ tìm cô bé Fadette và đưa cô ta trở lại trước mặt Madelon rồi cùng nhau nhảy hai bài liên tục. Dế mèn kiêu hãnh và hài lòng không tả xiết; cô bé không che giấu nổi hoan hỉ của mình, đôi mắt đen láy long lanh, đầu ngẩng cao với chiếc mũ to tướng, trông tựa một con gà mái có mào.
Nhung chẳng may, thắng lợi của Fadette làm năm sáu cậu bé choai choai tức giận. Chúng vốn thường nhảy với cô bé và rất thích bước nhảy của cô ta, nay không làm gì được, bèn bắt đầu cà khịa, phê phán thái độ kiêu hãnh của cô gái và rầm rì bèn tai cô với đủ các lời nhảm nhí:
- Kìa, trông con Dế mèn kìa, nó tưởng chài được Landry Barbeau đấy!