Chuyên Sủng Nô Tâm

Chương 5-3

Tiếp theo nàng dáo dác nhìn xung quanh, biết rõ chỉ có một mình mình nằm trên giường ngủ của Nhị thiếu gia ở Minh Nguyệt lâu.

Sau khi xác định trong phòng chỉ còn lại một mình nàng, Mộc Hi Nhi lập tức từ trên giường nhổm dậy, muốn xuống giường tìm kiếm quần áo, mặc thật quần áo thật nhanh rồi rời đi khỏi đây, cũng không biết rằng vừa đặt chân xuống giường, một trận đau nhức truyền đến dưới thân, làm cho chân nàng yếu ớt mà ngã xuống.

Nàng nằm lăn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ trở nên đỏ bừng. Mà càng làm nàng xấu hổ hơn là, nàng sau một lúc lâu gắng gượng, vẫn không thể đứng lên nổi, toàn thân đau nhức lại liên tiếp giáng vào nàng.

Trời ạ! May mắn là không có ai nhìn thấy lúc này nàng đang gặp rắc rối, nếu không thì mất mặt chết!

"Hi Nhi!", đột nhiên, từ cửa truyền đến một tiếng gọi khẽ, giọng nói dịu dàng nam tính mang theo một chút lo lắng kín đáo.


Mộc Hi Nhi cứng đờ tại chỗ, toàn thân vì khó chịu mà càng thêm đỏ bừng. Lúc này nàng chỉ hy vọng dưới đất có một cái hang để nàng chui xuống ngay lập tức, không cần phải chạm mặt ngay lúc rơi vào tình trạng xấu hổ khó xử này.

Hai cánh tay nhanh nhẹn dễ dàng đem Mộc Hi Nhi từ dưới đất ôm lấy. "Hi Nhi, nàng sao lại nằm trên đất? Chẳng lẽ ngã từ trên cao xuống?", cặp mắt Lăng Vũ Dương xem xét thật kỹ trên dưới thân thể bé bỏng ở trong lòng hắn.

Mộc Hi Nhi mắt nhìn xuống, vẻ mặt xấu hổ ửng đỏ, nửa câu cũng không nói được, trong lòng vô cùng ngượng ngùng lại khó xử.

"Sao không nói gì? Hi Nhi, đau lắm không?", thấy nàng cúi đầu không nói lời nào, Lăng Vũ Dương đem nàng ôm về giường, đưa tay ra kiểm tra xem nàng có ngã bị thương hay không.

"Đừng..... Không.... Ta không sao", Mộc Hi Nhi vội vàng lên tiếng nói rõ, muốn ngăn cản bàn tay to kia đang chạm vào trên người nàng. Hành động kia làm nàng càng thêm rõ ràng mình thân thể trần trụi lúng túng như thế.

Sao.... Sao lại biến thành như vậy chứ?

Nhìn mắt nàng cúi xuống cùng với vẻ mặt xấu hổ lúng túng ửng đỏ,khóe miệng Lăng Vũ Dương hiểu rõ nở nụ cười.


Hắn đem Mộc Hi Nhi từ trên giường ôm lấy, hướng phòng ngủ đi tới một cánh cửa khác, xốc rèm cửa lên mà đi vào.

Bên trong cửa là cái bể không lớn cũng không nhỏ, lúc này vì nước ấm mà tỏa ra làn hơi ấm áp mờ ảo.

Lăng Vũ Dương khom lưng đem thiên hạ trong lòng thả vào trong nước, tiếp theo nhanh chóng đem quần áo tự mình cởi xuống hết, lập tức bước vào trong ao đem chính mình ôm lấy Mộc Hi Nhi, rồi mới dùng đến bàn tay dài mạnh mẽ bắt đầu nhẹ nhàng giúp nàng tắm rửa.

"Không....", Mộc Hi Nhi phát ra tiếng kháng nghị nhỏ xíu, cảm giác rất xấu hổ cùng lúng túng, không cách nào có thể coi nhẹ đôi bàn tay to kia đang di chuyển trên người mình được, trong lòng lại lần nữa nổi lên vô số nghi hoặc.

Hai người bọn họ sao.... Sao lại biến thành tình huống này? Mà hắn thậm chí còn không ngần ngại tỉ mỉ tắm rửa cho nàng...


Ở bên trong hơi nước nóng, nơi kín đáo của Mộc Hi Nhi vốn đang đau đớn từng trận đã dần dần trở nên dễ chịu, ngoài hơi nóng bao phủ toàn thân còn có mùi thơm của thảo dược bay vào mũi, đem cảm xúc bó buộc của nàng từng giọt từng giọt tan chảy....

Nàng khoan khoái thở nhẹ một tiếng, cảm giác thư giãn làm cho nàng giống như trôi trên mây, trong đầu trở nên mơ màng.

Cẩn thận lau rửa khắp thân thể mềm mại của Mộc Hi Nhi, bàn tay Lăng Vũ Dương vuốt ve từng chỗ hắn dùng miệng để lại vết đỏ, đến khi nước ấm làm cơ thể mệt mỏi của nàng thư giãn, hắn mới ôm chầm lấy nàng thân thể ấm áp xinh đẹp bất động ngâm ở trong làn nước ấm.

Mộc Hi Nhi lại thoải mái hít vào một hơi, rúc vào trong lòng Lăng Vũ Dương, một chút cũng không ý thức được nguy hiểm mà thả lỏngtinh thần và thể xác, một lúc lâu sau, nàng thậm chí còn bắt đầu thấy buồn ngủ.