Chung Cực Truyền Thừa

Chương 103: Hắc Vân Điểu

Cho tới bây giờ, Lâm Dịch vẫn chưa hoàn toàn kịp phản ứng...Cái này thật sự có chút quá mức thần kỳ rồi...

Thủy Linh Lung thấy Lâm Dịch đi đường vẫn có bộ dạng ngơ ngác, không khỏi che miệng khẽ cười một cái nói:

- Rất kinh ngạc sao?

Lâm Dịch ngẩn người, sau đó gật đầu khen:

- Thật là làm cho người ta kinh ngạc!

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Thủy Linh Lung lộ ra dáng tươi cười nói:

- Ta lúc đầu thông qua cửa không gian truyền tống, cũng rất kinh ngạc, bất quá kỳ thật ngẫm lại cũng không có gì...Cũng giống như dị năng của chúng ta, ở trong mắt người bình thường không phải cũng không thể tưởng tượng nổi sao? Điều khiển hỏa diễm, khống chế nước chảy...Mấy cái đó cũng đủ để khiến mọi người ngây người rồi? Nguyên tố tạo thành thế giới này nhiều lắm, Ngũ Hành là nguyên tố chiếm chủ thể trong đó, Không gian không phải cũng giống vậy sao? Nếu ngươi xem nó như một loại dị năng thì cũng không kinh ngạc như vậy nữa đâu.

Nghe được lời nói của Thủy Linh Lung...Lâm Dịch lập tức cảm giác nàng nói phi thường có đạo lý.

Cũng không phải? Điều khiển hỏa diễm, khống chế nước chảy, thậm chí lăng không chế tạo ra lưỡi đao...Những dị năng này người bình thường có thể hiểu được sao? Mình tuy rằng cũng là Dị Năng Giả, nhưng dù sao chỉ là thủy hệ Dị Năng Giả, chỗ thần bí của hệ khác, mình căn bản không rõ ràng lắm, lập tức hít sâu một hơi, liền cũng khôi phục bình thường trở lại.

Đột nhiên tưởng tượng...Mình ban đầu lúc ở Tông Phạm hậu sơn, sau đó không hiểu thấu xuất hiện ở Cấm kị sâm lâm...Chỉ sợ cũng là do không gian dị năng quấy phá a? Xem ra, con Chuột thao túng không gian quả thật tồn tại a...

Chỉ có điều cho tới bây giờ Lâm Dịch vẫn hoàn toàn không rõ, con Chuột kia vì sao lại được mình đến cấm kị sâm lâm...Muốn mạng của mình?

Lâm Dịch lắc đầu, vứt bỏ suy nghĩ lung tung trong lòng, lập tức cùng sóng vai với Thủy Linh Lung đi theo sau lưng bọn người Trát Ma Nhĩ.

Đi ra khỏi nơi như thư quán kia, trước mặt là một hành lang dài, bốn phía hành lang rất yên tĩnh, nhìn qua không hề có người. Hai bên tuy rằng đều có gian phòng, nhưng cửa đều đóng chặt lại, không biết bên trong đến cùng dùng để làm gì. Đi theo sau lưng Trát Ma Nhĩ, xuyên qua hành lang thật dài, đi xuống cầu thang.

Sau khi đi xuống vài lầu, mới ẩn ẩn có tiếng người từ phía dưới truyền lên.

Thoạt nhìn quan hệ của Trát Ma Nhĩ và Khải Hi cũng không tệ lắm, trên đường đi cười cười nói nói với Khải Hi, thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng cười hào sảng.

Rốt cuộc xuống dưới tận tầng sáu, hành lang bên cạnh cầu thang mới thấy xuất hiện bóng người.

Nhìn thấy trang phục của những người kia, Lâm Dịch lập tức hiểu rõ, đây là Vũ Môn, bất quá cụ thể là Vũ Môn ở chỗ nào, Lâm Dịch lại không nói được.

Trang phục của đệ tử Vũ Môn trên toàn bộ đại lục đại khái đều giống nhau, nếu như có ngoại lệ duy nhất thì...Đại khái chính là như nơi xa xôi đến cực điểm như Hi Mạn trấn quê quán của Lâm Dịch.

Đi theo sau lưng Trát Ma Nhĩ, đi lên một tầng lầu hành lang.

Lúc này hành lang bên trái, lại không có phòng ốc nữa mà là một loạt rào chắn làm bằng đá ước chừng một mét ba mét bốn. Quay đầu, lại thấy rất rõ cảnh sắc bên dưới.

Xem ra Vũ Môn ở mỗi toàn thành thị đều đều lập ở phụ cận quảng trường trung tâm, cúi đầu nhìn xuống, một quảng trường rất lớn xuất hiện trước mặt Lâm Dịch.

Xem ra khối thành thị khá lớn này, ít nhất so với mấy thành thị Lâm Dịch trước kia từng đến phải lớn hơn rất nhiều. Những người qua lại trên đường phố, rất là náo nhiệt, tuy rằng độ rộng của đường cũng không khoa trương như thành Bách Nhạn, nhưng so với thành Thiên Diệp của hành tỉnh Lí Khắc lại không kém chút nào.

- Đã đến.

Trát Ma Nhĩ ngừng lại ở trước một cái cửa, cười quay đầu nói với mọi người, sau đó làm một động tác mời, bọn người Lâm Dịch lục tục đi vào.

Gian phòng cũng không quá lớn, một cái bàn rộng rãi được bày ở giữa phòng, lúc này trên bàn sớm đã đầy các loại đồ ăn phong phú.

Khải Hi lập tức cười nói:


- Ha ha, lại có lộc ăn rồi!

Ngay lập tức tiến lên phía trước, trực tiếp dùng tay cầm một miếng thức ăn lên, liền hô ăn ngon.

Mọi người không khỏi cười một tiếng. Trát Ma Nhĩ sau khi quay lại đóng kỹ cửa, lúc này mới phân chủ khách ngồi vào chỗ của mình.

Trát Ma Nhĩ bưng chén rượu lên trước người nói:

- Đang ngồi ngoại trừ Lâm Dịch tiểu huynh đệ Trát Ma Nhĩ còn không không quen thuộc lắm ra, mấy vị khác đều là bằng hữu cũ của Trát Ma Nhĩ rồi, Trát Ma Nhĩ cũng không khách sáo nữa, trước tiên xin mời!

Lập tức ngẩng đầu, uống cạn sạch rượu trong ly.

Lâm Dịch nghe được Trát Ma Nhĩ nói đến tên mình có chút ngẩn người, chợt nghĩ đến nhất định là do Lạp Cổ Kỳ nói cho hắn biết, lúc này mới thoải mái lại, có chút cười cười với Trát Ma Nhĩ, cũng bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Buổi sáng tất cả mọi người không ăn gì cả, lúc này tuy rằng cũng không đói lắm, nhưng bữa cơm này cũng một mực ăn đến khi mặt trời xuống núi mới tính chấm dứt. Trát Ma Nhĩ đã sớm vì mấy người chuẩn bị xong chỗ nghỉ ngơi, dưới sự dẫn dắt của thị nữ, mấy người từng người tiến vào một gian phòng nghỉ, đương nhiên, hiện giờ Lâm Dịch tự nhiên không thể nào ở cùng một chỗ với Thủy Linh Lung được nữa rồi...

Một đêm không xảy ra chuyện gì.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Dịch sớm đã thanh tỉnh lại từ trạng thái tu hành, bởi vì đêm qua trước khi nghỉ ngơi Lâm Dịch biết được, thành phố này chỉ là nơi nghỉ tạm của bọn hắn thôi, còn phải lập tức rời đi cho nên hắn sớm đã thanh tỉnh lại.

Đẩy cửa mà ra, lại vừa vặn phát hiện Thủy Linh Lung cũng đi ra từ phòng mình.

- Lão sư, chào buổi sáng nhé.

Lâm Dịch cười vời một tiếng, Thủy Linh Lung cũng gật đầu cười. Sau đó nói:

- Chúng ta đi gọi bọn hắn chút đi.

Lâm Dịch vừa muốn gật đầu, chỉ thấy cửa phòng của bốn người còn lại đều mở ra, mấy người từ bên trong cũng đi ra. Khải Hi cười nói:

- Không cần, chúng ta lên đường thôi.

Thực lực những người này đều không bình thường, khi Lâm Dịch và Thủy Linh Lung mở cửa ra cũng đã kinh động đến bọn hắn, thế nên tất cả đều đứng lên.

Dị Năng Giả đã đến cấp bậc như bọn hắn, ngủ hoàn toàn là biểu hiện lãng phí thời gian. Hiệu quả tu hành tinh thần lực so với ngủ mạnh hơn nhiều lắm. Cho nên dưới tình huống bình thường, những người này buổi tối đều thông qua tu hành để vượt qua. Dù sao sinh tồn trên đời, không có lực lượng cường đại thì tuyệt đối không thể nào sống tốt được.

Lập tức mấy người liền cùng đi đến trong văn phòng Vũ Môn môn chủ của Trát Ma Nhĩ, lúc này Trát Ma Nhĩ cũng đã thức dậy.

- Các ngươi hiện giờ liền rời đi sao?

Trát Ma Nhĩ ngẩn người, chợt gật đầu nói:

- Tốt, các ngươi đi theo ta.

Nói xong liền dẫn đầu rời khỏi phòng mình.

Mấy người lập tức lộ ra thần sắc nghi hoặc, bất quá vẫn đi theo.

Xuyên qua thao trường của Vũ Môn, nhưng lại đi hướng hoàn toàn trái với đại môn, dưới sự dẫn dắt của Trát Ma Nhĩ, mấy người chuyển bảy tám lần, cũng không biết đã đến nơi nào rồi. Đang lúc Lâm Dịch nghi hoặc muốn mở miệng đặt câu hỏi thì một hồi tiếng chim hót thanh thúy đột nhiên từ phía trước truyền tới. Lâm Dịch không khỏi hiếu kỳ nhìn về phía trước, trong miệng càng nhịn không được hỏi:

- Trát Ma Nhĩ môn chủ, ngươi rốt cuộc muốn mang bọn ta đi chỗ nào thế?


Trát Ma Nhĩ cười cười nói:

- Lúc này khoảng cách giải thi đấu bắt đầu còn chưa đầy nửa tháng, dùng tốc độ của Ước Ba Long rất khó đuổi tới trong thời gian ngắn như vậy, cho nên, vẫn nên cưỡi Hắc Vân Điểu đi.

- Hắc Vân Điểu?

Lâm Dịch không khỏi ngẩn người, trong đầu lập tức hiện lên tư liệu về Hắc Vân Điểu.

- Hắc Vân Điểu, sống một mình tính bình thường, ma thú cấp năm thuộc họ nhà chim, bình thường sinh hoạt ở biển cả đảo hoang hoặc biển liền vách núi, tốc độ phi hành cực nhanh.

Thủy Linh Lung cho rằng Lâm Dịch cũng không rõ ràng lắm, lập tức cười cười nói:

- Hắc Vân Điểu cũng là ma thú mọi người dùng để thay đi bộ tương đối thường gặp. Tốc độ phi hành của nó cực nhanh, cơ hồ so với Ước Ba Long nhanh gấp 10 lần, bất quá lại rất khó bắt được, bình thường chỉ có vài thương đội hoặc thế lực cường đại mới có một ít.

Lâm Dịch lập tức hiểu rõ nhẹ gật đầu, lập tức liền đi đến trước mặt Trát Ma Nhĩ, sau khi đẩy đại môn một cái, một cái sân xuất hiện trước mặt bọn người Lâm Dịch, từng đợt tiếng chim hót thấp mà thanh thúy đúng là từ nơi này truyền đến.

Sân nhỏ rất lớn, độ rộng ước chừng ngàn mét, nhìn ra lúc này đã đến lòng núi, bốn phía đều là vách đá, mà ở chỗ biên giới sân nhỏ, lại có vài con chim to có hình thể cực kỳ khổng lồ!

Tuy rằng nếu so với thân hình khổng lồ của Ước Ba Long thì hình thể của loại chim này lộ ra hết sức nhỏ bé, nhưng trên thực tế cũng cao chừng hơn 20 thước, móng vuốt dài mà sắc nhọn xem ra cực kỳ sắc bén...Lâm Dịch không chút nào hoài nghi độ sắc bén của móng vuốt kia có thể đơn giản đâm thủng nham thạch hoặc là những thứ khác có độ dày tương tự với nó. Một thân lông vũ đen nhánh thậm chí phản xạ ra từng đợt quang mang lành lạnh...Có thể đoán được, lực phòng ngự của nó cũng không thấp.

Lâm Dịch đã từ tàng thư trong Phong Vân Thư Các biết được về Hắc Vân Điểu, nhưng lại chưa từng gặp qua, lúc này vừa thấy, hắn lại đột nhiên nhớ tới năm đó trên đường đi đến Tông Phạm, gặp được một đội ngũ do mấy trăm đầu Ước Ba Long và năm sáu đầu hắc điểu tạo thành! Trong đó năm sáu đầu quái điểu đầu lĩnh, giống như đúc Hắc Vân Điểu đập vào mắt hắn lúc này! Cái này khiến Lâm Dịch không khỏi mở to hai mắt nhìn...

Lúc này đang có mấy người cho chúng ăn, nghe được tiếng mở cửa, bọn hắn đồng thời quay mặt về phía sau nhìn xem, nhìn thấy là bọn người Trát Ma Nhĩ, một người trong đó lập tức chạy ra đón chào chắp tay nói:

- Môn chủ.

Trát Ma Nhĩ gật đầu cười, sau đó nói:

- Ba Nhĩ, mang Hắc Vân Điểu của ngươi theo, đưa những khách nhân này đến nơi họ muốn đi, sau đó ngươi tìm một chỗ chờ bên kia, đến lúc họ quay lại thì lại mang bọn họ về.

Người được gọi là Ba Nhĩ cung kính gật đầu nói:

- Vâng.

Trát Ma Nhĩ nhẹ gật đầu, lúc này mới quay đầu nói với chúng nhân

- Như vậy, ta sẽ không lưu các ngươi nữa, hẹn gặp lại. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn

Mọi người bịn rịn chia tay với Trát Ma Nhĩ, sau đó dưới sự dẫn dắt của Ba Nhĩ, đi tới bên người Hắc Vân Điểu.

Ba Nhĩ vỗ nhẹ móng vuốt tráng kiện của Hắc Vân Điểu, Hắc Vân Điểu lập tức cúi cổ xuống...Suy nghĩ một chút, một đầu chim cao tới hơn 20m, mặc dù cổ của nó so với thân thể thì nhỏ hơn nhiều...Nhưng đối với một nhân loại mà nói, cũng tuyệt đối cực kỳ tráng kiện.

Mấy người liên tiếp leo lên lưng Hắc Vân Điểu.

Trên lưng Hắc Vân Điểu lại không có nhà gỗ như Ước Ba Long, hơn nữa so với Ước Ba Long mà nói, lưng của Hắc Vân Điểu cũng không rộng lắm, sau khi mấy người ngồi được vào vị trí của mình, Ba Nhĩ ngồi ở dưới cổ Hắc Vân Điểu nhắc nhở:

- Các ngươi chú ý nắm lấy lông vũ của Hắc Vân, nếu không té xuống thì rất nguy hiểm đấy.

Mấy người cười cười, sau đó gật đầu nói:

- Cảm ơn.

Ba Nhĩ lắc đầu nói:

- Nên như vậy, đúng rồi, các ngươi muốn đi chỗ nào?

- Đi Mạn Vân Sơn Mạch.

Khải Hi hồi đáp.

Lâm Dịch lại lập tức sững sờ. Mạn Vân Sơn mạch? Hi Mạn trấn không phải là ở dưới chân Mạn Vân Sơn Mạch sao? Chẳng lẽ...Còn có thể nhìn thấy phụ thân?

Trong mắt Lâm Dịch lập tức lộ ra quang mang kinh hỉ, đồng thời, trong nội tâm lập tức tràn đầy chờ mong.

Nghe được lời nói của Khải Hi...Ba Nhĩ nhẹ gật đầu, có chút giật giật lông vũ mình nắm lấy, chỉ nghe một tiếng chim kêu cực kỳ vang vọng! Cánh dài đến hơn 20m của Hắc Vân Điểu lập tức mở rộng ra, vỗ một cái thoạt nhìn như cực kỳ nhu hòa, thân thể của nó liền lập tức bắt đầu lơ lửng. Một hồi gió thật lớn lập tức thổi cho mặt đất tung bay bụi một hồi.

Chỉ thấy cánh Hắc Vân Điểu bỗng nhiên tăng lớn biên độ một chút, lập tức bay thẳng về phía chân trời như đạn pháo!...