"Uh"m..." Một tiếng kêu đau đớn xuất hiện bất ngờ không phòng bị.
Lúc Tô Thi Thi lấy lại tinh thần, liền phát hiện đã tạo thành sai lầm lớn, hận không thể bẻ gãy tay chính mình.
"Tô Thi Thi, em dám chạy thử xem!" Ngay lúc Tô Thi Thi quay đầu muốn chạy, trên mặt đất truyền đến một giọng nói lạnh thấu xương.
Bùi tiên sinh mặt lạnh lùng từ trên mặt đất đứng lên, một bàn tay lại vẫn đỡ tại trên cửa xe, năm ngón tay dùng lực nắm lấy cửa xe, hận không thể đem cửa xe khoét ra một cái động!
Cái cô gái ngu ngốc này, cũng dám - -
"Em không phải cố ý!" Tô Thi Thi lui về sau một bước, khẩn trương nói, "Là anh chính mình không ngồi yên..."
"Ngậm miệng!" Bùi Dịch sắc mặt xanh mét!
Cái gì mà lật thuyền trong mương! Là đây!
Bị vợ mình một tay từ trong xe quăng ngã đến trên đất, toàn bộ Bắc Kinh phỏng chừng cũng chỉ một mình anh rồi!
Bùi Dịch thật sự tức giận! Trước mặt người hầu cùng mẹ của anh, còn có thể càng dọa người hơn!
"Em sai rồi." Tô Thi Thi vội cúi đầu, ngoan ngoãn nhận sai, chỉ là kia khóe miệng hơi cong cong lên, làm thế nào cũng che dấu không được.
Chuyện này không trách cô được, thật sự là vừa rồi dáng vẻ Bùi tiên sinh bị té ngã ngồi chồm hổm ngồi trên đất, quá đáng yêu rồi!
Bùi Dịch tức giận đến nội thương, vốn dĩ nghĩ muốn cứu cô cùng nhau ra khỏi nhà, hiện tại anh đổi ý rồi.
"Hôm nay em liền yên trong nhà theo mẹ bồi dưỡng tình cảm đi, anh đi công ty làm." Bùi Dịch nói xong, vỗ vỗ tro bụi dính vào trên quần áo, khom lưng an vị ngồi vào trong xe.
Xe vừa đóng cửa lại một khắc, chú Lý lập tức nổ máy xe.
Chỉ nghe "Két" một tiếng, chiếc Bentley màu bạc như tên lên cung, vèo một phen chạy ra khỏi sân.
Chỉ là cả quá trình xảy ra quá nhanh, Tô Thi Thi từ đầu không phản ứng kịp.
"Bùi... Dịch! Anh thật độc ác!" Tô Thi Thi vui sướng khi người gặp họa lập tức thành Nhạc Cực Sinh Bi (vui quá hóa buồn).
Một chiêu này của Bùi tiên sinh thật quá độc rồi! Cô giờ có muốn chạy cũng không thể nào rồi.
Bên kia, Nhậm Tiếu Vi nhìn đến Tô Thi Thi nôn nôn nóng nóng, sắc mặt có chút khó coi đi tới, nhàn nhạt nói: "Về sau đừng để cho Bùi Dịch mất mặt như vậy"
Tô Thi Thi sắc mặt cứng đờ.
Vốn không có chuyện gì lớn, bị bà nói như vậy, mới là thật mất mặt đi?
Vừa rồi quản gia bọn họ đều đã quay đầu đi, lặng lẽ tránh được. Bùi Dịch cũng không thấy được thực tức giận, nhưng bị Nhậm Tiếu Vi nói như vậy, biến thành liền Bùi Dịch thật sự bị mất đi rất lớn mặt mũi vậy.
Tô Thi Thi trong lòng có chút không phục, nhưng trên mặt cũng không dám biểu lộ.
Cô có thể ở ngay trước mặt Bùi Dịch phản kháng Nhậm Tiếu Vi, cũng không có thể thừa dịp anh không có ở đây lại không cho Nhậm Tiếu Vi mặt mũi. Đây là hai chuyện khác nhau, tính chất khác nhau.
"Mẹ, người xin bớt giận, vừa rồi là con không đúng. Con về sau tuyệt đối không như vậy nữa" Tô Thi Thi ngoan ngoãn nhận sai.
Bùi Dịch để cho cô vui vẻ cùng mẹ chồng cô sợ làm không được, nhưng nói vài tiếng dễ nghe, nịt nọt để cho bà vui vẻ, cô vẫn có thể làm được.
"Lần sau chú ý." Không thể ra tay đánh vào khuôn mặt tươi cười với mình, Nhậm Tiếu Vi nhìn dáng vẻ nịnh nọt kia của Tô Thi Thi, biến thành chau mày, nhưng mà cũng không thể không làm khó dễ cô.
Bà hắng giọng một cái, nói: "Hôm nay tôi nghĩ muốn đi ra ngoài mua chút đồ tết, cô theo tôi cùng đi đi."
"Cái này..." Tô Thi Thi đang muốn nói chuyện, sân bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân, Ngay sau đó có một giọng nói không tính xa lạ vang lên.
"Bác gái, Bùi phu nhân." Trạm Dẫn Lan mặc một bộ màu hồng phấn, bên ngoài khoác một cái áo khoác dài, mỉm cười đi tới.
Tô Thi Thi thân thể cứng đờ, trong lòng dâng lên một cỗ nhàn nhạt tức giận.
Thì ra, mẹ chồng cô lại chơi chiêu này!
Một màn này cô không hề xa lạ. Lúc trước Nhậm Tiếu Vi muốn tác hợp Bùi Dịch cùng Hỗ Minh Phỉ, cũng không phải đã từng dùng chiêu này sao? Đem các cô cùng hẹn ra ngoài, sau đó nơi chốn để cho cô khó chịu nữa sao?
Tô Thi Thi hơi hơi hít vào một hơi, không đợi Nhậm Tiếu Vi nói chuyện, đã nói: "Mẹ, Trạm tiểu thư đã đến đây, vậy con liền không đi theo người nữa. Vừa lúc con còn có bản thiết kế phải hoàn thành, thời gian thật sự là có phần gấp rút."
Cô nói xong nhanh mắt nhìn đến Đoàn Tĩnh Đồng hướng bọn họ nơi này đi tới, cười nói: "Để cho Đồng Đồng cùng đi đi, mẹ người cùng Đồng Đồng đã lâu không có đi ra ngoài chơi rồi đúng không?"
"Đồng Đồng?" Nhậm Tiếu Vi sửng sốt.
"Mẹ, Trạm tiểu thư, các người đi chơi vui vẻ, con phải đến thư phòng làm việc rồi." Tô Thi Thi nói xong, quay đầu bước đi.
Bước chân của cô rất nhanh, nhanh như chớp liền chạy đến góc cua, Nhậm Tiếu Vi muốn gọi cô lại cũng không kịp.
"Nói đùa, cùng một kiểu thiệt thòi làm sao có thể ăn hai lần!" Tô Thi Thi vừa đi một bên ở trong lòng nói thầm.
Cô mới không vì vài giây mặt mũi để cho chính mình khó chịu mấy giờ. Nhậm Tiếu Vi vừa thấy liền là cố ý kêu Trạm Dẫn Lan đến, mục đích vì sao Tô Thi Thi tự nhiên biết.
Thời gian này, Nhậm Tiếu Vi cách hai ngày sẽ kêu Trạm Dẫn Lan đến nhà ăn cơm, Tô Thi Thi chỉ làm như không thèm để ý. Nhưng không có nghĩa là cô không tức giận!
"Không thể trêu vào, tưởng tôi không làm gì được?" Tô Thi Thi đến bên trong gốc, kêu Tiểu Ưu đến, nhỏ giọng nói, "Cô kêu thím Vương đi theo phu nhân đi. Nói tiên sinh dặn dò, dì Hồng cảm mạo không thích hợp ra ngoài."
"Được, tôi liền đi làm." Tiểu Ưu cười hướng Tô Thi Thi chớp chớp mắt, nhanh như chớp bỏ chạy ra ngoài.
"Hừ, muốn đấu với tôi!" Tô Thi Thi đẩy cửa thư phòng ra đi vào trong.
Thím Vương là Tô Thi Thi mấy ngày nay mới vừa đưa tới, là bà ấy là hàng xóm trước đây của bà nội, tính tình đặc biệt nhiệt tình, miệng cũng đặc biệt lợi hại, cùng Tô Thi Thi quan hệ vô cùng tốt.
Mấy ngày nay, thím Vương đã sớm nhìn ra chủ tớ Nhậm Tiếu Vi không thích Tô Thi Thi. Bà không thể nói với Nhậm Tiếu Vi cái gì, nhưng mà không thiếu chèn ép Hồng Cầm.
Tô Thi Thi nghĩ tới thím Vương kia nói năng chua ngoa nơi chốn xiên xỏ Hồng Cầm, liền nhịn không được muốn cười.
Thật sự là quá sung sướng!
Bên kia, khi Nhậm Tiếu Vi lấy lại tinh thần, Tô Thi Thi đã đi rồi.
Bà nghĩ nghĩ, đối với Đoàn Tĩnh Đồng đã chạy tới nói: "Đồng Đồng, hôm nay mẹ có chuyện phải làm, lần sau mới mang con đi có được hay không?"
Đoàn Tĩnh Đồng trên mặt tươi cười lập tức biến mất, oán hận trừng mắt nhìn Trạm Dẫn Lan liếc mắt một cái, quay đầu bỏ chạy.
"Đồng Đồng!" Nhậm Tiếu Vi trong lòng căng thẳng, nghĩ muốn đuổi theo đi lại cảm thấy được không tốt lắm, trong lòng cực kỳ nóng nảy.
Đứa nhỏ này hôm nay như thế nào tính tình lại lớn như vậy?
Trạm Dẫn Lan cũng bị cái nhìn kia của Đoàn Tĩnh Đồng trừng làm cho khó hiểu: "Bác gái, nếu không mang Đồng Đồng cùng đi đi."
"Cũng được. Để ta bảo Hồng Cầm đi gọi nó." Nhậm Tiếu Vi yêu thương con mình, làm sao chịu được khi nhìn thấy con mình khổ sở, lập tức còn kêu Hồng Cầm đi gọi rồi.
Nhưng Đoàn Tĩnh Đồng vậy mà làm thế nào cũng không chịu cùng các cô đi. Tức giận mờ mắt rồi.
"Thôi, chúng ta đi đi. Đợi lát nữa tìm Tiểu Dịch cùng nhau ăn cơm trưa." Nhậm Tiếu Vi cũng không quá để ý, lôi kéo Trạm Dẫn Lan đi tới.
Hồng Cầm đương nhiên muốn đuổi theo, nhưng lúc bà ta muốn đi ra cửa, thím Vương liền đuổi theo, chuyển lời Tô Thi Thi.
"Phu nhân, chuyện này..." Hồng Cầm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, quay đầu cầu cứu nhìn Nhậm Tiếu Vi.
Nhậm Tiếu Vi nhớ tới chuyện còn muốn đi tìm con trai mình ăn cơm tác hợp anh cùng Trạm Dẫn Lan, không nghĩ muốn phức tạp, nói: "Nếu Tiểu Dịch đã nói như vậy, vậy thì để cho thím Vương đi theo đi. Hồng Cầm, hôm nay cho bà nghỉ một ngày."
"Phu nhân..." Hồng Cầm nhìn Nhậm Tiếu Vi rời đi, tức giận đến mặt mũi trắng bệch.
Nhưng mà tức giận, bà ta cũng không có biện pháp.
Nơi xa, quản gia thấy như vậy một màn, yên lặng lắc lắc đầu.
"Ai, đắc tội người nào đừng đắc tội Bùi phu nhân, kết cục thật không tốt."
Mà bọn họ không biết, vừa rồi Đoàn Tĩnh Đồng chính đang sinh hờn dỗi, lúc này đang trốn ở trong chuồng ngựa, nghe động tĩnh bên ngoài. Lúc xác nhận Nhậm Tiếu Vi bọn họ đã rời khỏi, Đoàn Tĩnh Đồng đem hai con ngựa đều đã dẫn ra ngoài, xoay người cưỡi lên Tiểu Hồng.
"Hừ, cùng con hồ ly tinh đi dạo phố không theo tôi ha, tôi mới không thèm! Tiểu Hồng, Tiểu Hắc, chính chúng ta tự đi!"
Đoàn Tĩnh Đồng cưỡi Tiểu Hồng, lộc cộc lộc cộc hướng tới cửa sau chạy đi. Phía sau bọn họ, Tiểu Hắc thảnh thơi theo sát.
Nửa giờ sau, tại nơi náo nhiệt bậc nhất ở Bắc Kinh xuất hiện một màn kinh người.
Một đứa bé tầm mười tuổi, cưỡi một con ngựa đỏ thẫm chạy trên đường cái. Bên cạnh, một con ngựa khác da lông đen tuyền tỏa sáng nổi giận đùng đùng, vừa có người tiến lại gần liền giẫm đạp chân, tựa hồ đang bảo vệ đứa bé kia
Không tới vài phút, giao thông trực tiếp tê liệt. Mà Đoàn Tĩnh Đồng cũng phát hiện không thích hợp, lúc phản ứng kịp, phát hiện chính mình đã bị một đống xe vây quanh rồi.
Bỗng nhiên, đôi mắt cậu sáng lên, nhìn đến trong quán cà phê phía trước có bóng dáng quen thuộc, đúng là người mẹ yêu thương của cậu!
"Mẹ!" Đoàn Tĩnh Đồng giống như tóm được cọng rơm cứu mạng một dạng, nhất thời vui mừng cái gì đều đã quên, một kẹp vào bụng ngựa, Tiểu Hồng lập tức chạy tới
Cục diện, nhất thời không thể khống chế.
Tâm trạng tệ =_=