ấy tháng trước, ngay sau hôm cha Bruno nhận được bộ đồng phục mới đồng nghĩa với việc tư này mọi người phải gọi ông là “Ngài Chỉ huy” và ngay trước hôm Bruno đi học về thấy Maria đang gói ghém đồ đạc của cậu, một tối cha về nhà trong trạng thái vô cùng phấn khích, thật chẳng giống bản tính của ông chút nào, và đi vào phòng khách nơi mẹ cậu, Gretel và cậu đang ngồi đọc sách.
“Tối thứ năm,” ông tuyên bố. “Nếu có bất kỳ kế hoạch nào cho tối thứ năm thì nhà mình phải hủy bỏ hết đi nhé.”
“Anh có thể thay đổi kế hoạch của anh nếu anh muốn,” mẹ cậu nói, “nhưng em đã có hẹn tới nhà hát với...”
“Quốc trưởng có chuyện muốn bàn bạc với anh,” cha cậu nói, cha được phép ngắt lời mẹ ngay cả khi chẳng ai khác được phép làm thế. “Anh mới vừa nhận điện thoại chiều nay. Thời gian duy nhất ngài có thể dành cho việc đó là tối thứ năm và ngài tự đề nghị được tới dùng bữa tối.”
Mắt mẹ cậu mở to và miệng há thành hình chữ O. Bruno nhìn mẹ chằm chằm và tự hỏi liệu có phải mình trông cũng giống như vậy mỗi khi ngạc nhiên về điều gì đó không.
“Anh đùa đấy hả,” mẹ cậu nói, mặt hơi tái đi. “Ông ta sẽ tới đây ư? Đến nhà chúng ta ấy hả?”
Cha cậu gật đầu. “Vào bảy giờ,” ông nói. “Thế nên tốt nhất chúng ta nên nghĩ ra món gì đó đặc biệt cho bữa tối.”
“Ôi trời,” mẹ cậu kêu lên, mắt đảo tới đảo lui liên tục khi bà bắt đầu nghĩ về mọi thứ cần làm.
“Quốc trưởng là ai vậy?” Bruno hỏi.
“Con đang phát âm từ đó sai đấy,” cha cậu nói, phát âm chính xác cho cậu.
“Quốc trưởng,” Bruno nhắc lại, cố nói cho đúng nhưng vẫn tiếp tục sai.
“Không,” cha cậu nói, “ngài – Ôi, thôi bỏ đi!”
“Vâng, nhưng ông ấy là ai mới được chứ ạ?” Bruno lại hỏi.
Cha cậu nhìn cậu chằm chằm kinh ngạc. “Con biết rất rõ Quốc trưởng là ai mà,” ông nói.
“Không đâu ạ,” Bruno nói.
“Ngài điều hành đất nước này đấy, đồ ngốc,” Gretel nói, tinh tướng đúng kiểu các bà chị. (Chính cái kiểu như vậy đã biến chị thành một “trường hợp vô vọng”). “em chưa bao giờ đọc báo à?”
“Đừng có gọi em con là đồ ngốc, nghe chưa,” mẹ cậu nói.
“Tốt hơn là con không làm vậy.”
Gretel ngồi xuống trở lại, thất vọng, nhưng vẫn cố lè lưỡi với Bruno.
“Ngài đến một mình à anh?” mẹ cậu hỏi.
“Anh quên hỏi,” cha cậu đáp. “Nhưng anh đoán ngài sẽ đưa bà ấy theo cùng.”
“Ôi trời,” mẹ cậu thốt lên, đứng dậy và tính toán trong đầu vô số việc bà phải vun vén trước thứ năm, chỉ còn hai đêm nữa thôi. Ngôi nhà sẽ phải được cọ sạch từ trên xuống dưới, lau chùi cửa sổ, đánh véc ni và sơn bóng bộ bàn ăn, chuẩn bị thức ăn, giặt ủi đồng phục của quản gia và người hầu, và đánh đồ sành sứ thủy tinh cho tới khi thật sáng bóng lên.
Danh sách đó dường như càng lúc càng dài thêm trong suốt thời gian chuẩn bị, bằng cách nào đó mẹ cậu đã xoay xở để mọi việc xong xuôi kịp lúc, mặc dù bà cứ than thở hoài rằng buổi tối ấy sẽ thành công hơn nếu một số người chịu ở nhà giúp đỡ thêm một chút nữa.
Một tiếng trước khi Quốc trưởng hẹn đến, Gretel và Bruno đã được đưa xuống tầng, ở đó hai chị em nhận được lời mời hiếm hoi vào phòng làm việc của cha. Gretel mặc váy trắng, đi tất tới gối, tóc uốn thành những lọn xoăn. Bruno mặc quần sooc màu nâu sẫm, áo sơ mi trắng trơn, đeo nơ bướm màu nâu. Cậu được sắm hẳn một đôi giày mới cho dịp này, và hết sức tự hào về nó, dù rằng nó quá chật, cứ thít chặt lấy bàn chân khiến cậu khó bước đi. Nhưng đằng nào thì mọi sự chuẩn bị cùng với quần áo chỉnh tề này dường như hơi phí phạm, vì Bruno và Gretel thậm chí còn không được dự bữa tối; hai chị em đã ăn uống xong xuôi từ một tiếng trước rồi.
“Nào, các con,” cha cậu nói, ông đang ngồi sau bàn làm việc, hết nhìn cậu con trai lại qua cô con gái trong lúc hai chị em đứng trước mặt ông. “Các con biết rằng trước mắt chúng ta là một buổi tối vô cùng đặc biệt, phải không nào?”
Hai chị em gật đầu.
“Và chuyện tối nay diễn ra tốt đẹp thì sẽ có ý nghĩa rất quan trọng cho sự nghiệp của cha.”
Hai chị em lại gật đầu.
“Giờ thì có một số quy định cơ bản cần được ghi nhớ trước khi bắt đầu.” Cha cậu lòa người hết sức tin tưởng vào những điều cơ bản. bất cứ khi nào có dịp gì quan trọng hay đặc biệt trong nhà là lại có thêm những quy định được sáng tạo ra.
“Thứ nhất,” cha cậu nói. “khi Quốc trưởng tới, các con sẽ trật tự đứng ở sảnh và chuẩn bị chào ngài. Các con không được nói gì cho tới khi ngài nói với các con và rồi các con đáp lời bằng giọng thật rõ ràng, phát âm từng từ một cách chính xác. Đã rõ chưa?”
“Rồi ạ, thưa cha,” Bruno lí nhí.
“Đó chính là cái lối mà chúng ta không mong đợi đấy,” cha Bruno bảo, ám chỉ giọng lí nhí của cậu. “Con mở miệng to ra nói như người lớn xem nào. Điều chúng ta không muốn thấy nhất là bất kỳ đứa nào trong hai con cư xử như trẻ con. Nếu Quốc trưởng không để ý đến các con thì các con cũng không cần nói bất cứ điều gì, hãy nhìn thẳng và thể hiện với ngài sự nhã nhặn kính cẩn mà một vị lãnh đạo vĩ đại đến vậy đáng được hưởng.”
“Rõ ạ, thưa cha,” Gretel đáp bằng giọng vô cùng rành mạch.
“Và trong lúc cha mẹ ăn tối với Quốc trưởng, cả hai con phải hết sức trật tự ở yên trong phòng mình. Không có chuyện chạy lung tung hay trượt xuống trên tay vịn cầu thang đâu nhé” – nói đến đây ông nhìn sang Bruno một cách chủ ý – “và không được làm gián đoạn bữa tối. đã rõ chưa? Cha không muốn bất kỳ đứa nào trong hai con gây lộn xộn.”
Bruno và Gretel gật đầu và cha cậu đứng dậy để ra hiệu rằng buổi họp này đã kết thúc.
“Vậy các quy định cơ bản đã được thiết lập xong,” ông nói.
Bốn mươi lăm phút sau chuông cửa reo và cả nhà rộn lên phấn khích. Bruno và Gretel bước tới đứng tại chỗ của mình vai kề vai bên cạnh cầu thang, mẹ cậu cũng đừng đợi bên hai chị em, siết chặt hai bàn tay vào nhau đầy căng thẳng. cha cậu liếc nhanh qua cả mấy mẹ con rồi gật đầu, tỏ vẻ hài lòng với những gì ông thấy, và rồi cánh cửa bật mở.
Hai người đứng bên ngoài: một người đàn ông khá nhỏ bé và một người phụ nữ cao lớn hơn.
Cha Bruno chào đón và dẫn họ vào trong, ở đó Maria – đầu chị lúc này còn cuối thấp hơn thường lệ - nhận lấy áo khoác của họ, sau đó là màn giới thiệu. họ nói với mẹ Bruno trước tiên, điều đó giúp cậu có cơ hội săm soi hai vị khách của gia đình để tự mình quyết định xem liệu họ có xứng đáng với tất cả những nhặng xị mà cả nhà đang thể hiện hay không.
Quốc trưởng thấp hơn cha nhiều và theo Bruno đoán thì chắc cũng không khỏe bằng cha. Ông ta có mái tóc sẫm màu cắt khá ngắn, và một hàng ria mép nhỏ xíu – nhỏ tới nỗi thật tình Bruno băn khoăn xét cho cùng thì tại sao ông ta phải nhọc lòng để ria hay liệu chăng đó chỉ là một nhúm râu để sót khi cạo. tuy nhiên, người phụ nữ đứng cạnh ông ta chắc hẳn là người phụ nữ đẹp nhất mà cậu từng thấy trong đời. bà có mái tóc vàng óng và đôi môi đỏ thắm, và trong khi Quốc trưởng nói với mẹ Bruno thì bà quay sang nhìn cậu mỉm cười khiến cậu đỏ mặt xấu hổ.
“Còn đây là các con tôi, thưa Quốc trưởng,” cha Bruno nói khi Gretel và cậu bước lên. “Gretel và Bruno.”
“Thế ai là ai nào?” Quốc trưởng nói, khiến mọi người bật cười trừ Bruno, cậu nghĩ thật quá rõ ràng tên nào là người của tên nào nên khó gây hài được. quốc trưởng chìa tay ra bắt tay hai chị em, Gretel khẽ nhún chân cúi chào một cách rón rén với điệu bộ đã được tập dượt nhiều lần. Bruno sung sướng khi thấy động tác không chuẩn khiến cô suýt nữa ngã nhào.
“Các cháu dễ thương quá,” người phụ nữ tóc vàng nói. “Cho tôi biết các cháu bao nhiêu tuổi được chứ?”
“Cháu 12 tuổi nhưng cậu em mới lên 9 thôi ạ,” Gretel nói, nhìn sang em trai với vẻ coi thường. “Và cháu cũng biết nói tiếng Pháp nữa,” cô nói thêm, điều này thì không đúng cho lắm, mặc dù ở trường cô cũng được học vài ba cụm từ.
“Vậy à, nhưng sao cháu lại cần phải nói tiếng Pháp chứ?” Quốc trưởng hỏi, và lần này không ai cười; thay vì thế họ chuyển trọng tâm từ chân nọ sang chân kia một cách gượng gạo còn Gretel thì nhìn ông ta chăm chăm, không biết chắc ông ta cần câu trả lời hay không.
Dù sao, sự việc được giải quyết nhanh chóng khi Quốc trưởng, vị khách thô lỗ nhất Bruno từng chứng kiến, quay ngoắt người bước thẳng vào trong phòng ăn và ngồi ngay đầu bàn – chỗ của cha cậu! – không nói thêm một lời nào nữa. hơi bối rối, cha mẹ cậu theo ông ta vào trong, mẹ cậu chỉ dẫn bác Lars rằng bác có thể bắt đầu hâm xúp được rồi.
“Ta cũng biết nói tiếng Pháp đấy,” người phụ nữ tóc vàng xinh đẹp nói, cúi xuống mỉm cười với hai đứa trẻ. Bà không có vẻ gì là sợ Quốc trưởng giống như cha mẹ Bruno cả. “Tiếng Pháp là một ngôn ngữ đẹp nên cháu thật thông minh khi học ngôn ngữ đó.”
“Eva,” từ phòng ăn Quốc trưởng hét lên, búng tay như thể người phụ nữ kia là một chú cún cưng. Bà đảo mắt, từ từ đứng thẳng lại và xoay người.
“Ta rất thích đôi giày của cháu, Bruno, nhưng trông hơi chật với cháu đấy,” bà mỉm cười nói thêm. “Nếu đúng thế thật, cháu nên nói với mẹ, trước khi nó làm cháu bị đau.”
“Nó hơi chật ạ,” Bruno thừa nhận.
“Còn cháu không thường xuyên là tóc uốn lọn ạ,” Gretel nói, ghen tỵ với sự quan tâm mà cậu em đang được nhận.
“Sao không chứ,” người phụ nữa hỏi. “Kiểu đó đẹp lắm mà.”
“Eva!” Quốc trưởng gầm lên lần thứ hai, và lúc này bà bắt đầu bước khỏi chỗ hai chị em.
“Thật đáng yêu khi được gặp cả hai cháu,” bà nói, rồi bước vào trong phòng ăn ngồi xuống bên trái Quốc trưởng. Gretel bước về phía cầu thang nhưng Bruno vẫn đứng im như cắm rễ xuống đất, quan sát người phụ nữ tóc vàng cho tới khi bà bắt gặp ánh mắt cậu lần nữa và đưa tay vẫy vẫy, vừa lúc ấy cha cậu hiện ra đóng cánh cửa lại, ông gật đầu thật nhanh – thông qua cử chỉ đó Bruno hiểu rằng đã đến lúc lên phòng, ngồi yên, không được gây ra bất kỳ tiếng ồn nào và tất nhiên là không được trượt xuống trên tay vịn cầu thang.
Quốc trưởng và Eva ở lại thêm gần hai tiếng nữa, và cả hai chị em không ai được vời xuống chào tạm biệt họ. Bruno quan sát họ ra về từ cửa sổ phòng cậu và để ý thấy khi họ bước tới xe hơi – cậu rất ấn tượng khi thấy xe có tài xế riêng – Quốc trưởng không mở cửa xe cho người phụ nữ đi cùng mà trèo ngay vào trong và bắt đầu đọc báo, trong lúc bà ấy chào tạm biệt mẹ cậu lần nữa và cảm ơn mẹ cậu về bữa tối tuyệt vời.
Thật là một gã kinh khủng, Bruno nghĩ.
Tối muộn hôm đó Bruno nghe lõm thấy vài mẩu trong cuộc nói chuyện của cha mẹ. một vài cụm từ đã trôi qua ổ khóa hoặc luồn dưới khe cửa phòng làm việc của cha mà bay lên cầu thang, lượn quanh chiếu nghỉ rồi lại luồn dưới khe cửa chui vào phòng Bruno. Giọng của cha mẹ cậu to bất thường nhưng Bruno chỉ có thể nghe ra mấy mẩu rời rạc”
“... rời Berlin. Và tới một nơi như thế...” mẹ cậu nói.
“... không có lựa chọn, ít nhất là không nếu chúng ta còn muốn tiếp tục...” cha cậu nói.
“... như thể đó là chuyện tự nhiên nhất trần đời vậy, nhưng đâu phải thế, hoàn toàn không phải...” mẹ cậu nói.
“... điều có thể sẽ xảy ra là anh sẽ bị đưa đi và bị đối xử như một...” cha cậu nói.
“... trông đợi chúng lớn lên ở một nơi như...” mẹ cậu nói.
“... và chuyện này chấm dứt ở đây. Anh không muốn nghe thêm một lời nào về chủ đề này nữa...” cha cậu nói.
Đó hẳn là điểm kết của cuộc nói chuyện bởi vì khi đó mẹ cậu ra khỏi phòng làm việc của cha và rồi Bruno chìm vào giấc ngủ.
Mấy ngày sau, khi từ trường về nhà, cậu ngạc nhiên thấy Maria đang đứng trong phòng cậu, lôi tất cả đồ đạc của cậu ra khỏi tủ rồi gói ghém vào bốn chiếc hòm gỗ lớn, kể cả những thứ cậu đã giấu tít dưới đáy vốn thuộc về riêng mình cậu và chẳng ai khác được động vào, và đó là nới câu chuyện này bắt đầu.