Phùng Thiên dẫn bọn họ đi vào sảnh, nha hoàn nhanh chóng dâng trà, sau đó người hầu đi ra hết, thời điểm đi ra còn đem cửa đóng lại.
Nghê Diệp Tâm đi vào sau cùng liền đặt mông ngồi ở bên cạnh Mộ Dung Trường Tình. Bất quá Nghê Diệp Tâm mới vừa ngồi xuống, Mộ Dung Trường Tình liền đứng lên đi đến ghế bên cạnh, cùng Nghê Diệp Tâm ngăn cách một cái ghế mới ngồi xuống.
Mộ Dung Trường Tình làm động tác này khiến những người khác đều ngốc lăn, đặc biệt là Phùng Thiên cũng không hiểu là việc gì.
Mộ Dung Trường Tình từ trước đến nay luôn làm theo ý mình, không để ý ánh mắt người khác.
Trì Long cùng Triệu Doãn chuyển ánh mắt tới Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm mỉm cười, còn đưa tay qua cái ghế ngăn cách, kéo tay áo Mộ Dung Trường Tình, nhỏ giọng nói:
"Mộ Dung đại hiệp mau trở lại đi, bằng không ta đi qua."
Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, ám chỉ là Nghê Diệp Tâm dám lại gần hắn liền đổi một cái ghế khác. Nghê Diệp Tâm vừa thấy càng cười nhiều hơn.
"Mộ Dung đại hiệp, sao trẻ con như vậy, sẽ bị người ta chê cười đó."
"......"
Mộ Dung Trường Tình thiếu chút nữa liền giơ tay vặn đầu Nghê Diệp Tâm xuống. Lúc này đôi tay Mộ Dung đại hiệp nắm chặt lấy tay vịn hai bên của ghế dựa, thiếu chút nữa tay vịn bị bóp nát.
Nghê Diệp Tâm thừa dịp Mộ Dung Trường Tình tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, lập tức xê dịch mông lại ngồi ở bên cạnh Mộ Dung Trường Tình, sau đó lập tức nhỏ giọng thì thầm.
"Đại hiệp! Nghe ta giải thích a, ta là nghiêm túc quan sát người vì vụ án mà."
"Khụ!"
Triệu Doãn thấy sự tình nhìn không được. Không biết có phải hắn suy nghĩ nhiều hay không, cảm thấy hai người này đang nhão nhoẹt dính vào nhau. Triệu Doãn mở miệng nói:
"Phùng công tử, chúng ta tùy tiện tới quấy rầy, thật là......"
Phùng Thiên lập tức vẫy vẫy tay.
"Là Phùng mỗ làm phiền các vị đại nhân ngàn dặm xa xôi chạy đến nơi này một chuyến. Nhị đệ...... chết thật sự kỳ quặc, còn xin các vị đại nhân đem việc này điều tra rõ."
Nghê Diệp Tâm cũng không có biện pháp làm Mộ Dung Trường Tình để ý tới mình, nghe được Phùng Thiên nói chuyện liền hỏi:
"Phùng công tử, là kỳ quặc như thế nào?"
Án mạng phát sinh tại địa phương nhỏ, tuy rằng nha môn cũng có người viết hồ sơ giao cho phủ Khai Phong, bất quá Triệu Doãn cùng Trì Long xem xong cũng đều mờ mịt. Chữ viết tràn lan nhưng nội dung bên trong tất cả đều là "quỷ ám", một loại lý do thoái thác, căn bản cái gì cũng chưa rõ ràng.
Nghê Diệp Tâm là nghe Trì Long cùng Triệu Doãn thuật lại, sau đó đưa ra một kết luận, người chết là Phùng Cố, Nhị đệ của Phùng Thiên, thi thể được phát hiện ở trên mặt nước, còn lại cái gì cũng không biết.
Phùng Thiên bị hỏi đến, đầu tiên là trầm mặc một chút, sau đó mới mở miệng.
"Người chết là...... Nhị đệ của ta. Hắn nhỏ hơn ta một tuổi."
Hơn nữa là cùng một mẫu thân sinh. Hai người lớn lên rất giống nhau, người ngoài khó phân biệt. Đặc biệt Phùng Cố khi còn nhỏ là cái đuôi luôn thích đi theo ca ca, ca ca có cái gì hắn liền muốn cái đó, đặc biệt thích bắt chước ca ca, bất luận là ăn mặc hay là nói chuyện.
Có lẽ thành thói quen nên Phùng Thiên cùng Phùng Cố càng giống nhau, dù người trong nhà cũng khó phân biệt.
Phùng Cố trưởng thành, so với ca ca còn muốn xuất sắc hơn.
"Nhị đệ so với ta có bản lĩnh hơn, hắn có thực lực. Cả gia đình này có bao nhiêu người há mồm, có bao nhiêu lòng tham không đáy, đệ đệ đều có thể quét sạch. Hắn vốn là gia chủ, chuyện làm ăn, các vấn đề trong nhà, tất cả đều là hắn xử lý."
Phùng Cố rất lợi hại đối với Phùng Thiên cũng thực tốt. Phùng Thiên không thích nói chuyện, tính cách có chút trầm lặng, bất quá cũng không gây trở ngại quan hệ của hai người.
Trong Phùng gia cũng không ai dám trêu chọc Phùng Cố, bởi vì bọn họ biết trêu chọc Phùng Cố là không tốt. Tuy rằng Phùng gia không ít người nhìn trộm vị trí gia chủ đã lâu, bất quá tất cả đều tránh ở chỗ tối, cái gì cũng không dám làm.
Phùng Cố đã từng nói, nếu có một ngày hắn chết, tất cả đồ vật Phùng gia do hắn sở hữu đều sẽ cho ca ca, không tới phiên người khác lấy đi.
Phùng Thiên nói tới đây tạm dừng một chút, mới nói tiếp.
"Ta lúc ấy chê cười hắn, nói ta so với hắn lớn hơn một tuổi, sao có thể là hắn đi trước chứ? Kết quả hiện tại......"
Nhưng mà tất cả mọi người đều không nghĩ tới, Phùng Cố thật sự đột nhiên chết, Phùng Thiên lập tức ngồi vào vị trí gia chủ.
Phùng Thiên trước kia cái gì cũng mặc kệ, người khác cũng không sợ hắn, xuất hiện không ít người muốn tranh đoạt vị trí gia chủ. Nhưng mà những người đó quá xem nhẹ năng lực của Phùng Thiên. Sau một khoảng thời gian, mọi người Phùng gia đều sợ Phùng Thiên, lúc này mới tạm ngừng chống đối.
"Thi thể đệ đệ...... là...... phát hiện ở trên mặt hồ nước, trước hiến tế thuỷ thần một ngày......"
Ở địa phương nhỏ đều sẽ có thần tiên được thờ cúng, sẽ có một ngày đặc biệt để mọi người bái tế. Họ kỳ vọng thần tiên phò hộ cho bọn họ thu hoạch tốt.
Trấn nhỏ này bên cạnh hồ nước rất lớn, nơi này mọi người đều tin thuỷ thần, mỗi năm đều phải tế bái. Trước hiến tế một ngày, đột nhiên có người phát hiện thi thể Phùng Cố bị đặt ở trong một cái rương lớn, cũng không biết từ đâu mà chậm rãi trôi lại đây.
Người đầu tiên phát hiện thi thể là khi sáng sớm chuẩn bị lên đường, vừa lúc đi ngang qua hồ liền nhìn thấy một cái rương lớn trôi nhấp nhô trên hồ. Do hắn tò mò vớt cái rương lên bờ, khi nhìn vào trong đã thấy thi thể, vừa thấy thiếu chút nữa bị hù chết!
Hắn liền ngã ở trên mặt đất, hoảng sợ la lớn tiếng. Có không ít người nghe được liền chạy tới xem tình huống, vì thế lại có không ít người bị sợ hãi.
Cái rương không khác quan tài là mấy, chỉ là không có nắp mà thôi, bên trong có một thi thể......
Không, không nên nói là thi thể, mà là một tế phẩm.
Một người nam nhân nằm ở bên trong, ăn mặc chỉnh tề, thậm chí trên eo còn đeo ngọc bội. Nhưng mà làn da lộ ra ngoài quần áo có bộ dáng quỷ dị. Thật giống như là xác khô, căn bản nhận không ra hình dáng gì.
Nơi này có tập tục thời điểm hiến tế thuỷ thần nhất định phải dâng lên tế phẩm, đem tế phẩm bỏ vào rương nhỏ rồi thả trên mặt hồ, như vậy thuỷ thần mới thu được.
Nhưng mà vì phòng ngừa trước khi thuỷ thần thu nhận tế phẩm bị hư hỏng, mọi người sẽ xử lý vật phẩm trước khi để vào trong rương. Tế phẩm thường là đồ khô như thịt khô, cá khô,...... có nghĩa là xác khô.
Mọi người đều sợ hãi, chạy nhanh đi báo quan. Nhưng mà quan lão gia cũng sợ hãi. Bộ khoái vừa thấy thiếu chút nữa sợ tới mức liền ngã xuống đất. Địa phương nhỏ này cũng chưa ai thấy qua thi thể đáng sợ như vậy.
Bọn họ mới đầu cũng không biết thi thể là ai, bởi vì căn bản không thể nhận dạng đặc điểm nào từ thi thể. Nhưng có người nhận ra ngọc bội trên người xác khô, trừ người Phùng gia không ai có.
Có người nói đây là thi thể Phùng nhị thiếu gia.
Quan lão gia lệnh đem xác khô về nha môn lại phái người đến Phùng gia báo tin, để người Phùng gia đến nhận dạng thi thể.
Bộ khoái đem thi thể về nha môn cũng tìm Ngỗ tác đến nghiệm thi. Ngỗ tác cởi áo xác khô xuống, nháy mắt liền trợn tròn mắt.
Xác khô không có nội tạng, tất cả đều bị lấy đi sạch sẽ. Hơn nữa không có đôi bàn tay, bị chặt bỏ, thoạt nhìn bộ dáng quái dị đến cực điểm.
Người Phùng gia tới chính là Phùng đại thiếu gia Phùng Thiên.
Phùng Thiên cũng nhìn không ra cái gì, nhưng hắn nhìn ngọc bội thì cả người đều ngốc.
"Khối ngọc bội là của Nhị đệ. Là ta cho hắn......"
Ngọc bội vốn là của Phùng Thiên, là một món quà người khác tặng cho Phùng Thiên. Bất quá sau đó Phùng Cố nói hắn rất thích, Phùng Thiên liền đưa cho hắn, từ đó hắn vẫn luôn mang ở trên người, nhiều năm nay chưa từng thấy hắn lấy xuống.
Phùng Thiên nói tới đây, tựa hồ lâm vào hồi ức, giọng nói nghẹn ngào rốt cuộc nói không ra lời.
Việc này nghe ra thật sự có chút kỳ quặc, ngay cả Mộ Dung Trường Tình vốn dĩ thờ ơ cũng chú ý lắng nghe.
Nghê Diệp Tâm nghĩ nghĩ rồi nói:
"Đem nội tạng lấy sạch sẽ, sau đó lại làm thành xác khô, nghe như là đem thi thể xử lý rồi bỏ vào lò sấy. Phùng công tử, Nhị đệ trước khi chết có mất tích không? Thi thể bị sấy khô tuyệt đối phải có kỹ thuật, không phải một ngày hai ngày có thể hoàn thành."
"Hắn ra ngoài buôn bán, nói là phải đi khoảng hai tháng. Tuy rằng hắn chưa có trở về, nhưng cách ba ngày sẽ cho người đưa một phong thơ về nhà. Trước khi thi thể được phát hiện một ngày ta còn nhận được thư của hắn."
“Thi thể biến thành bộ dạng kia, ngươi làm như thế nào xác định đó chính là Phùng Cố? Có lẽ người chết cũng không phải Phùng Cố?”
Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên nói chuyện.
Phùng Thiên cười khổ một tiếng.
“Đúng, khi ta nhìn thấy xác khô, lại thấy khối ngọc bội, lúc ấy cũng không dám nghĩ chính là đệ đệ mình. Ta nói cùng người nha môn rằng đệ đệ đi buôn bán, thi thể này không phải hắn……”
Lúc ấy Phùng Thiên nói vô cùng kiên định, sau đó lập tức rời khỏi nha môn.
Phùng Thiên trở về nhà lập tức đem thư Phùng Cố ra xem lại. So sánh chữ viết, tất cả đều là chữ Phùng Cố viết. Bọn họ ở cùng nhau từ nhỏ đến lớn, hắn sao có thể nhận sai. Hắn tin tưởng chính mình, nhưng mà hắn lại lo lắng đứng ngồi không yên.
Phùng Thiên đem thư cất đi, sau đó lập tức dẫn ngựa ra ngoài. Lúc ấy có gia đinh vội vàng đuổi theo hỏi Phùng Thiên muốn đi đâu, nhưng Phùng Thiên không để ý tới, leo lên ngựa liền phi đi ngay.
Phùng đại thiếu gia thân thể không bằng nhị thiếu gia, hai ba ngày là phải uống thuốc. Nhị thiếu gia ra ngoài làm ăn còn dặn dò, nhất định phải chú ý sức khỏe của đại thiếu gia đừng để cho hắn chạy loạn khắp nơi.
Gia đinh đuổi theo Phùng Thiên, nhưng Phùng Thiên đi quá nóng vội, gia đinh không có đuổi theo kịp.
“Ta cưỡi ngựa đi tới chỗ bạn làm ăn với Nhị đệ. Nơi đó không tính quá xa, cưỡi ngựa không ngừng nghỉ, một ngày liền đến. Ta tới nơi đó rồi……”
Phùng Thiên nói tới đây không nói được nữa, dừng thật lâu, mới tiếp tục nói.
Phùng Thiên tới nơi đó, xuống ngựa đi vào cửa có gia đinh nhận ra hắn.
“Phùng nhị thiếu tới sao?”
Phùng Thiên bị ngộ nhận thành đệ đệ mình……
“Lúc ấy ta giống như đã rõ……”
Phùng Thiên thật sự giống như đã rõ, lại không thể tin được. Có lẽ là chấn kinh quá độ, thân thể lại kiệt sức, Phùng Thiên té xỉu ở cửa phủ đệ kia.
Gia đinh kinh hãi vội vàng gọi người đem Phùng Thiên nâng vào, sau đó lại đi báo cho thiếu gia cùng thiếu phu nhân ra xem tình huống.
Khi Phùng Thiên tỉnh lại người nhà kia còn tưởng rằng hắn là Phùng Cố.
Phùng Thiên không có thời gian cùng bọn họ giải thích, lập tức liền hỏi bọn họ có gặp Phùng Cố, Phùng Cố đến đây lúc nào.
Lương thiếu gia lắp bắp kinh hãi, lúc này mới biết người trước mắt không phải Phùng Cố, mà là ca ca mà Phùng Cố thường xuyên nhắc tới.
Bởi vì thân thể Phùng Thiên không tốt, Phùng Cố cũng không dẫn hắn ra ngoài làm ăn buôn bán, nhưng Lương thiếu gia cùng những bạn làm ăn của Phùng Cố đều nghe không ít về Phùng Thiên.
Lương thiếu gia lần đầu tiên nhìn thấy Phùng Thiên, đã cảm thán rằng bọn họ thật là quá giống nhau, căn bản nhận không ra.
Lương thiếu gia lại nói cho Phùng Thiên biết gần đây Phùng Cố không có tới. Bọn họ bởi vì hợp tác lâu dài nên thường xuyên lui tới, mỗi năm đều sẽ gặp mặt không ít lần. Nhưng mà năm nay, Lương thiếu gia đã nhận được thư của Phùng Cố vào hai tháng trước, Phùng Cố nói hắn có chuyện tới không được.
Phùng Thiên càng nghe trong lòng càng lạnh. Hắn không trở về, ở vùng phụ cận hỏi thăm thật lâu, nhưng tin tức gì cũng không có, cũng không ai gặp Phùng Cố.
Trong lòng Phùng Thiên càng ngày càng bất an, rốt cuộc vẫn đi trở về……
“Hắn rõ ràng còn gửi thư cho ta, sao có thể chết? Hắn đi hai tháng, trong thư hắn nói sẽ lập tức trở về, rất mau……”
Phùng Thiên đưa tay lau mặt, lại nói:
“Ta thật sự chưa từng nghĩ tới hắn trở về như vậy, dùng phương thức……”