Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 170: Mộ Dung tiểu cẩu

Nghê Diệp Tâm nhướng mày.

"Ngươi là khích lệ ta sao? Lần sau trực tiếp khen ta thông minh thì được rồi, không cần quanh co lòng vòng."

Không đợi Mộ Dung Tạ lên tiếng, Mộ Dung Trường Tình đã ôm Nghê Diệp Tâm đi.

"Chúng ta đi."

Triệu Nguyên Kính gật gật đầu, Mộ Dung Trường Tình liền mang theo Nghê Diệp Tâm rời khỏi, cả cơ hội nói câu hẹn gặp lại cũng không có.

Nghê Diệp Tâm còn chưa có chọc ghẹo Mộ Dung Tạ đủ, cảm thấy rất là thất vọng.

"Đại hiệp, đi nhanh vậy."

Mộ Dung Trường Tình không nói lời nào.

Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm rời khỏi, Triệu Nguyên Kính liền nói.

"Tiểu Tạ, ta đỡ ngươi về giường nghỉ ngơi."

Mộ Dung Tạ vốn dĩ còn cười mói cùng Nghê Diệp Tâm, lúc này đã biến sắc, không có cười nữa, còn liếc xéo Triệu Nguyên Kính. Trở vào phòng trong dứt khoát nằm lên giường, tỏ vẻ như là buồn ngủ.

Triệu Nguyên Kính ngồi ở mép giường, duỗi tay sờ tóc của hắn.

"Làm sao vậy? Chẳng lẽ còn ghen?"

Mộ Dung Tạ trong lòng không thoải mái. Kỳ thật là hắn không có cảm giác an toàn. Hắn vẫn cảm thấy Triệu Nguyên Kính đối tốt với mình đều là bởi vì mình là con nuôi của Mộ Dung Yên. Mộ Dung Trường Tình chính là con ruột của Mộ Dung Yên, so ra thân thiết hơn con nuôi. Thái độ Triệu Nguyên Kính đối với Mộ Dung Trường Tình cũng thực tốt, làm trong lòng Mộ Dung Tạ không thoải mái.

Triệu Nguyên Kính nhìn liền biết Mộ Dung Tạ hờn dỗi, nhanh chóng dỗ dành.

"Ngoan, đừng suy nghĩ vớ vẩn. Nếu không tin ta, không bằng ngày khác chúng ta bái đường thành thân. Ta tự mình tiến cung cầu Hoàng Thượng tứ hôn. Ta sẽ cưới ngươi vào nhà được không?"

Mộ Dung Tạ đang hờn dỗi, nghe Triệu Nguyên Kính nói, liền ngây ngẩn cả người, trừng mắt không phản ứng, ngay sau đó nói.

"Nói hươu nói vượn cái gì chứ. Ngài chính là Vương gia, cưới nam thê sao được, không sợ Hoàng Thượng chém đầu à."

Nam phong ở Tống triều cũng không tính hiếm, nhưng người triều đình không khuyến khích nam thê. Trong nhà người có tiền có quyền nam thiếp cũng không hiếm thấy, nhưng phô trương bên ngoài không nhiều lắm.

Triệu Nguyên Kính ha hả cười nói.

"Ta hồ đồ một chút không biết có bao nhiêu người sẽ vui vẻ, nói không chừng Hoàng Thượng sẽ đáp ứng ngay thôi."

"Ta muốn ngủ, không nghe ngài nói hươu nói vượn."

Triệu Nguyên Kính cũng lên giường ôm người vào trong ngực. Hắn bên tai hôn Mộ Dung Tạ hai cái.

"Ngoan, ta chỉ thích ngươi, mau ngủ đi."

Triệu Nguyên Kính nhẹ nhàng vỗ lưng Mộ Dung Tạ. Mộ Dung Tạ vốn dĩ bị thương, cũng phát tiết một lần, sau đó lại cùng Nghê Diệp Tâm nói rất nhiều, tinh thần có chút mệt mỏi.

Nhưng hiện tại Mộ Dung Tạ đột nhiên không muốn ngủ. Hắn mở to mắt, duỗi tay nhẹ nhàng để ở trên ngực Triệu Nguyên Kính.

"Làm sao vậy?"

Mộ Dung Tạ không nói chuyện, bất quá ngẩng đầu lên nhẹ nhàng cắn cằm Triệu Nguyên Kính một chút.

"Đứa nhỏ này, mau nhắm mắt ngủ."

"Vừa rồi...... ngài......"

Mộ Dung Tạ đã phát tiết một lần, bất quá Triệu Nguyên Kính chưa kịp thì hai người Nghê Diệp Tâm đã tới.

"Ngài...... Không muốn ta sao?"

Triệu Nguyên Kính rất là bất đắc dĩ, đem người ôm vào trong ngực, không cho hắn lộn xộn.

"Ngoan một chút, sắc mặt ngươi xanh xao trắng bệch, ta nhìn liền đau lòng. Ta cũng không thể khiến ngươi bị thương. Ngoan ngoãn ngủ, chờ ngươi khỏe ta sẽ đòi lại."

Mộ Dung Tạ có chút bất mãn, bất quá Triệu Nguyên Kính quan tâm hắn, hắn vẫn rất vui vẻ, khóe miệng nhịn không được cong lên, nhắm mắt lại ngủ.

Mộ Dung Trường Tình mang theo Nghê Diệp Tâm nhanh chóng trở về phủ Khai Phong. Mộ Dung Trường Tình trực tiếp nhảy qua tường, đi trên nóc nhà về phòng. Nghê Diệp Tâm ở trong lòng ngực hắn nhỏ giọng nói.

"Đại hiệp, đại hiệp, nhẹ chân một chút, đừng giẫm hỏng mái ngói, bằng không Tôn tiên sinh sẽ tới lải nhải."

Mộ Dung Trường Tình rất muốn làm Nghê Diệp Tâm câm miệng, bất quá cuối cùng không nói, ôm người vào phòng, đóng cửa.

Bọn họ mới vừa vào phòng, liền nghe được....

"Gâu gâu"

Bắp Rang bỗng nhiên ở bên ngoài kêu lên. Sau đó là tiếng bước chân dồn dập chạy tới.

Trì Long tới rất mau, chớp mắt liền đến cửa phòng Nghê Diệp Tâm. Hắn gõ cửa, nói.

"Nghê đại nhân, không tốt rồi."

Nghê Diệp Tâm mới vừa nằm lên giường, nghiêng đầu nói.

"Sao không tốt? Chẳng lẽ Triệu Doãn lăn lên giường người khác?"

Tuy rằng Nghê Diệp Tâm nói không lớn, còn cách ván cửa, bất quá Trì Long nghe được rành mạch. Trì Long sửng sốt, thiếu chút nữa bị sặc, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh nói.

"Nghê đại nhân, Bành lão gia đã tự tử."

Mộ Dung Trường Tình nghe xong nhíu mày lại, trong lòng chỉ có hai chữ "quả nhiên ", lại nhìn thoáng qua Nghê Diệp Tâm.

"Ngươi đoán không sai một chút nào."

"Đó là đương nhiên, ta thông minh mà."

Nghê Diệp Tâm đắc chí nói với Mộ Dung Trường Tình, liền lớn tiếng hô.

"Bành lão gia chết thế nào?"

"......"

Trì Long hoàn toàn không nghĩ tới Nghê Diệp Tâm hỏi cái này, nhanh chóng nói.

"Ngỗ tác đã đi nghiệm thi, ta đến đây thông báo cho Nghê đại nhân, cho nên kết quả nghiệm thi còn chưa biết."

"Ta đã biết, các ngươi đi tra án trước, chờ thân thể ta khỏe liền đi nhìn."

Trì Long lại một trận câm nín, cảm thấy hôm nay Nghê đại nhân có chút...... Kỳ quái. Trước kia có vụ án Nghê đại nhân đều đặc biệt nhiệt tình, hôm nay lại không muốn để ý.

Trì Long rời khỏi, bên ngoài lại an tĩnh.

Nghê Diệp Tâm căn bản không nghĩ quản việc này. Bành lão gia chơi bọn họ không nói, hơn nữa cũng không phải người tốt. Huống hồ Bành lão gia cũng hoàn toàn không biết gì về chuyện tổ chức kia, vì thế đối với bọn họ không hề có ý nghĩa. Nghê Diệp Tâm hiện tại bị thương cũng không muốn đi Bành gia.

Mộ Dung Trường Tình cũng không muốn cho Nghê Diệp Tâm đi. Nghê Diệp Tâm cần tĩnh dưỡng.

Nghê Diệp Tâm nằm trên giường liền cảm thấy mệt mỏi, bất quá không muốn ngủ, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói.

"Đây, đại hiệp lại đây, để cho ta an ủi linh hồn bé nhỏ một chút."

Mộ Dung Trường Tình liếc mắt nhìn Nghê Diệp Tâm một cái, đi tắt đèn xong mới đi qua, xoay người nằm lên vị trí Nghê Diệp Tâm chỉ.

"An ủi như thế nào?"

Nghê Diệp Tâm duỗi tay sờ soạng gương mặt Mộ Dung Trường Tình, cảm giác làn da đại hiệp thật là tốt.

"Hắc hắc hắc, muốn ta an ủi như thế nào đây?"

Mộ Dung Trường Tình nhìn nụ cười gian tặc, tức khắc cảm thấy lạnh sau lưng, lạnh cả người. Đôi mắt Nghê Diệp Tâm sáng lấp lánh.

"Muốn ta an ủi như thế nào đều có thể. Xem ra hôm nay tâm tình đại hiệp không tốt. Ta sẽ tận tâm...."

Nghê Diệp Tâm nói còn hướng bên lỗ tai Mộ Dung Trường Tình thổi khí. Mộ Dung Trường Tình cảm giác vành tai nóng lên, tức khắc xông lên, đem người ôm chặt ở trong lòng ngực.

"Cố ý chọc ta có phải hay không?"

Nghê Diệp Tâm tuyệt đối chính là cố ý, bất quá sẽ không thừa nhận.

"Ta không có nha, ta đây là muốn đại hiệp vui vẻ."

Nghê Diệp Tâm nói xong liền vươn tay tới ôm cổ Mộ Dung Trường Tình kéo hắn xuống. Tự mình ngửa đầu hướng lên môi Mộ Dung Trường Tình cắn một ngụm.

Mộ Dung Trường Tình cúi đầu, hai người liền hôn nhau, lập tức gắt gao dây dưa ở bên nhau.

Nghê Diệp Tâm chủ động vươn lưỡi vào khoang miệng Mộ Dung Trường Tình liếm. Bất quá lưỡi mới vừa tiến vào đã bị bắt được, Mộ Dung Trường Tình dùng lực đâm trở lại.

"Ô..."

Thân thể Nghê Diệp Tâm run lên, cảm thấy kỹ thuật hôn của Mộ Dung đại hiệp càng ngày càng tốt, mình thiếu chút nữa không chống đỡ nổi, cũng rất thoải mái.

Nghê Diệp Tâm thoải mái rên hừ hừ, đồng thời duỗi tay đi sờ cơ ngực Mộ Dung Trường Tình. Sờ soạng hai lần liền đẩy áo Mộ Dung Trường Tình ra, sau đó tay chui vào trong.

Nghê Diệp Tâm cảm giác cơ ngực Mộ Dung đại hiệp không chỉ cứng còn thực nóng, tay sờ lên cảm thấy thật là nóng bỏng, làm người ta không muốn buông tay.

Mộ Dung Trường Tình bị sờ càng lúc càng phát hỏa lớn, bất quá Nghê Diệp Tâm đang bị thương, thật sự không thể làm động tác quá lớn, sợ lại xét rách miệng vết thương.

Nhưng mà Nghê Diệp Tâm lại không nghĩ như vậy, cứ châm ngòi, hận không thể đem Mộ Dung Trường Tình lột trần.

Thực mau, Nghê Diệp Tâm còn y phục chỉnh tề, nhưng áo của Mộ Dung Trường Tình đã bị Nghê Diệp Tâm cởi ra. Áo mở ra, nhưng không có cởi ra hết. Nghê Diệp Tâm nhìn thẳng, loạn sờ một hồi, trong miệng còn nói:

"Mỹ nhân à mỹ nhân, ta chảy máu mũi không?"

Trán Mộ Dung Trường Tình nổi gân xanh.

"Đừng lộn xộn, bằng không ta sẽ làm ngươi."

Nghê Diệp Tâm không nghe hắn nói. Biết trên người mình có thương tích Mộ Dung Trường Tình sẽ luyến tiếc, cho nên Nghê Diệp Tâm đặc biệt không kiêng nể gì. Nghĩ đây chính là cơ hội tốt ngàn năm một thuở, nói không chừng mình là có thể lợi dụng vết thương làm tấm chắn, sẽ thưởng thức được cúc hoa của mỹ nhân.

Miệng Nghê Diệp Tâm cười hết cỡ, muốn chảy cả nước miếng, duỗi tay cởi quần Mộ Dung Trường Tình.

"Xem ta cũng cứng rồi, không bằng chúng ta làm đi."

Mộ Dung Trường Tình đau đầu muốn chết, nắm cổ tay xấu xa lại, nói.

"Đừng xằng bậy, trong chốc lát ngươi lại ra máu thì làm sao?"

Mộ Dung Trường Tình tuy rằng rất muốn đem Nghê Diệp Tâm ăn vào bụng cho xong. Nhưng làm như vậy không thích hợp với người bệnh. Trong chốc lát làm làm, vết thương bị nứt, máu chảy ra, lại khiến những người trong phủ Khai Phong đến hỏi là chuyện như thế nào......

Mộ Dung Trường Tình không dám suy nghĩ tiếp, tức khắc cảm thấy đau đầu.

Nghê Diệp Tâm cũng mặc kệ, chết sống đều phải làm, liên tiếp khiêu khích Mộ Dung Trường Tình. Nghe được hơi thở của Mộ Dung Trường Tình trở nên thô nặng liền thấy có thành tựu.

Nghê Diệp Tâm còn hướng cổ Mộ Dung Trường Tình cắn vài cái dấu răng.

Mộ Dung Trường Tình bị làm cho phát điên rồi, liền ngăn chận, không cho Nghê Diệp Tâm lộn xộn.

"Còn lộn xộn ta liền dùng dây thừng trói chặt ngươi."

Vẻ mặt Nghê Diệp Tâm lại giả đáng thương.

"Nhưng mà.... phía dưới... rất khó chịu."

Mộ Dung Trường Tình cũng có phản ứng, cũng khó chịu muốn chết.

Nghê Diệp Tâm nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình lộ ra biểu tình do dự, lập tức bắt lấy cơ hội.

"Ta biết đại hiệp không muốn làm ta bị thương. Nếu không như vậy đi, lần đầu tiên ta ở trên trước thì thế nào?"

Mộ Dung Trường Tình vừa nghe đã biết Nghê Diệp Tâm chuẩn bị tính kế mình.

"Ngươi bị thương thành như vậy, sao làm được?"

Vẻ mặt Nghê Diệp Tâm nóng lòng muốn thử.

"Đại hiệp, đại hiệp, ta không có thể động thì đại hiệp ngồi lên là được rồi!"

"......"

Mộ Dung Trường Tình thiếu chút nữa đem Nghê Diệp Tâm ném ra ngoài. Nhịn rồi lại nhịn, trong lòng niệm vô số lần câu "Nghê Diệp Tâm là người bệnh không thể đánh", lúc này Mộ Dung Trường Tình mới nhịn xuống.

Nghê Diệp Tâm còn hưng phấn nói.

"Đại hiệp, đại hiệp thế nào. Ta nằm, đại hiệp có thể tự mình ngồi lên."

Mộ Dung Trường Tình híp mắt, duỗi tay sờ sờ môi Nghê Diệp Tâm. Môi Nghê Diệp Tâm hiện tại vừa hồng vừa mềm. Có lẽ bởi vì hai người mới vừa hôn môi nên hơi sưng, thoạt nhìn đặc biệt mê người.

Mộ Dung Trường Tình đột nhiên cúi đầu tới gần, Nghê Diệp Tâm còn tưởng rằng đại hiệp muốn hôn mình. Bất quá môi hai người sắp chạm nhau, Mộ Dung Trường Tình liền nói.

"Ta đột nhiên nghĩ đến một cách khác có thể làm ngươi câm miệng."

"Cách gì?"

Nghê Diệp Tâm mê mang hỏi, lời mới vừa ra khỏi miệng, tức khắc liền trợn tròn mắt, kêu to.

"Cái... cái... người bị bệnh thần kinh... Dừng tay! Ta là người bệnh!"

Mộ Dung Trường Tình cười nói.

"Suỵt, đừng để cho người bên ngoài nghe được. Ngươi là eo bị thương, hiện tại chỉ cần há miệng, đừng kêu cũng đừng giãy giụa, sẽ không đụng tới miệng vết thương."

"Chết bầm, thật sự điên..."

Nghê Diệp Tâm hối hận, há miệng rộng muốn hét, kết quả lại bị ngăn chặn.

Vốn dĩ muốn thừa dịp mình bị thương để đè Mộ Dung Trường Tình. Kết quả lại bị Mộ Dung Trường Tình ấn trên giường, dùng miệng giúp Mộ Dung Trường Tình phát tiết. Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình thiếu chút nữa bị nghẹn chết, lúc này mặt cũng đỏ bừng, cảm thấy thẹn không chỗ trốn.

Nghê Diệp Tâm trên người có thương tích, đôi tay bị Mộ Dung Trường Tình ngăn chận, không biện pháp phản kháng, chỉ có thể tùy ý Mộ Dung Trường Tình muốn làm gì làm.

Cũng may Mộ Dung Trường Tình không ép buộc lâu, chỉ phát tiết một lần.

"Thành thật chưa? Biện pháp làm ngươi câm miệng này có phải dùng tốt hay không?"

Nghê Diệp Tâm tức giận không nói, cảm thấy miệng đặc biệt mỏi, cằm sắp rớt, hung tợn trừng mắt nhìn Mộ Dung Trường Tình.

Mộ Dung Trường Tình bưng chén nước để Nghê Diệp Tâm súc miệng.

"Đừng uống nha."

"Phi phi phi. Đồ quỷ mới uống. Ta ghét thứ dơ bẩn."

Mộ Dung Trường Tình nghe xong nhịn không được bật cười, chờ Nghê Diệp Tâm súc miệng xong, hắn hôn lên môi một chút, nói.

"Thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi được chưa?"

Thời gian không còn sớm, Nghê Diệp Tâm chán nản, chủ yếu là tâm lực suy yếu. Mơ mơ màng màng nghĩ chẳng lẽ mình vô vọng sao? Chuyện này không khoa học nha. Vậy về sau phải sống như thế nào.

Nghê Diệp Tâm không làm ầm ĩ, Mộ Dung Trường Tình ôm người nằm xuống.

Đêm qua Mộ Dung Trường Tình cũng không có chợp mắt, hôm nay lại bận rộn cả ngày. Mộ Dung Trường Tình cho rằng mình sẽ ngủ không yên. Hắn vừa mới biết rất nhiều bí mật từ miệng Mộ Dung Tạ, những bí mật đó đều làm hắn canh cánh trong lòng.

Nhưng nghe tiếng hít thở vững vàng của Nghê Diệp Tâm, tựa hồ rất có sức cuốn hút, Mộ Dung Trường Tình cũng thực mau liền ngủ.

Một đêm không mộng, khi Mộ Dung Trường Tình mở mắt trời đã sáng hẳn, hơn nữa Nghê Diệp Tâm tỉnh còn sớm hơn hắn.

Nghê Diệp Tâm trừng lớn hai mắt, đang dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm hắn.

Mộ Dung Trường Tình mới vừa tỉnh ngủ, giọng còn có chút khàn khàn trầm thấp.

"Nghĩ ý đồ xấu gì đó?"

Nghê Diệp Tâm hừ một tiếng, không nói nữa.

"Còn giận sao? Ai kêu ngươi quấy rối. Ta chỉ cho ngươi chút trừng phạt mà thôi."

Nghê Diệp Tâm sờ sờ miệng mình, khóe miệng có chút đau, khẳng định là rách ra rồi, lại trừng mắt nhìn Mộ Dung Trường Tình.

Mộ Dung Trường Tình cười nói:

"Để ta nhìn xem, muốn bôi thuốc không?"

Nghê Diệp Tâm lập tức đánh bay tay đưa tới.

"Cầm thú."

Mộ Dung Trường Tình lại cười, thấp giọng nói:

"Đừng nóng giận, cùng lắm thì lần sau ta cũng dùng miệng giúp ngươi."

Nghê Diệp Tâm nghe được sửng sốt, kinh ngạc đến ngây người nhìn Mộ Dung Trường Tình.

"Cái... Cái....gì? Vừa rồi đại hiệp nói cái gì?"

"Không nghe được thì thôi."

Mộ Dung Trường Tình nói xong liền thong thả ung dung muốn đứng dậy. Nghê Diệp Tâm lập tức kéo hắn, nói.

"Mộ Dung tiểu cẩu, ta nghe được rồi, đừng nghĩ sẽ đổi ý."

Mộ Dung Trường Tình lập tức sờ gáy Nghê Diệp Tâm.

"Ngươi nói ai là tiểu cẩu?"

Nghê Diệp Tâm nắm tay áo Mộ Dung Trường Tình lập tức hô.

"Eo đau, vết thương đau, ta bị đau, miệng vết thương khẳng định bị nứt ra rồi."

"......"

Hiển nhiên Nghê Diệp Tâm đang chơi xấu. Mộ Dung Trường Tình nhéo gáy, Nghê Diệp Tâm liền bắt đầu lộn xộn, Mộ Dung Trường Tình sợ mình làm vết thương vỡ ra, đành phải buông tay.

"Thành thật chut đi."

Nghê Diệp Tâm nâng nâng cằm, cảm thấy tuy rằng đêm qua mình thua, nhưng hiện tại vẫn phải đòi lại một chút.

Nghê Diệp Tâm nghĩ đến Mộ Dung Trường Tình đáp ứng lần sau dùng miệng giúp mình, tức khắc hưng phấn như được tiêm máu gà, vui vẻ khóe miệng kéo đến mang tai.

Mộ Dung Trường Tình nhìn Nghê Diệp Tâm ngây ngô cười không ngừng, nhịn không được thở dài, sau đó đứng lên đi thay quần áo.