Sáng sớm thứ 7, Ngả Tùng gọi điện thoại tới xác nhận lại tôi có tham gia buổi liên hoan của Sở nghiên cứu không.
Dù sao cũng phải move on thôi. Mặc dù
Ngả Tùng là người theo chủ nghĩa độc thân, nhưng dùng anh ta để luyện
tập một chút cũng không sao.
Tôi vô cùng sảng khoái, vô cùng phối hợp trong điện thoại : “Đi chứ! Không thành vấn đề! Anh có yêu cầu gì với
tạo hình của tôi không? Anh thích kiểu thục nữ, ngây thơ, giỏi giang,
hay là kiểu cô em ăn chơi?”
“…làm được nhiều kiểu dữ vậy à?”
“Đương nhiên rồi. Tôi phối hợp với anh mà!”
“Vậy — kiểu thục nữ đi. Đối phó với mấy người trung niên, tạm thời truyền thống một chút.”
“Muốn phong cách nào? Tiểu thư khuê các hay là cô gái nhỏ? Hiện đại hay là cổ điển?”
“Tiểu thư khuê các, cổ điển.”
Quyết định rất mau, vô cùng có cá tính.
“Mấy giờ?”
“7 giờ tối, được không?”
“Nhất định sẽ tới đúng giờ.”
“Cô lại đây bằng cách nào? Tôi có thể trả tiền taxi.”
“Tôi tự lái xe.”
“Cô có xe à?”
“Đúng vậy.”
Dựa trên kinh nghiệm cũ, tôi không dùng
một thứ quần áo, túi xách, giầy, đồng hồ nào mà Lịch Xuyên mua cho tôi
cả. Để tránh việc oanh động không cần thiết với mấy cô nàng thời thượng. Tôi mặc một chiếc áo lông màu nhẹ nhàng, váy chữ A nghiêm trang, cột
tóc đuôi ngựa, trên tay đeo một chiếc vòng ngọc màu máu gà.
Ngả Tùng đứng đợi tôi trước cửa Sở
nghiên cứu, thấy tôi mang một đôi giày cao gót 8 phân, lắc qua lắc lại
đi về phía anh ta, vẻ mặt đầy sợ hãi.
Anh ta đánh giá tôi từ đầu tới chân, không ngờ mặt lại còn đỏ lên.
Tôi hỏi anh ta : “Tiệc tổ chức ở đâu?”
“Phòng khiêu vũ tầng 2 của Sở.”
“Cái gì? Sở nghiên cứu của anh có phòng khiêu vũ?”
“Chúng tôi cũng là người, cũng cần giải
trí, đúng không?” vẻ mặt anh ta khôi phục lại bình thường. Sau đó, anh
ta còn nói “Cô có muốn vào văn phòng tôi nghỉ một chút không? Vào đó cởi áo khoác ra luôn?”
“Anh có văn phòng riêng? Không phải anh đang học Tiến sĩ à?”
“Tôi là nghiên cứu viên, hướng dẫn sinh viên.”
“Như vậy, anh là nhà khoa học?”
“Làm khoa học, nhà cái gì, chưa tới.”
anh ta rất khiêm tốn, dẫn tôi tới văn phòng của anh ta, tôi cởi áo
khoác, đi theo anh ta lên tầng 2.
Trên hàng hiên là bảng thông báo, dán các buổi báo cáo khoa học mới nhất :
“Tính đối xứng của thời gian của vùng không gian lượng tử vô hạn…
Năng lượng âm…
Tính đối xứng theo chiều xa của hạt nhân nguyên tử…
Siêu đối xứng và lý luận đường cong…
Luận phương pháp và hiện tương đạt cực đại…”
Tôi nhịn không được dừng lại.
“Cô thấy hứng thú với mấy cái này à? Báo cáo miễn phí hết đó, cô có thể tới nghe một chút.”
Tôi lắc đầu : “Tôi không có hứng thú với Vật lý, chỉ cảm thấy, mấy cái tiêu đề này đọc lên đều rất có cảm giác.”
Anh ta nhìn tôi, kỳ quái : “Cảm giác gì?”
“Anh không thấy là mấy tiêu đề này đều rất gợi cảm sao? Siêu đối xứng…hợp âm…năng lượng âm…vùng…tới đỉnh…”
(Hợp âm lý luận –> và lý luận đường cong)
“Phụt–” người nào đó bị sặc.
Phòng khiêu vũ ở tầng 2 thật ra là được
cải tạo từ một phòng họp. Cho nên có một mặt tường là bảng đen. Có vẻ
như hội nghị vừa chấm dứt không lâu, cho nên trên bảng đen vẫn còn một
đống công thức.
Tôi nhớ mỗi lần CGP tổ chức vui chơi
giải trí đều đi thuê chỗ dành riêng cho biểu diễn, thư ký phòng hành
chính bận chết đi sống lại. So với việc đó, các nhà khoa học đúng là
không coi trọng chi tiết cho lắm.
Ngả Tùng lén lút dặn dò tôi : “Nếu có
người hỏi, thì nói chúng ta đã yêu nhau 3 tháng. Nếu hỏi chuyện kết
hôn, thì nói còn trẻ, chơi đã rồi mới tính.”
“Được.”
“Bà cô mặc đồ ca rô màu lam kia là Chủ
nhiệm văn phòng của chúng tôi kiêm Chủ tịch Công Đoàn. Bà ấy quan tâm
tới “hạnh phúc” của tôi nhất.”
“Yên tâm, tôi sẽ giúp anh giải quyết.”
“Ông già mặc áo khoác màu bụi kia là một tiền bối nổi tiếng, lừa ông ấy không dễ, cô cách ông ta xa một chút.”
“Không thành vấn đề.”
“Cô có uống rượu không?”
“Uống chứ. Tôi tới đây vì rượu, đồ ăn,
bánh ngọt, điểm tâm ngọt nha. Ngoại trừ việc tới giúp anh ra, mục đích
chủ yếu khi tôi tới đây là ăn đồ ăn ngon.”
Anh ta tưởng tôi nói giỡn, không ngờ tôi cầm lên một chiếc dĩa, tới chỗ bàn để đồ ăn gắp cho mình một đĩa đầy
các loại đồ ăn vặt, ăn ngon lành.
Không có cách nào khác, Ngả Tùng rót một ly rượu, đứng bên cạnh tôi. Thấy tôi chỉ lo ăn, anh ta nhịn không được
nói : “Tiểu Thu, hai chúng ta nói chuyện một chút đi.”
“A! Thật xin lỗi, tôi chỉ lo ăn. Ừ, nói chuyện với nhau một chút, nói chuyện gì?”
“Cho dù cô không muốn nói, cũng phải giả vờ như rất quen thuộc với tôi.”
Tôi phát điên nhìn anh ta, hỏi : “Rất quen thuộc với anh là như thế nào? Sao tôi biết được?”
“Không kịp rồi, Chủ tịch Công Đoàn tới.”
Quả nhiên, vị Chủ nhiệm văn phòng kiêm Chủ tịch Công Đoàn lập tức đi về phía chúng tôi, vẻ mặt mỉm cười đầy quan tâm.
“Chủ nhiệm Hồng, để cháu giới thiệu một
chút. Đây là Tạ Tiểu Thu, bạn cháu. Tiểu Thu, đây là Chủ nhiệm Hồng, Chủ tịch Công Đoàn chỗ anh.”
Tôi tao nhã đi lên, bắt tay với bà ta : “Chủ nhiệm Hồng, xin chào.”
Chủ nhiệm đánh giá tôi, lại nhìn nhìn
Ngả Tùng, cười nói : “Tiểu Ngả cháu giữ bí mật tốt quá nha, thì ra đã có bạn gái hào phóng xinh đẹp như vậy từ lâu, làm hại cả văn phòng cô sốt
ruột. Tiểu Thu, cháu làm việc ở đâu?”
“Cháu làm phiên dịch viên ở một công ty kiến trúc.”
“Phiên dịch viên? Nghề này tốt lắm nha!
Tiểu Ngả là chàng trai đẹp trai duy nhất ở chỗ cô đó. Lúc Tiểu Ngả mới
tới đây, Sở cô cấp cho nó biết bao nhiêu tiền hả? Tiểu Thu à, Tiểu Ngả
là nhân tài trăm người lên kế hoạch tiến cử đó, người còn chưa tới,
phòng đã phân từ sớm rồi. Cháu đi theo nó tuyệt đối là đúng.” Chủ nhiệm
còn thiếu mỗi việc in mấy câu của mình ra, đăng lên mục tìm bạn trăm năm trên báo mà thôi.
Câu này tôi không nên trả lời cho lắm,
chỉ có thể ngại ngùng cười, tỏ vẻ tán thành. Quay đầu nhìn Ngả Tùng một
cái, vẻ mặt anh ta có chút xấu hổ.
“Tiểu Thu, cháu tới nhà Tiểu Ngả bao giờ chưa?”
“…dạ chưa.”
“Lão Ngả bố của Tiểu Ngả, mọi người hay
gọi là Ngả Công. Là một Viện sĩ. Hồi xưa từng đi du học bên Đức, nói
tiếng Đức vô cùng lưu loát.” Bà cô chỉ chỉ ông già mặc áo khoác màu bụi
kia, bĩu môi nói : “Kìa, ông ấy kìa. Tiểu Ngả, cháu không dắt Tiểu Thu
đi gặp bố cháu à?”
“Dạ, chúng cháu ăn xong là đi ngay.”
Ngả Tùng lặng lẽ kéo tôi qua một bên,
thấp giọng nói : “Bố mẹ tôi đều đang ở bên kia, tôi vốn tính thừa dịp
nhiều người tránh đi bọn họ, xem ra tránh không được. Đợi lát nữa tôi
mang cô qua lừa bọn họ một chút, biết chưa?”
“Lừa người khác thì không sao, lừa bố mẹ anh có tốt lắm không?”
“Người ép tôi dữ nhất là họ, hai người đó mới là đối tượng lừa dối chủ yếu. Tôi chỉ không ngờ hôm nay hai người đó sẽ tới thôi.”
“Anh đã nói như vậy, thì tôi phải lừa thôi.” Tôi vui tươi hớn hở nói.
“Bố tôi rất nghiêm, sinh viên của ông rất sợ ông, cô cẩn thận một chút.”
Bậc bề trên tôi lừa lần đầu tiên là Hiệu trưởng Lưu. Tôi vẫn nhớ Lịch Xuyên là người khởi xướng, vì vậy mà tôi
còn đặc biệt viết một bản đề nghị bằng tiếng Anh vô cùng nghiêm túc. Sau đó trường học thật sự gia tăng hệ thống cung cấp nước uống và thời gian cấp nước, tôi không miệt mài theo đuổi việc đó, nên cũng không biết có
liên quan gì tới đề nghị của tôi không. Đối tượng tôi lừa lần thứ hai
chủ yếu là thầy hướng dẫn Thạc sĩ của tôi, thầy già hay nói giỡn, thấy
tôi liền lừa một chút, lúc đi học tôi vẫn hay hỏi mấy câu chặn họng
thầy, có khi làm thầy phiền chịu không được, hận không thể cầm đồ lau
bản đập tôi. Đối tượng lần thứ ba là Tiêu Quan, không tính là bề trên,
cũng chỉ là một chủ xí nghiệp trẻ có thành tựu thôi, lúc phỏng vấn, tôi
có ý muốn lừa anh ta, nói một câu đáp lại một câu, không xem anh ta ra
gì. Chỉ có một người, tôi cũng muốn lừa người đó, đáng tiếc trăm chiến
trăm bại, thua thảm hại. Người đó chính là Lịch Xuyên.
Tôi mang khuôn mặt mỉm cười, đi theo Ngả Tùng xuyên qua đám đông, đi tới trước mặt anh ta.
“Bố, mẹ. Đây là Tạ Tiểu Thu.”
Hai người nhìn khoảng hơn 60 tuổi. Bố
Ngả Tùng nhìn có vẻ ác liệt, mẹ Ngả Tùng lại nói rất hiền hòa : “Cháu là Tiểu Thu? Đồng nghiệp của Manh Manh, đúng không?”
Tôi hoảng sợ, không thể tưởng được bọn họ lại biết tôi.
“Đúng vậy, chị Manh Manh làm cạnh phòng cháu.”
“Manh Manh có nhắc tới cháu. Nói tiếng Anh của cháu rất tốt, là nhân tài mà Tổng giám đốc công ty nó cố ý mời tới.”
“Cái đó…chị Manh Manh phóng đại thôi ạ.”
Lão phu nhân cười tủm tỉm nói : “Ngả
Tùng nhà bác rất tội nghiệp, vừa du học vừa học Tiến sĩ ở nước ngoài hơn 7, 8 năm trời, lúc này mới ổn định lại. Tiểu Thu, chừng nào rảnh tới
nhà bác chơi? Bác nấu đồ ăn ngon cho cháu ăn.”
“Ai…cái này…” tôi cúi đầu, dùng ngón tay chọc chọc Ngả Tùng.
Ngả Tùng nói : “Không vội. Tiểu Thu làm
việc bận lắm, hay đi công tác. Để một thời gian nữa đi. Bố mẹ, tụi con
đi nói chuyện với thầy.”
Ngả Tùng kéo tôi, xuyên qua đám đông dày đặc, chuồn ra cổng lớn.
“Đi nhanh như vậy à?” tôi không vui “Tôi chưa kịp ăn gì hết!”
“Chỉ lo ăn! Mấy cái đó có gì ngon? Không bằng đi ăn thịt cừu nướng. Đi về ăn đi, nhiệm vụ của cô hoàn thành
rồi!” Ngả Tùng nắm tay áo của tôi, tăng tốc độ đi về văn phòng của anh
ta, vừa đi vừa nói thầm : “Tôi ghét nhất mấy trường hợp như vậy! Tôi
không thích xã giao nhất! Hôm nay nếu như không phải vì phải có báo cáo
cho mấy người đó, thì tôi cũng không thèm tới!”
Về văn phòng của anh ta, mặc áo khoác,
chuẩn bị đi về. Thấy vẻ mặt tôi đầy tiếc nuối, Ngả Tùng bỗng dưng đề
nghị : “Trên lầu có một chiếc kính thiên văn, cô muốn ngắm sao không?
Hôm nay trời khá trong, có thể nhìn tới vài tinh vân rất đẹp.”
Cái này thì tôi có hứng thú : “Có thể nhìn thấy mặt trăng không? Miệng núi hình vòng cung gì gì đó.”
“Cái đó hả…bọn tôi nhìn chán luôn rồi.”
Chúng tôi cùng đi lên sân thượng. Ngả
Tùng điều chỉnh kính viễn vọng, tìm vị trí thích hợp : “Kìa, đó là mặt
trăng! Có thể nhìn thấy những miệng núi hình vòng cung có bán kính hơn
80cm.”
Ừm…không sáng lắm, những miệng núi lạnh
lùng, cái này nối tiếp cái kia, không có một chút sức sống gì cả. Không
có thỏ trắng, cũng không có Hằng Nga. Đầu tôi nhớ lại một đống thơ cổ về ánh trăng, lộ tòng kim dạ bạch nguyệt thị cố hương minh người có bi
hoan ly hợp , tháng có âm tình tròn khuyết dương liễu ngạn hiểu phong
trăng tàn vân vân…, nhưng nhìn thấy mặt trăng chân chính…đúng là tìm
không thấy cảm giác gì!
(Tiểu Thu nhớ tới 3 câu thơ trong 3 bài thơ viết về trăng nổi tiếng, mình không trích ra ở đây, vì nó vô cùng đau đầu , ai thắc mắc thì comment ở dưới nhen).
Quay đầu nhìn Ngả Tùng. Anh ta hỏi tôi : “Đẹp không?”
“Đẹp, chỉ có điều không lộng lẫy như tôi nghĩ. Tôi vẫn nghĩ vũ trụ sẽ có màu sắc rực rỡ. Có lẽ là xem tranh của
Monet nhiều quá. – thì ra vũ trụ màu trắng đen.”
“Vũ trụ có màu sắc rực rỡ.” anh ta nói. Sau đó, anh ta điều chỉnh kính viễn vọng.
– “Đây là chòm Nhân Mã dạng Ômega, vô cùng sáng, cách chúng ta 400 năm ánh sáng, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.”
– “Chòm sao Cự Giải kiểu tổ ong, cấu tạo chủ yếu từ các sao đỏ và sao trắng.”
– “Đây là M13 của chòm Hercules, ngôi sao sáng nhất có thể nhìn được từ Bắc bán cầu, cách chúng ta 2 vạn 5 nghìn năm ánh sáng.”
M13 có màu tím, nhìn giống một đám khói lửa, thật đẹp.
Tôi nhịn không được hỏi : “Nói như vậy, M13 chúng ta thấy lúc này, là M13 của 2 vạn 5 nghìn năm trước?”
“Ừ…là thế này.” Anh ta giải thích “Vào
thập niên 70, Đại học Cornell đã dùng radio của kính thiên văn lớn nhất
trên thế giới truyền đi một đoạn điện tín dài tới 3 phút. Năng lượng
sóng điện từ mang theo gấp 10 lần công suất điện của toàn cầu, xét về
mặt sóng điện từ, tín hiệu này sáng hơn Mặt Trời một trăm nghìn lần.”
Ngất xỉu, ở cạnh nhà khoa học là vậy, ngày nào cũng nghe toàn số là số!
“Sao phải gửi điện tín, gửi cho ai đọc?”
“Các nhà khoa học muốn tìm phản ứng từ
những sinh vật trong vũ trụ. Đây thật ra là “Lời chào từ Trái Đất”. Tôi
nhớ rõ thông điệp gồm 10 câu, câu cuối cùng là : chúng tôi sống ở hành
tinh thứ 3 trong hệ Mặt Trời, sử dụng vô tuyến của kính thiên văn 305
mét để chào các bạn.”
“Trời à, mấy cái sóng điện đó mất bao lâu mới tới M13?”
“2 vạn 5 nghìn 100 năm. Ha ha, tới lúc đó, chúng ta đều chết hết rồi.”
Về nhà tôi gọi điện thoại cho Lịch Xuyên : “Ai, Lịch Xuyên, hôm nay em đi ngắm sao bằng kính viễn vọng…!”
“Vậy à?” tinh thần của anh cũng rất tốt “Không biết em thích thiên văn.”
“Cách chúng ta 2 vạn 5 nghìn năm ánh sáng đó nha! Xa như vậy luôn đó!”
“Dữ vậy à!”
“Sao rất đẹp, nhìn thấy nó, em mới biết, thì ra nhân loại nhỏ bé như vậy, một cuộc đời, thì ra ngắn ngủi như vậy!”
“Ừ, hôm nay em có nhiều cảm xúc lắm
nha.” Lịch Xuyên bắt đầu tích cực dẫn lời cho tôi “Em phải đi ngắm sao
trên trời nhiều vào, như vậy, em sẽ không bị tình cảm yêu đương quấy
nhiễu.”
Tôi lại ra kết luận ngược lại : “Lịch
Xuyên, em sẽ yêu anh 2 vạn 5 nghìn 100 năm ánh sáng! Nếu anh là một sóng điện từ được gửi đi, em chính là M13! Em ở đó đợi anh!”
“…” người nào đó lập tức không nói gì.
“Lịch Xuyên, nói chuyện với anh nha.”
“Đồ ngu ngốc không có đầu óc như em, muốn anh nói gì nữa?”
“Nói tóm lại, cả đời này em dính liền
với anh, cùng nhau, mãi không biến mất, cứ liều chết bám theo. Cho dù
anh bị bệnh tới mức chỉ còn một cọng tóc, anh cũng phải ở bên em!” lời
vừa ra khỏi miệng, tôi liền cảm thấy, sao mấy câu này nghe quen quen ta? Hình như là…hình như là…bị Vi Tiểu Bảo nói trước rồi.
Đầu bên kia, tạm dừng thật lâu, truyền
tới một tiếng thở dài : “Tiểu Thu, nếu biết em kém cỏi như vậy, không
bằng 6 năm trước anh chết quách đi cho rồi.”
“Vương Lịch Xuyên! Anh dám uy hiếp em!
Không được nói chữ chết! Chỉ cần anh dám chết, em sẽ đi nhảy lầu ngay
lập tức! Xem xem ai chết trước!”
Tôi còn đang lớn tiếng kêu gào, phát hiện điện thoại đã truyền ra âm thanh báo máy bận.
Người nào đó gác máy.
Tôi biết, tôi lại làm quá.
Vì kể từ hôm đó, Lịch Xuyên không bao
giờ tiếp điện thoại của tôi nữa. Ngay cả René và Tế Xuyên cũng không dám nói nhiều với tôi.
Đúng là tôi không phải ngổ ngáo bình thường nha.