Tôi đứng dậy, nhận đồ của mình, nói cảm ơn.
“Cô có muốn tôi đưa cô về bằng xe đạp không?” anh ta hỏi, ánh mắt thật nhu hòa.
“Nhà tôi cách đây không xa,” tôi khịt khịt mũi, mỉm cười với anh ta “Tự tôi về là được.”
“Tôi đi với cô, dù gì cũng tiện đường.” anh ta kiên trì. Thuận tay cầm lấy túi của tôi, treo trên xe đạp.
Chúng tôi yên lặng đi, dọc theo đường đi, tâm trạng tôi không tốt, không nói câu nào.
Chuyển qua một con phố mới, Ngả Tùng bỗng nhiên mở miệng : “Chị tôi nói, cô là một người lập dị.”
“Lập dị? Tại sao?”
“Chị tôi nói, cô ở CGP không có người
bạn nào, nam hay nữ cũng đều không có. Không phải vì cô không được người ta thích, mà là cô, ừm, giống như không cần bạn bè, dường như không có
hứng thú gì với thế giới bên ngoài vậy.”
Tôi nhìn anh ta, ngạc nhiên. Đây là ấn tượng của Emma về tôi à? Tiêu cực tới mức đó à?
“Không có hứng thú?” tôi biện bạch
“Không thể nào! Tôi tham gia Hội ăn chay, tôi ghi danh lớp yoga, tôi đi
bar, khiêu vũ, đi bơi, chạy bộ — từ trước tới giờ tôi luôn rất hòa mình
với thế giới bên ngoài.”
Sâu trong lòng tôi, tôi biết tôi đang
ngụy biện, đang nói dối. Nếu nói sự rời đi của Lịch Xuyên khiến cho tâm
hồn của tôi chết đi, thì hơi quá. Nếu nói nó khiến linh hồn tôi tiến vào trạng thái ngủ đông, khiến cho các giác quan của tôi không nhạy, thoái
hóa khả năng giao tiếp, niềm tin giảm sút, thì tuyệt đối chính xác.
Anh ta xoay người liếc nhìn tôi một cái, ánh mắt khó lường : “Tôi chỉ là về linh hồn, không phải thân thể.”
Sau đó, anh ta còn nói : “Nhìn cô trông
như đang cười, nhưng khi cô cười, lông mày lại cau lại, giống như vừa
nuốt một túi mật vậy.”
Ngả Tùng nói vô cùng dũng cảm, lại quên
một chân lý, chính là người vô cùng phiền não không muốn bị người khác
phân tích sự phiền não của mình.
Tôi vô cùng không khách khí ngắt lời anh ta : “Stop, Ngả Tùng! Tôi biết anh làm nghiên cứu. Tuy nhiên, tôi hy
vọng anh không sinh ra hứng thú nghiên cứu tôi. Tôi không muốn làm hạt
nhân. Tôi không thích bị người khác nghiên cứu. Tôi có vui vẻ hay không, không liên quan gì tới anh!”
Nói hết câu này tôi liền cảm thấy hơi
hối hận, thật ra bình thường tôi cũng không vô duyên vô cớ công kích
người khác. Ai bảo anh ta đụng trúng lúc tôi đang phiền lòng làm gì.
Trong đầu tôi tất cả đều là Lịch Xuyên.
Nhưng mà, người này lại mặt không đổi sắc, không vội không giận : “Cô biết “Hiệu ứng bươm bướm” không?”
“…”
“Một com bướm Nam Mỹ nhẹ nhàng vỗ cánh
một chút ở vùng nhiệt đới, sẽ gây ra một cơn lốc xoáy ở North Texas. Hôm nay cô rơi một giọt nước mắt, có thể khiến cho Brazil hứng chịu một cơn hồng thủy, cũng có thể khiến cho mùa đông năm sau có bão tuyết. Sự vui
buồn của cô có liên quan tới thế giới, đương nhiên sẽ liên quan tới tôi. Chúng ta đều liên quan tới nhau.”
“Ngả Tùng, thứ nhất, tôi không muốn bị
anh “Vật lý hóa”. Thứ hai, xin anh lúc thảo luận vấn đề, đừng dùng ví dụ có liên quan tới khí hậu toàn cầu hoặc là vũ trụ. Liên quan hay không,
không cần anh nói. Ví dụ như, tôi và anh không liên quan gì tới nhau, vì đó là định nghĩa của tôi. Tôi và một người nào đó, có liên quan, cũng
là định nghĩa của tôi. Cho dù người đó không liên quan, tôi cũng muốn
liên quan với người ta…”
Chưa nói xong câu này, mắt tôi liền cay xè, nhịn không được nghẹn ngào : “Đời trước tôi chọc ai? Sao bây giờ thê thảm dữ vậy…”
Sáu năm, tôi chưa bao giờ nói với ai
chuyện của tôi và Lịch Xuyên. Giữ khư khư cho chính mình, giống như là
một bí mật quan trọng nào vậy. Tôi không nói cho Tiểu Đông, sợ nó buồn
cho tôi. Tôi không nói cho bạn học, sợ bọn họ cười tôi. Tôi lại không
dám nói cho đồng nghiệp, sợ mọi người nói thẳng ra là tôi thảm : “Xem,
em đúng là số khổ, còn trẻ, bố đã chết, mẹ đã chết, lại bị bạn trai vô
tình bỏ rơi.” Trữ An An là bạn tốt duy nhất mà tôi có thể tâm sự, tốt
nghiệp lại đi Thượng Hải, lại còn gả cho Tu Nhạc, trước mặt nó, tôi cũng ngượng ngùng nói ra…Hôm nay, tôi lại xả giận trước mặt một người xa lạ
mới quen biết không bao lâu, chứng tỏ ý chí của tôi đã bị Lịch Xuyên mài gần hết rồi.
Thấy trên mặt tôi có nước mắt, Ngả Tùng
đưa một chiếc khăn tay cho tôi, hỏi tôi một vấn đề không liên quan gì :
“Đúng rồi, cô ăn thịt cừu nướng không?”
Đầy đường toàn là mùi đồ nướng, thật hấp dẫn nha –
“…không ăn, tôi ăn chay.”
“Có rau mà. Người ta cũng nướng đậu hủ, cải bó xôi, khoai tây xắt lát nữa.”
“Ăn cũng được, tôi mời.”
“Được rồi. Dù sao chúng tôi làm Vật lý cũng nghèo, ăn cơm mềm quen rồi.”
“Phì–” tôi nhịn không được nở nụ cười.
Chúng tôi tùy tiện tìm một quầy hàng,
băng ghế hơi bẩn, tôi đang tính ngồi xuống, Ngả Tùng ngăn tôi lại, dùng
giấy ăn xoa xoa ghế. Anh ta kêu một chai bia, gọi mười xiên thịt cừu
nướng, tôi gọi một dĩa toàn đồ chay nướng : đậu hủ, ngô, khoai tây, cải
bó xôi. Chúng tôi đều cường điệu hai chữ “thêm cay”.
Ngả Tùng giống tôi, không cay không vui, càng cay càng tốt.
“Anh không phải người Bắc Kinh à?” tôi hỏi.
Bộ dạng Ngả Tùng không giống người phương Bắc lắm, nhưng khẩu âm của anh ta lại là tiếng phổ thông chuẩn.
“Tôi là người Thành Đô, học đại học ở
Bắc Kinh. Bố mẹ tôi đều là người Thành Đô. Người Thành Đô tụ tập cùng
một chỗ, đều thích làm bốn việc–”
“Bốn việc gì?”
“Ăn một nồi lẩu cay, đánh vài ván mạt
chược, xem vài cuộn băng cũ, bàn về mấy cô em.” Anh ta dùng tiếng Thành
Đô nói, giọng mềm, rất buồn cười.
“Hèn gì anh kiên trì chủ nghĩa độc thân, cả đời không ai quản anh, có thể chơi cả đời.”
“Đúng vậy. Đó là một cách sống rất tốt, cô thử đi.”
“Nhưng mà,” tôi cắn một miếng đậu hủ, hỏi một vấn đề thực tế “Vấn đề sinh lý giải quyết như thế nào?”
Anh ta đang uống bia, xém nữa phun ra : “Vấn đề sinh lý?”
“Chính là…ừm, cái kia?”
“Cái kia? À—cái kia. Vì giữ vững cách sống này, đành phải hy sinh thôi. Giống như cô vì ăn chay, phải hy sinh việc ăn thịt vậy.”
Đến phiên tôi nghẹn họng : “Cái này…có dễ không?”
“Không dễ…nhưng có thể vượt qua, hễ là khó khăn, vượt qua rồi sẽ không khó nữa, đúng không?”
“Có phải vì anh học Vật lý, nên không có cơ hội gặp được cô gái nào thích hợp không??”
“Nói thật ra. Nữ sinh khoa Vật lý không nhiều lắm, nếu có thì rất ngang ngược, cũng sớm bị người ta cướp đi.”
“Xuất sắc như anh cũng không có ai à?”
“Lúc học trung học tôi đã bị nữ sinh cướp đi rồi.”
Kỳ cục, tôi nói : “Nói như vậy, anh từng có bạn gái?”
“Ừ,” anh ta nói “Lúc tôi xuất ngoại có
mang theo bạn gái, qua một năm, cô ấy nhìn trúng một người Nhật Bản. Vì
gả cho anh ta, bỏ đi cả con của chúng tôi.”
Vẻ mặt anh ta thật lạnh nhạt, giống như đang nói giỡn vậy, tôi ngẩn ra, nói : “Tại sao lại như vậy? Hai người yêu nhau bao lâu?”
“Tám năm, bắt đầu từ hồi trung học.” anh ta uống một hớp bia “Tám năm kháng chiến, hủy hoại trong chốc lát.”
“Vậy sao anh còn vui vẻ vậy?” tôi có chút bội phục anh ta.
“Tôi không vui thì làm sao bây giờ, nhảy lầu à? Nhảy sông à?”
“Ai, Ngả Tùng, tôi cảm thấy chúng ta nên bắt tay.” Tôi thật sự giơ tay ra cho anh ta cầm.
“Sao, cô cũng bị bỏ rơi à?”
“Tới giờ phút này, xem như vậy đi. Đang over.”
“Ăn cái gì đi.” anh ta nói “Chuyện tình
cảm không thể khuyên nhủ gì được, cô cố hết sức chuyển mọi giác quan lên miệng mình là được.”
“Ý anh là, liệu pháp ăn uống?”
“Đúng vậy. Đề cử cô một loại thực phẩm, chuyên trị thất tình.”
“Thực phẩm gì?”
“Thịt bò khô.” Anh ta nói “Thật đấy, ăn
cái đó vô cùng nghiến răng nghiến lợi, có cảm giác kiểu như “Tráng chí
cơ xan hồ lỗ nhục”. Không tin cô thử đi, tôi đã đề cử với nhiều người
rồi.”
(Tráng chí cơ xan hồ lỗ nhục – 壮志饥餐胡虏肉 : nôm na là bữa ăn no say làm thỏa khát vọng đói khát).
Tôi cười to.
Ăn gần một giờ, Ngả Tùng đưa tôi tới cửa nhà trọ. Tôi nói với anh ta : “Cảm ơn anh đưa tôi về.”
“Không khách sáo.”
Tôi tìm chìa khóa, xoay người mở cửa,
Ngả Tùng bỗng nhiên nói : “Thứ bảy tôi có một buổi liên hoan, có rất
nhiều chuyên gia tới, cũng có rất nhiều người nhà tham gia, để chủ tịch
công đoàn không quan tâm tôi, cô đi cover hộ tôi một chút được không?”
Tôi cảm thấy, yêu cầu này rất hợp lý, có lẽ tương lai tôi cũng cần anh ta cover cho mình.
“Đi.”
***
Cạnh khu nhà tôi ở có một cây Ngô Đồng
rất to. Mỗi ngày trước khi vào nhà, tôi đều đi ngang qua thân cây nhìn
lên trên, nhìn xuyên tới trời xanh, lại từ trời xanh nhìn xuống dưới,
nhìn tới tận rễ cây. Đây là một lần làm vật lý trị liệu duy nhất cho mắt trong ngày của tôi.
Sau đó, tôi mở cửa ra, thấy Mia đang nằm ngủ gật trên giường. Tôi vào bếp rửa chén ngày hôm qua, một cái. Tìm
được ly trà, đổ trà dư ngày hôm qua, một ly. Giúp Mia tắm rửa, lại lấy
máy sấy sấy cho nó. Sau đó mở máy tính làm mấy bản phiên dịch thêm. Một
tuần nay ngày nào tôi cũng lo lắng cho Lịch Xuyên, tinh thần khó tập
trung, chậm trễ không ít công việc. Tôi vùi đầu làm việc trước màn hình
hơn 2 giờ, sức cùng lực kiệt. Tắm rửa leo lên giường, nghe âm nhạc cổ
điển trên radio, trợn mắt nhìn trần nhà, nỗi lòng lung tung, không thể
đi vào giấc ngủ.
Đồng hồ dần dần chỉ tới 3 giờ sáng. Tôi
bò xuống giường tìm thuốc ngủ, lọ thuốc trống rỗng, uống hết quên mua.
Tôi ngồi trong phòng khách tập yoga, càng tập càng có tinh thần, liền
mặc đồ thể thao và giày chạy, ra ngoài đường chạy bộ. Chạy mệt liền ngủ
say.
Khu tôi ở ở cạnh một con đường cái, đèn
đường sáng ngời, đôi khi có xe hơi chạy qua, hai bên đều có sàn nhảy và
tiệm internet mở qua đêm, khá an toàn. Chạy bộ là phương pháp chữa mất
ngủ hữu hiệu. Tôi chạy một vòng quanh khu tôi ở, thở hồng hộc, điện
thoại trong túi quần bỗng nhiên vang lên
Là một dãy số xa lạ, rất dài.
Đồ điên, ai đêm hôm khuya khoắt tìm tôi?
Đùa dai hay là ác ý quấy rầy! Trực tiếp ấn nút đỏ.
Qua 1 phút, điện thoại lại reo lên. Lần
này, tôi không kiên nhẫn nữa, mở điện thoại liền rống vào đầu bên kia :
“Alo, gọi điện thoại tiên sinh, gọi điện thoại có cần giống như bắt lính theo danh sách không? Phiền anh xem giờ đi, bây giờ là 3 giờ rưỡi sáng
đó!”
Bên kia, im re. Qua nửa ngày, mới truyền tới một giọng nói trầm thấp :
“Thật xin lỗi, là anh. Lịch Xuyên.”
Tôi vẫn đang chạy bộ, đang chạy qua một
ngã tư đường nhỏ, nghe thấy giọng Lịch Xuyên, quên nhìn đèn, một chiếc
xe trờ tới từ đằng sau, thắng gấp lại, lái xe bên trong chửi ầm lên với
tôi : “Cái con này, muốn ông mày đâm chết à!”
Tôi vội vàng chạy về chỗ đi bộ, ngoan ngoãn chờ đèn đỏ.
“Trễ như vậy, em còn ở ngoài đường?” lái xe người Trọng Khánh mắng to, Lịch Xuyên hiển nhiên nghe thấy.
“Em…” nuốt nuốt nước miếng “Đang chạy bộ.”
“Thấy em còn đang trên mạng, nghĩ em chưa ngủ.” anh nói “Uống hết thuốc ngủ rồi à?”
“Ừ,”
“Đêm hôm khuya khoắt em còn ra ngoài
chạy bộ? Biết ngoài đường loạn cỡ nào không? Lập tức về nhà, nghe
không?” người này nhất định không thở nổi nữa, giọng điệu bắt đầu ngang
ngược lên.
Tôi tính nói, ai cần anh lo, anh là gì
của em, liên quan gì tới anh. Nghĩ kĩ lại, a di đà phật, Tạ Tiểu Thu ta
đây không chấp nhặt với người bệnh.
“Em đang chạy về nhà mà.”
Kể từ khi về từ Ôn Châu, Lịch Xuyên
quyết tâm kết thúc với tôi, cũng không gọi điện thoại cho tôi. Bây giờ
lại gọi điện thoại, tôi cảm thấy vô cùng kinh ngạc, tam sinh hữu hạnh,
lại có cảm giác chua xót chứ không hề vui mừng như tôi vẫn nghĩ.
Nhanh như chớp chạy về nhà trọ, mở cửa
sắt ra, không kịp uống nước, tôi liền ngồi lên giường nói vào điện thoại : “Lịch Xuyên, tìm em có chuyện gì?”
“Không có chuyện gì…”
“Anh khỏe hơn chưa?” tôi vẫn đang thở “Có thể nói chuyện nhiều không?”
“Tốt hơn nhiều.” anh dừng một chút, nói
“Anh chỉ ngẫu nhiên cần máy hô hấp thôi, chỉ có một, hai lần thôi, em
đừng nghe người khác nói lung tung, đừng nghĩ nghiêm trọng như vậy.”
Tôi thừa nhận, chuyện máy hô hấp, tôi không dám lên mạng tìm hình để xem.
“Lịch Xuyên…” tôi hỏi “Vậy anh, có phải đau lắm không?”
“Sao lại đau?”
“Họ…có nhét một ống thở–”
Anh nhanh chóng ngắt lời tôi : “Không đau. Trí tưởng tượng của em đừng phong phú như vậy, được không?”
“Vậy cả người anh, còn chỗ nào không thoải mái?”
“Không có.” Anh nói “Bây giờ rất thoải mái.”
“Anh rất thoải mái mà…vẫn nằm trong bệnh viện? Hửm? Lịch Xuyên, đây là những gì anh muốn nói với em à?”
“Ừ. Bình thường anh bận quá, không có
thời gian nghỉ ngơi, bây giờ vừa vặn có cơ hội nghỉ ngơi một chút. Cho
nên, em không cần lo lắng.” ở đầu bên kia, anh nói nhẹ nhàng bâng quơ.
“Thật xin lỗi, hôm nay em nổi giận. Có
phải em nói to lắm không? Có phải thô bạo lắm không? Có phải anh rất tức giận không?” xong đời, hoàn toàn Quỳnh Dao, đúng là không xấu tính
được.
“Tiểu Thu,” anh nói từng chữ từng chữ một “Vĩnh viễn đừng nói xin lỗi với anh – em không có lỗi gì với anh cả.”
“Vậy tại sao bây giờ — anh lại muốn gọi điện thoại cho em? An ủi em à?”
“Anh chỉ muốn nói cho em biết tất cả đều bình an, để em yên tâm.”
“Chừng nào anh xuất viện được?”
“Còn một thời gian nữa.”
“Nói như vậy, có nghĩa là anh còn bệnh.”
“Tiểu Thu, đừng dây dưa đề tài này, được không? Nghĩ tới chuyện nào vui vẻ chút đi.”
“Anh bị bệnh rồi, mà còn muốn em vui vẻ, anh nghĩ em không phải là người à!!! Giọng lại cao lên.
“…” đầu bên kia không nói gì.
“Lịch Xuyên, đang nói chuyện với anh đó!”
“…tiếp tục move on, nghe chưa?”
Tôi cảm thấy, bệnh của anh nhất định là
tốt hơn nhiều, nếu không giọng điệu cũng sẽ không hung hăng như vậy, hơn nữa còn có chút không kiên nhẫn. Tôi suy nghĩ, có nên cãi nhau với anh
nữa không.
Tốt nhất là không.
“Được rồi, đêm nay em đi tìm một tên đàn ông đi.” tôi tức giận “Anh chàng Tiến sĩ Vật lý vừa đưa em về, để em đi gọi điện, hỏi xem đêm nay anh ta có muốn em không. Dù sao ở cạnh anh,
hai người đều vò võ, em còn chê nữa là.”
“Muốn em move on, không phải muốn em làm bậy. Em muốn bị AIDS à.” Anh lại trách tôi.
“Lịch Xuyên,” tôi nói thật nghiêm túc
“Cho em năm năm được không? Để em chăm sóc cho anh được không. Em chỉ
cần năm năm thôi. Năm năm sau nếu anh còn muốn em đi, nhất định em sẽ
đi, tuyệt đối không quấy rầy anh.”
Thật lâu thật lâu, anh không nói gì.
“Lịch Xuyên–”
“Thật xin lỗi,” giọng anh thật thản nhiên “Thật thật xin lỗi – anh không có năm năm để cho em.”
Nước mắt tôi tuôn rơi, khóc nức nở ồn ào với anh : “Vậy anh đừng xen vào em, em còn phải ra ngoài chạy bộ nữa!”
“Đợi chút, đừng đi!” anh nói “Anh có cách giúp em ngủ. Em nằm xuống cái đã, chui vào chăn đi.”
“…” nức nở.
“Đừng khóc, nằm xuống chưa?”
“Nằm rồi…”
“Anh đọc cho em một đoạn “A La Recherche Du Temps Perdu” (Hồi ức cuốn theo dòng nước) đi”
“Lịch Xuyên em muốn sex…”
“Anh ở Zurich, em ở Bắc Kinh, sao mà sex được hả? Tiểu thư?”
“Bằng tinh thần…nếu không anh đọc một đoạn tiểu thuyết gợi tình cho em đi.”
“Không được, nếu vậy em sẽ càng nghe càng hưng phấn…”
“Vậy anh chờ em ngủ rồi hãy gác máy…”
“Được rồi. Em nhắm mắt lại, anh bắt đầu
đọc đó.” Đầu bên kia truyền đến giọng nam trầm khiêu gợi của Lịch Xuyên
“Longtepms, je me suis couché de bonne heure…”
Hiệu quả thần kỳ nha, chỉ một phút tôi liền chìm vào giấc ngủ.