Mộ Dung Trường Tình mặc xong quần áo quay đầu lại nhìn, Nghê Diệp Tâm vẫn còn ngây ngô cười. Thật không biết Nghê Diệp Tâm dễ bị lừa gạt hay là quá dễ dàng thỏa mãn.
"Ta đi lấy nước cho ngươi rửa mặt, ngươi đừng lộn xộn."
Nghê Diệp Tâm lập tức gật gật đầu, quả thực vô cùng ngoan ngoãn.
Bởi vì là ở phủ Khai Phong cho nên muốn gì phải tự tay làm lấy, Mộ Dung đại hiệp liền thành gã sai vặt của Nghê đại nhân.
Bắp Rang cùng Bắp ở bên ngoài chơi đùa, nghe được tiếng mở cửa liền chạy tới, nhanh chóng chui vào trong.
Bắp Rang lè lưỡi, phe phẩy cái đuôi muốn nhảy lên giường cùng chủ nhân. Bất quá Nghê Diệp Tâm vẫy vẫy tay, vỗ vỗ đầu nó nói.
"Bắp Rang, ngươi không thể lên giường."
Bắp Rang vẻ mặt mê mang, nghiêng đầu nhìn Nghê Diệp Tâm, tựa hồ không hiểu Nghê Diệp Tâm đang nói cái gì. Nghê Diệp Tâm nghiêm trang nói.
"Ngươi lên giường Mộ Dung đại hiệp sẽ ghen."
Mộ Dung Trường Tình đi chưa xa, vẫn nghe được lời Nghê Diệp Tâm nói, thiếu chút nữa té lăn trên đất.
Hắn khi nào thì lòng dạ hẹp hòi, đi tranh sủng cùng một con chó ngu xuẩn?
Mộ Dung Trường Tình đi lấy nước thì gặp được đại nương nấu bếp. Bà đặc biệt nhiệt tình lôi kéo Mộ Dung Trường Tình đến bếp, nhờ hắn mang thức ăn cho Nghê Diệp Tâm.
Đại nương đâu biết Mộ Dung Trường Tình là người nào, dù hắn lạnh mặt cũng không thèm để ý, ngược lại cảm thấy bằng hữu của Nghê đại nhân vô cùng tuấn tú. Bà cười ha hả nói.
"Ngày thường nhìn thấy Tiểu Nghê ăn đầy đủ cũng gầy, nay phải dưỡng bệnh nhất định nên ăn nhiều hơn. Ta đã nấu bồ hầm hạt sen cho Tiểu Nghê, ngươi mang cho hắn ăn. Tuy là buổi sáng nhưng cũng cần bồi bổ thân thể."
Mộ Dung Trường Tình không chịu nổi nhiệt tình của đại nương, bưng đồ ăn liền chạy nhanh. Sáng sớm liền có canh bổ uống, không biết Nghê Diệp Tâm dưỡng bệnh như vậy có thể bổ đến chảy máu mũi hay không.
Bất quá Mộ Dung Trường Tình nghĩ lại thấy cũng đúng, Nghê Diệp Tâm kỳ thật rất gầy. Tuy rằng nhìn dáng vẻ bề ngoài cũng coi như là cao lớn anh tuấn, nhưng cởi quần áo ra thân thể thực gầy. Ăn đồ bổ thêm chút thịt cũng tốt, ít nhất khi bế lên tay cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Mộ Dung Trường Tình tay trái xách một thùng nước, lại tay phải nâng một cái khay, trở lại phòng. Nghê Diệp Tâm nhìn thấy, tức khắc cười nói.
"Đại hiệp thật là lợi hại nha."
Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nhìn một cái, đem khay để xuống bàn trước, sau đó đem nước đổ vào trong chậu, bưng tới giường cho Nghê Diệp Tâm rửa mặt súc miệng.
Nghê Diệp Tâm tự mình có thể rửa mặt, được Mộ Dung Trường Tình đỡ ngồi dậy, vui vẻ nói.
"Đại hiệp, ta thật không nghĩ tới đại hiệp lại chu đáo như vậy."
"Đừng ba hoa, rửa sạch rồi ăn cơm. Ngươi không ăn, chó ngốc của ngươi sẽ ăn hết."
Nghê Diệp Tâm ngẩng đầu nhìn, tức khắc liền cười. Vì cười mà vết thương bị liên lụy, có chút đau ra mồ hôi.
Bắp Rang từ nhỏ đã rất tham ăn, cái này Nghê Diệp Tâm biết. Lúc này Bắp Rang ngồi xổm bên cạnh. Bắp ở trên cổ nó. Một rắn một chó gắt gao nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, nước miếng cũng chảy "tí tách".
Thật sự là chảy như suối......
Trên sàn nhà đã có một vũng nước nhỏ. Miệng Bắp Rang còn há rộng chưa khép.
Nghê Diệp Tâm lập tức liền nói.
"Bắp Rang tránh một bên đi, đừng để nước miếng văng vào thức ăn của ta."
Mộ Dung Trường Tình sắc mặt biến đen, đi qua muốn xua đuổi Bắp Rang.
Bắp Rang nhìn thấy Mộ Dung đại hiệp đến gần, lập tức nhảy dựng bỏ chạy. Sự uy hiếp của Mộ Dung đại hiệp rất lớn, Bắp Rang sợ hãi chạy thẳng ra ngoài cửa.
Nghê Diệp Tâm rửa mặt xong, muốn đi ăn cơm.
Hiện tại miệng vết thương đã không còn chảy máu, nhưng xuống giường đi lại không biết ruột có bị dính hay không? Như vậy chẳng phải là càng không xong.
Mộ Dung Trường Tình thiếu chút nữa trợn trắng mắt, nói.
"Trên bụng ngươi có lỗ thủng, đi sẽ động đến ruột hay không?"
Mộ Dung Trường Tình đỡ Nghê Diệp Tâm xuống giường đi tới bàn.
Nghê Diệp Tâm bị thương phần eo, đi đứng không thực tự nhiên, đặc biệt khi ngồi xuống tương đối lao lực, đúng là có chút đau.
"Đừng cố sức."
"Không có việc gì."
Mộ Dung Trường Tình đem ghế đặt ở bên cạnh, để cho Nghê Diệp Tâm dựa vào ngực mình. Như vậy cũng chia sẻ một chút trọng lượng, để phần eo Nghê Diệp Tâm có thể ít chịu tội.
Nghê Diệp Tâm dựa vào Mộ Dung Trường Tình liền bắt đầu ăn uống thỏa thích. Bữa sáng thật sự quá phong phú, Nghê Diệp Tâm ăn đến miệng bóng lưỡng.
Bắp Rang cùng Bắp ở bên ngoài đều trừng mắt ai oán nhìn vào trong. Bất quá lực uy hiếp của Mộ Dung Trường Tình rất lớn, chúng nó cũng không dám tiến vào, nhìn rất đáng thương.
Bên ngoài thường thường có người đi ngang qua, Bắp còn phải trốn tránh nhìn càng đáng thương.
Nghê Diệp Tâm ăn no căng bụng, thức ăn cũng lên tới cổ, lúc này mới nói.
"Ta ăn xong rồi. Cứ ăn thế này ba ngày liền béo lên mười cân hay không?"
Mộ Dung Trường Tình cười.
"Béo mười cân cũng vừa, mà tốt nhất là mông béo lên đi."
Nghê Diệp Tâm còn chưa kịp nói gì, lại nghe Mộ Dung Trường Tình nói:
"Vậy khi tay sờ lên khẳng định cảm giác càng tốt."
"......"
Nghê Diệp Tâm ăn xong rồi, muốn Mộ Dung Trường Tình đỡ đi ra ngoài dạo vài vòng.
Mộ Dung Trường Tình lấy áo khoác thêm cho Nghê Diệp Tâm, bỗng nhiên nói.
"Ta cảm thấy ngươi cái dạng này như là đang ở cữ."
Ở cử cái quỷ gì!
Nếu Nghê Diệp Tâm trên người không có bị thương nhất định đã nhảy dựng lên.
Khi hai người mới ra khỏi phòng liền thấy Trì Long cùng Triệu Doãn đi vào sân.
Triệu Doãn nhìn thấy Nghê Diệp Tâm liền hỏi.
"Nghê đại nhân thương thế như thế nào rồi?"
"Không có gì đáng ngại, dưỡng thương mấy ngày khẳng định sẽ khỏi hẳn."
Nghê Diệp Tâm bởi vì bị thương nên được nghỉ phép dài hạn. Trì Long cùng Triệu Doãn thì không phải như vậy. Đêm qua ở Bành phủ lại xảy ra tình huống đột xuất, cho nên bọn họ phải thức cả một đêm không có trở về nghỉ ngơi.
"Các ngươi tra án thế nào rồi? Xem ra không thuận lợi à?"
Triệu Doãn nói.
"Ngỗ tác nói Bành lão gia thật sự là tự tử, không có khả năng bị giết. Chúng ta ở trong phòng Bành lão gia tìm tòi, phát hiện ra sợi dây kim loại rất nhỏ như sợi tơ. Nhưng không biết sợ dây này có phải là hung khí giết chết Chu lão gia hay không."
"À?"
Nghê Diệp Tâm bắt đầu diễn, giả bộ kinh ngạc, lớn tiếng nói.
"Cái gì? Giết chết Chu lão gia là Bành lão gia sao?"
"......"
Trì Long đau đầu một trận, nói.
"Xem ra Nghê đại nhân đã sớm biết cái gì đó rồi."
Nghê Diệp Tâm sờ sờ mặt, tỏ vẻ thành thật nói.
"Xem ra ta không thích hợp lừa gạt người. Người thành thật đều như vậy."
"......"
Mộ Dung Trường Tình cảm thấy có thể bởi vì Nghê Diệp Tâm bị thương, luôn phải nằm trên giường nên quá nhàm chán, cho nên gặp được cơ hội liền bắt đầu đùa giỡn.
Triệu Doãn nhịn không được hỏi.
"Nghê đại nhân, rốt cuộc chuyện ra sao?"
Nghê Diệp Tâm vẫy tay, muốn mọi người đi vào phòng. Trì Long và Triệu Doãn cùng đi vào phòng, ngồi ở trước bàn. Nghê Diệp Tâm không thể đứng nói chuyện lâu, Mộ Dung Trường Tình muốn đỡ người nằm xuống giường. Bất quá Nghê Diệp Tâm cảm thấy nằm xuống nói chuyện rất kỳ quái, cho nên liền nửa nằm.
Mộ Dung Trường Tình ngồi ở mép giường, sau đó Nghê Diệp Tâm nửa nằm ở trong lòng ngực hắn. Nghê Diệp Tâm còn khoác áo choàng thật dày, nghiễm nhiên có một bộ dạng của địa chủ giàu có.
Trì Long cùng Triệu Doãn nghe xong Nghê Diệp Tâm phân tích, lúc này mới bừng tỉnh ngộ.
Nghê Diệp Tâm hỏi.
"Dư thiếu gia đâu?"
Trì Long nói.
"Không biết, sáng sớm liền rời khỏi Bành phủ."
Bành phủ liên tiếp chết vài người, cuối cùng Bành lão gia vào đêm đại thọ cũng thắt cổ tự tử. Một đống khách khứa đều sợ muốn chết, nào ai còn dám ở lại Bành phủ.
Một ít khách khứa không gì đáng nghi được phép rời đi.
Dư thiếu gia lúc trước bởi vì không có bằng chứng ngoại phạm, cho nên xem như vẫn còn hiềm nghi. Hắn thật sự không có rời khởi Khai Phong, chỉ rời Bành phủ đến khách điếm ở. Để tiện tra án người quan phủ có thể gọi hắn đến bất cứ lúc nào.
Nghê Diệp Tâm nghe xong, nói.
"Nói không chừng hắn đang ở tại tửu lầu nhỏ cách Bành phủ không xa kia rồi."
Mộ Dung Trường Tình kinh ngạc nói.
"Sao ngươi biết?"
Nghê Diệp Tâm cười hì hì nói.
"Bởi vì nơi đó đồ ăn ngon mà. Không phải đại hiệp cũng đã ăn cả một bàn rau củ sao?"
"Lại ba hoa?"
Mộ Dung Trường Tình bất đắc dĩ nói.
"Có một loại người kỹ tính, lúc nào cũng đều thực cẩn thận. Những người này cũng không thích thử những thứ mới mẻ. Khi bọn họ nhận định thứ gì đó không có uy hiếp đến mình, thì sẽ chọn lựa thứ đó, không chọn loại khác tương tự."
Lúc trước Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đã từng ăn cơm ở tửu lầu nhỏ cách Bành phủ không xa đó một lần. Ở nơi đó trùng hợp họ nhìn thấy Dư thiếu gia. Dư thiếu gia đi một mình, tới tửu lầu ăn cơm, ăn xong liền đi.
Trì Long cùng Triệu Doãn trở về nghỉ ngơi trong chốc lát. Bọn họ còn phải tiếp tục đi xử lý vụ án. Quả thực bọn họ rất bận rộn, mà Nghê Diệp Tâm bị thương thì nhàn muốn chết.
Nghê Diệp Tâm phát hiện Mộ Dung đại hiệp thời điểm rảnh rỗi thực dễ dàng phát ngốc. Không biết suy nghĩ cái gì mà mày nhíu lại, vừa thấy liền biết không vui.
Nghê Diệp Tâm tuy rằng không hỏi hắn nghĩ cái gì, bất quá cảm thấy tám phần là suy nghĩ về sư phụ. Bởi vì tròng mắt của hắn vẫn luôn xoay chuyển, hiển nhiên là đang hồi ức chuyện trước kia.
Khi thấy Mộ Dung Trường Tình lại bắt đầu phát ngốc, Nghê Diệp Tâm liền hét lớn.
"Đại hiệp, chúng ta đi ra ngoài đi."
"Đi nơi nào?"
"Đi bên ngoài ăn cơm."
Họ mới vừa ăn trưa không bao lâu, chẳng lẽ lại đi ăn?
Mộ Dung Trường Tình lại nhìn nhìn bụng Nghê Diệp Tâm, nói:
"Ngươi còn nuốt trôi sao?"
Nghê Diệp Tâm gật đầu nói.
"Đương nhiên."
Mộ Dung Trường Tình cũng không có gì việc cần làm, liền mang theo Nghê Diệp Tâm đi ra ngoài. Tuy rằng không phải bế ngang, nhưng Nghê Diệp Tâm dựa vào ngực Mộ Dung Trường Tình. Hai người giống như song sinh dính liền. Hai đại nam nhân dựa vào nhau, có vẻ đặc biệt thân mật khiến người đi trên đường không khỏi ngoái đầu nhìn vài lần.
Cũng may Nghê Diệp Tâm da mặt dày, nên không có chút ngượng ngùng.
Nghê Diệp Tâm được Mộ Dung Trường Tình mang đi dạo phố một vòng. Sau đó Mộ Dung Trường Tình liền thấy được một tửu lầu, nơi này cách Bành phủ không xa.
Đó là nơi lần trước bọn họ gặp được Dư thiếu gia.
Tửu lầu rất nhỏ, không có tầng lầu, nhưng đồ ăn làm cũng không tệ lắm. Phía sau tửu lầu có khách điếm. Từ cửa sau tửu lầu có thể tiến vào sân khách điếm. Đương nhiên khách điếm còn có cửa nhỏ, bất quá là dùng vận chuyển rau dưa hoa quả cùng nguyên liệu nấu ăn.
Bởi vì không phải giờ cơm, cho nên tửu lầu không nhiều người lắm.
Nghê Diệp Tâm gọi rất nhiều điểm tâm, còn muốn rượu thượng hạng. Mộ Dung Trường Tình nhìn mà nhíu nhíu mày. Hắn sợ Nghê Diệp Tâm ăn nhiều quá tiêu hóa không được.
Nghê Diệp Tâm cầm lấy một khối điểm tâm, bẻ một nửa bỏ vào trong miệng mình, sau đó hướng Mộ Dung Trường Tình đưa nửa còn lại, miệng vừa nhai vừa nói.
"Đại hiệp... ăn đi... ngon lắm."
Mộ Dung Trường Tình rất là bất đắc dĩ, bất quá vẫn ăn. Nghê Diệp Tâm cũng nhét vào dầy miệng. Nếu là ngày thường, phỏng chừng Mộ Dung Trường Tình sẽ ghét bỏ vì Nghê Diệp Tâm dùng tay cầm thức ăn đưa cho hắn. Nhưng hiện tại Nghê Diệp Tâm bị thương, nâng cái tay lên cũng không dễ dàng, nên hắn không có cự tuyệt.
Nghê Diệp Tâm đút hắn nửa khối điểm tâm, một lát sau lại thêm nửa khối điểm tâm khác. Sau ba lần đút nửa khối điểm tâm, Nghê Diệp Tâm liền bắt đầu cho Mộ Dung Trường Tình ăn cả khối điểm tâm.
Kỳ thật Nghê Diệp Tâm đã ăn no căng, lại cảm thấy Mộ Dung đại hiệp ăn quá ít, có lẽ trong lòng không quá thoải mái. Thấy mỗi bữa cơm Mộ Dung Trường Tình chỉ ăn bằng một nửa khẩu phần của mình, cho nên Nghê Diệp Tâm thừa cơ hội này đút cho Mộ Dung đại hiệp ăn thêm một chút.
Trong miệng Mộ Dung Trường Tình toàn điểm tâm ngọt. Hắn cũng không thích đồ ngọt, rốt cuộc nhịn không nổi nữa liền chặn tay Nghê Diệp Tâm muốn đưa điểm tâm tới, nói:
"Đừng đút cho ta nữa."
"Không được nha, đại hiệp ít thịt quá, bế lên không thoải mái."
"......"
Hai người vào tửu lầu ngồi từ đầu buổi chiều đến khi trời tối. Mộ Dung Trường Tình biết Nghê Diệp Tâm ra đây phỏng chừng là muốn thử thời vận. Muốn nhìn xem có thể gặp được Dư thiếu gia hay không, bất quá hai người ngồi đã gần nửa ngày, cũng không nhìn thấy người.
Nghê Diệp Tâm còn gọi tiểu nhị tới, hỏi xem hôm nay có người nam tử họ Dư nào vừa tới trọ hay không.
Tiểu nhị nói không có. Hôm nay có tới vài vị khách ở trọ, nhưng không có một ai họ Dư. Nhưng có một công tử hơn hai mươi tuổi tới trọ, nghe nói là họ Lý, nói muốn ở mười bữa nửa tháng, ra tay rất hào phóng.
Mộ Dung Trường Tình nói.
"Trời tối rồi, chúng ta trở về phủ Khai Phong thôi."
Nghê Diệp Tâm nâng má, cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, ghé vào trên bàn sắp ngủ, đành phải gật gật đầu.
Mộ Dung Trường Tình đỡ Nghê Diệp Tâm đứng lên. Hai người đi ra ngoài, đột nhiên liền thấy được một hình bóng quen thuộc.
Một người đi vào tửu lầu, hắn mặc y phục màu trắng. Đúng là Dư thiếu gia.
Dư thiếu gia cúi đầu đi vào. Chỉ có một mình hắn, vẫn không có ai đồng hành. Hắn phỏng chừng đang suy nghĩ chuyện gì, cho nên có chút thất thần, căn bản không có nhìn thấy hai người đang đi tới là ai. Cho đến khi cùng Nghê Diệp Tâm đối mặt, thiếu chút nữa đụng phải nhau, Dư thiếu gia lúc này mới nhận ra, thấy rõ ràng người trước mắt mình là ai. Hắn lập tức liền ngây ngẩn cả người.
Nghê Diệp Tâm tức khắc hứng thú, nói.
"Dư thiếu gia, ngươi thật sự ở chỗ này à?"
Dư thiếu gia cười cười, nói.
"Đại nhân tìm ta? Là về vụ án ở Bành phủ sao?"
Nghê Diệp Tâm cũng cười nói.
"Đương nhiên không phải. Bởi vì vụ án ở Bành phủ như thế nào ta đều rành mạch."
Nghê Diệp Tâm nói rất là tự tin, Dư thiếu gia lại sửng sốt một chút.
"Một khi đã như vậy......"
Nghê Diệp Tâm không đợi hắn nói xong liền nói.
"Nhưng ta có chuyện khác muốn nói cùng Dư thiếu gia, tán gẫu một chút đi."
Dư thiếu gia xin lỗi cười nói.
"Thật là ngượng ngùng, ta trong chốc lát còn có chuyện, chỉ sợ......"
Nghê Diệp Tâm lại nói.
"Ta đoán Dư thiếu gia còn có chuyện chưa có làm xong. Ta nghe tiểu nhị nói có một vị công tử họ Lý hôm nay vừa vào ở trọ, còn ra tay hào phóng, nói là muốn ở mười ngày nửa tháng. Có vẻ người đó chính là Dư thiếu gia đây phải không? Dư thiếu gia đến mừng thọ Bành lão gia xong lại không đi, còn muốn ở thêm nhiều ngày như vậy là muốn đưa tang Bành lão gia sao?"
Dư thiếu gia vài lần muốn nói chuyện đều bị Nghê Diệp Tâm ngăn chặn, hiển nhiên trên mặt lộ ra thần sắc không cao hứng.
"Ta muốn ở lại Khai Phong bao lâu, chỉ sợ đại nhân đây quản không được đâu?"
Mộ Dung Trường Tình nhíu mày. Đối với khẩu khí của Dư thiếu gia, hắn tương đối không hài lòng.
Nghê Diệp Tâm chỉ cười, nói.
"Dư thiếu gia thiếu kiên nhẫn như vậy, cẩn thận sẽ bị người ta nắm được nhược điểm. Về chuyện của Bành lão gia, ta không muốn hỏi lại. Bất quá ta muốn biết Dư thiếu gia tiếp tục ở lại Khai Phong là vì cái gì? Chẳng lẽ còn có người giống Bành lão gia cần ngươi đi bái kiến sao?"
Nghê Diệp Tâm tuy rằng nói hàm súc, bất quá Dư thiếu gia nghe hiể, tức khắc hắn cảm thấy sống lưng ra đầy mồ hôi. Hắn cảm thấy Nghê Diệp Tâm đã biết cái gì, hơn nữa còn biết không ít.