Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 50: Đại hiệp ghen sao?

Phát hiện xác khô đã thật lâu, cũng không có bất luận tin tức gì của Phùng Cố. Dù Phùng Thiên lừa mình dối người, cũng đã có chút chịu đựng không nổi nữa.

Xác khô vẫn luôn đặt ở trong nha môn, vụ án chưa có phá, thi thể không thể giữ tiếp. Cũng may xác khô không phải thi thể bình thường, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không bị hỏng.

Trì Long gãi gãi cái ót nói:

"Phùng đại thiếu gia, thi thể cùng Xà Văn Đồ Đằng có gì liên quan?"

"Đồ án là khắc vào cái rương chứa thi thể. Cái rương còn ở trong nha môn."

Nghê Diệp Tâm nghe xong không nói chuyện, giống như đang suy nghĩ cái gì.

Mộ Dung Trường Tình nhìn Nghê Diệp Tâm một cái, sau đó hỏi:

"Ngươi cùng đệ đệ, có gì khác nhau?"

Phùng Thiên bị hỏi đến sửng sốt, nghĩ nghĩ nói:

"Là cánh tay."

"Cánh tay?"

Mọi người thấy có chút kỳ quái, cũng không hiểu.

"Trên cánh tay trái của ta có một cái bớt, cũng không lớn, hơn nữa không lộ ra, cho nên người khác cũng không biết."

"Bớt?"

Mộ Dung Trường Tình nhíu mày, nhìn lướt qua cánh tay trái của Phùng Thiên.

Nghê Diệp Tâm nói:

"Có thể cho ta nhìn không?"

Mộ Dung Trường Tình đứng lên đi ra cửa.

"Chỉ sợ nhìn cũng phí công."

Hắn nói xong liền đi ra, người khác cũng không hiểu vì sao.

Phùng Thiên kéo tay áo lên.

"Vị đại nhân này, thật là xin lỗi, chỉ sợ xem không được."

Tay áo đã nhấc lên, mọi người liền thấy trên tay trái bị băng bó, đúng là bị thương.

"Ta từ Lương gia gấp gáp trở về trên đường đã té từ trên ngựa xuống triền núi bị thương, tay trái đến bây giờ còn không thể dùng sức."

Phùng Thiên nói xong đem băng bó cởi ra, liền nhìn thấy cánh tay loang lổ, tất cả miệng viết thương đều đã kết vảy. Nếu nói vốn dĩ cánh tay có cái bớt, chỉ sợ hiện tại cũng nhìn không ra.

Nhóm người Nghê Diệp Tâm ở lại Phùng gia để bắt đầu tra án này. Bởi vì trời đã tối cho nên mọi người muốn sáng hôm sau mới đến nha môn xem xác khô.

Người nha môn vẫn còn sợ hãi, sợ xác khô đột nhiên ngồi dậy.

Phùng Thiên sắp xếp cho bọn họ xong, Nghê Diệp Tâm lập tức liền tung ta tung tăng đi theo Mộ Dung Trường Tình về phòng.

Đang đi Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa đâm sầm vào lòng Mộ Dung Trường Tình lúc hắn đột ngột quay người lại. Nhưng mà thực đáng tiếc, cũng không có đâm vào vì đã bị Mộ Dung Trường Tình dùng một ngón tay đẩy đầu ra.

"Mộ Dung đại hiệp thật là lợi hại nha, sao biết tay trái của hắn nhìn không ra cái gì?"

Mộ Dung Trường Tình nhìn nụ cười nịnh nọt, trên mặt lộ ra biểu tình khinh thường. Đồng thời cũng rất hưởng thụ khi Nghê Diệp Tâm nói mình lợi hại.

"Tay trái của hắn vẫn luôn mất tự nhiên, hiển nhiên là bị thương, hơn nữa bị thương không nhẹ, có cái gì đáng kinh ngạc đâu."

"Thì ra là như thế."

Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên cười lạnh một tiếng.

"Ngươi không phải muốn đến gần để nhìn Phùng đại thiếu gia sao? Không có phát hiện? Chỉ sợ là lo nhìn chằm chằm mặt còn thấy cái gì khác."

Nghê Diệp Tâm lập tức cười tủm tỉm.

"Đại hiệp ghen sao?"

"Câm......"

Mộ Dung Trường Tình muốn bảo Nghê Diệp Tâm câm miệng, nhưng vừa mới nói một chữ, tức khắc liền liên tưởng đến hình ảnh kỳ quái, tức khắc ngậm miệng, trừng mắt nhìn Nghê Diệp Tâm, xoay người vào phòng.

"Rầm"

Cửa đóng lại.

Mộ Dung Trường Tình đi quá nhanh, Nghê Diệp Tâm cũng theo không kịp, còn có một kẻ không theo kịp, đó chính là Bắp. Bắp thực ủy khuất lắc lư đầu, nó lại bị chủ nhân nhốt ngoài cửa, tuyệt đối là bị giận cá chém thớt.

Nghê Diệp Tâm không có đi gõ cửa, ngược lại khom lưng đem Bắp Rang ôm lên. Sau đó Nghê Diệp Tâm ngồi ở thềm đá trước cửa phòng Mộ Dung Trường Tình, ôm Bắp Rang vuốt lông của nó.

Bắp tò mò nhìn Nghê Diệp Tâm, như là không biết Nghê Diệp Tâm muốn làm cái gì.

Bắp Rang tỏ ra thoải mái kêu hai tiếng.

"Bắp Rang, ngươi nói xem Mộ Dung đại hiệp như vậy là vì thích ta hơn một chút rồi phải không?"

"Gâu......"

Bắp Rang kêu một tiếng, nghiêng đầu nhìn Nghê Diệp Tâm, vẻ mặt mê mang như nghe không hiểu Nghê Diệp Tâm đang nói gì.

Nghê Diệp Tâm dùng ngón tay chọc đầu Bắp Rang.

"Đừng làm bộ nghiêng đầu tạo dáng đáng yêu, không được nghiêng đầu, nhìn thẳng trả lời vấn đề của ta."

"Gâu......"

Bắp Rang bị chủ nhân chọc vào đầu liền đem mặt hướng sang một bên.

"......"

Bắp ở bên cạnh "xì" một tiếng, đôi mắt nhỏ giống như tràn ngập khinh thường nhìn chằm chằm Nghê Diệp Tâm cùng Bắp Rang.

Nghê Diệp Tâm lại hỏi:

"Bắp, ngươi nói có phải hay không?"

"Xì.."

Bắp thực không cho mặt mũi ngoảnh đầu đi.

Nghê Diệp Tâm tiếp tục lầm bầm lầu bầu nói:

"Được rồi ta hiểu, ta hiểu, ngươi nói có khả năng hắn ghen, nhưng nói thích thì còn kém một chút, đúng hay không? Ta hiểu mà, đây là một loại tâm lí chiếm hữu. Hắn đã có thói quen ta luôn vây quanh hắn, đột nhiên ta đi chú ý người khác khẳng định hắn không thích ứng, đây là phản ứng bình thường. Bất quá!"

Nghê Diệp Tâm vừa nói chuyện vừa điểm điểm cái mũi nhỏ của Bắp Rang.

"Bất quá kỳ thật cùng thích cũng không kém quá xa, đây quả thực chính là tiến bộ vượt bậc, mang tính thay đổi lịch có phải không? Có tính chiếm hữu là chuyện tốt nha, người như vậy tương đối chung tình."

"Gâu..."

Lúc này đột nhiên Bắp Rang không có nghiêng đầu, nó từ trong lòng ngực Nghê Diệp Tâm nhảy ra cùng Bắp chạy trốn thật xa.

"Rầm"

Cửa phòng phía sau đột nhiên mở ra, Mộ Dung Trường Tình mặt xanh mét đứng ở cửa, từ trên cao nhìn xuống.

Nghê Diệp Tâm ngẩng đầu nhìn lên, thực không thành ý nói:

"Mộ Dung đại hiệp? Làm sao vậy? Ta quấy rầy sao?"

Mộ Dung Trường Tình võ công cao như vậy, cách một cái cửa gỗ nghe được quá rõ ràng.

Nghê Diệp Tâm nói những lời kia, Bắp Rang cùng Bắp nghe không hiểu, nhưng Mộ Dung Trường Tình càng nghe sắc mặt càng xanh, cắn răng nói.

"Nghê Diệp Tâm, ngươi nói thêm một chữ, ta liền......"

Mộ Dung Trường Tình nói còn chưa dứt lời liền ngậm miệng. Nghê Diệp Tâm không nói còn nhắm mắt lại, nhắm chặt, lông mi khẽ run run, run run tần suất còn rất nhanh.

Sắc mặt Mộ Dung Trường Tình lại biến đổi.

“Ngươi nhắm mắt làm cái gì?”

Nghê Diệp Tâm hé mắt giống như nhìn lén Mộ Dung Trường Tình.

“Loại trường hợp này, ta không dám nhìn, kỳ thật ta cũng hay thẹn thùng.”

“Cái trường hợp gì? Mở to mắt cho ta, không được nhắm.”

Nghê Diệp Tâm chớp mắt hai cái.

“Chẳng lẽ ngươi không phải dùng miệng lấp kín miệng ta sao?”

“Đương nhiên không phải!”

“Vậy nói chuyện mà không tính toán làm gì hết!”

“……”

Mộ Dung Trường Tình thiếu chút nữa giơ tay bắt lấy bả vai của Nghê Diệp Tâm, nhưng lại thu tay. Không phải hắn sợ làm Nghê Diệp Tâm bị gảy xương mà là sợ mình mới vừa đụng tới bả vai, đối phương sẽ nói ra câu càng kỳ quái hơn.

Như là…… bọn họ có quan hệ xác thịt…….

Mộ Dung đại hiệp trong nháy mắt tưởng tượng ra mấy thứ kỳ quái, biểu tình trên mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng cánh tay rủ xuống.

Bắp cùng Bắp Rang trốn rất xa, hai đứa đều nghiêng đầu nhìn Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình, thật sự không biết bọn họ đang làm cái gì.

Mộ Dung Trường Tình phất tay áo lại muốn đi. Hắn bỗng nhiên cảm thấy mình luôn căng bụng mỗi lần nghe Nghê Diệp Tâm nói chuyện. Mỗi lần Nghê Diệp Tâm nói chuyện tuyệt đối không phải chuyện tốt.

Nghê Diệp Tâm nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình muốn đi, chạy nhanh qua ngăn cản.

“Mộ Dung đại hiệp, ta có chuyện đứng đắn muốn nói!”

“Ngươi?”

Ánh mắt Mộ Dung Trường Tình lộ vẻ hồ nghi.

“Thừa dịp trời đã tối, đêm đen gió lớn, bốn bề vắng lặng, hay chúng ta đi nha môn một chuyến!”

“Đi nha môn? Đi nha môn làm cái gì?”

“Tất nhiên là xem cái xác khô như tế phẩm kia.”

Thời cổ cũng không phải không có đem người làm tế phẩm. Nhưng đến Tống triều đã không còn thấy. Tống triều tuy rằng cũng có rất nhiều người bị giết nhưng có luật pháp.

Nghê Diệp Tâm trước nay chưa thấy qua tế phẩm, xác khô cũng chưa từng gặp qua, nên phi thường tò mò.

“Bây giờ? Không phải sáng sớm ngài mai bộ khoái nha môn sẽ mang ngươi đi xem sao?”

“Đúng vậy, bất quá còn phải đợi cả đêm, quá lãng phí thời gian. Hơn nữa đại hiệp không muốn sớm nhìn thấy Xà Văn Đồ Đằng sao?”

Nói đến Xà Văn Đồ Đằng, Mộ Dung Trường Tình nhíu nhíu mày, hiển nhiên là bị Nghê Diệp Tâm thuyết phục. Nghê Diệp Tâm lập tức túm tay áo Mộ Dung Trường Tình, hai người lập tức rời khỏi Phùng gia đi nha môn.

Lúc này trời tối đen, nha môn trong ngoài đều không có ai, nhưng có ánh sáng, phỏng chừng là quan sai bộ khoái ở bên trong.

Với võ công của Nghê Diệp Tâm và Mộ Dung Trường Tình tiến vào trong nha môn cũng không ai phát hiện.

Mộ Dung Trường Tình híp mắt đánh giá bốn phía, muốn nhìn kỹ xem rốt cuộc gian phòng nào mới là phòng để xác khô. Hắn đứng nhìn, liền cảm giác Nghê Diệp Tâm hướng lỗ tai hắn thổi một hơi. Mộ Dung Trường Tình cả kinh, thấp giọng nói:

“Làm cái gì?”

“Mộ Dung đại hiệp, lỗ tai đỏ. Thổi khí liền rất ngứa sao?”

“Câm……”

Mộ Dung Trường Tình thiếu chút nữa đã tự mình làm nghẹn chết.

Nghê Diệp Tâm lại nhỏ giọng nói:

“Kỳ thật, ta muốn buổi tối đến đây xem xác khô còn có một cái lý do.”

“Lý do?”

“Đương nhiên là bởi vì... buổi tối chỉ có hai chúng ta, ngày mai có bộ khoái có quan sai, lại có Trì Long cùng Triệu Doãn, chúng ta không thể ở riêng một chỗ, bọn họ quá vướng víu.”

“……”

Mộ Dung Trường Tình giơ tay phủi phủi lỗ tai, cảm giác trên vành tai còn ngứa không chịu được.

“Trong chốc lát nữa trở về, ta sẽ giúp ngươi nói cho Trì Long cùng Triệu Doãn biết bọn họ vướng víu.”

Nghê Diệp Tâm cười nói:

“Kỳ thật, ta cảm thấy Trì Long dù không thông minh, nhưng đã phát hiện mình thực vướng víu a. Bằng không ngày đó cũng sẽ không lôi kéo Triệu Doãn chạy trốn.”

Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên nhớ tới hồi ức không tốt lắm… Mộ Dung Trường Tình phát hiện mình lại chui vào bẫy của Nghê Diệp Tâm, dứt khoát thực cứng ngắc chuyển đề tài:

“Thi thể rốt cuộc đặt ở nơi nào?”

Nha môn này nhỏ căn bản không có phòng chuyên môn chứa thi thể, mỗi phòng nhìn đều giản dị như nhau.

Nghê Diệp Tâm giơ một ngón tay chỉ.

“Tuyệt đối là gian này.”

Mộ Dung Trường Tình nhìn theo hướng chỉ tức khắc không biết nói cái gì cho phải, hắn hiện tại rất đồng ý với khả năng quan sát của Nghê Diệp Tâm.

Đó là một gian phòng trong góc đặc biệt tối tăm, trên cửa dán hai tấm niêm phong, phỏng chừng là dán không kín, nên bị gió thổi qua cửa kêu cót két. Nhìn thực quỷ dị, nghe cũng thực rùng mình.

Mộ Dung Trường Tình nhịn không được giơ tay ấn thái dương một chút, Nghê Diệp Tâm đã đi qua, đưa tay lên cửa cười nói:

“Mộ Dung đại hiệp, đây là bùa trừ tà sao? Hay là đuổi ác quỷ?”

“Ta không phải đạo sĩ, ta làm sao biết.”

Mộ Dung Trường Tình giơ tay đem vài thứ kia xé xuống, ném một bên.

Nghê Diệp Tâm nhịn không được liền cười.

“Ngày mai có người đến thấy mấy lá bù đều rớt xuống, phỏng chừng cho rằng xác chết vùng dậy! Có thể dọa người hay không.”