"Chị dâu, em muốn ăn thịt kho tàu." Trong phòng ăn truyền đến giọng nói Đoàn Tĩnh Đồng đáng thương tội nghiệp.
Tô Thi Thi còn đang suy nghĩ làm như thế nào để chạy trốn, nghe vậy, theo bản năng đem gắp một khối thịt lớn kia để vào trong bát Đoàn Tĩnh Đồng.
Đoàn Tĩnh Đồng hưng phấn đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vừa ăn, một bên mơ hồ không rõ nói: "Đây là chị gắp cho em, trở về không được cáo trạng với anh trai em đó!"
"Tiểu Mập Mạp!" Tô Thi Thi lấy lại tinh thần, tức giận đến thiếu chút nữa lôi miếng thịt bò trong miệng cậu ra.
Tô Thi Thi hạ giọng nói: "Em tối nay đã ăn bao nhiêu thịt rồi hả? Một tháng này giảm béo công toi rồi!"
"Lâu lâu một lần thôi mà! Không cho chị đi cáo tố với anh trai em!" Đòan Tĩnh Đồng một bên cắm đầu ăn tiếp, một bên hướng Tô Thi Thi nháy mắt.
"Đồng Đồng, con nếu là muốn ăn thịt, mẹ sẽ cho người làm cho con nhiều một chút." Nhậm Tiếu Vi nhìn dáng vẻ đáng thương tội nghiệp của con trai nhỏ của mình, đau lòng không thôi.
"Khụ khụ..." Đoàn Tĩnh Đồng thiếu chút nữa bị nghẹn chết, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Nhậm Tiếu Vi, "Mẹ, người đừng như vậy! Người cũng không phải không biết anh có bao nhiêu khủng bố. Người nếu để cho con vụng trộm ăn thịt, anh sẽ đưa con vào trường học nội trú ở luôn đó!"
Đây là trước kia Bùi Dịch từng nói qua, nếu Đoàn Tĩnh Đồng trước khi bắt đầu học kỳ không thể gầy đến thể trọng bình thường, sẽ để cho cậu vào trường học nội trú. Đoàn Tĩnh Đồng là sợ cái loại phương thức giáo dục từ túng này, nào dám thật sự ăn bậy.
"Mẹ không đồng ý, anh trai con sẽ không dám cho con đi." Nhậm Tiếu Vi giận tái mặt nói.
"Mẹ, con biết các người đều đã là vì muốn tốt cho con. Con... con thật ra cũng muốn giảm béo. Kỳ thật, quá béo cũng không tốt, con hiểu mà." Đoàn Tĩnh Đồng lại nghiêm trang nói.
Nhậm Tiếu Vi nghe xong, lòng tràn đầy an ủi.
Đứa con trai nhỏ này của bà, nhỏ đã hiểu chuyện như vậy rồi.
Tô Thi Thi ở một bên cúi đầu, siêu cấp bội phục Đoàn Tĩnh Đồng.
Tên nhóc con này dỗ giành người khác tuyệt đối sẽ không so với Bùi Dịch thua kém. Nhìn đi, nói mấy câu liền đem Nhậm Tiếu Vi làm cho mặt mày hớn hở, làm không khí trên bàn cơm đều đã hài hòa rất nhiều.
Nhưng hài hòa thì hài hòa, đối mặt Nhậm Tiếu Vi hữu ý cô lập. Tô Thi Thi thần kinh vẫn căng thẳng, cũng không thoải mái.
Ngay lúc Tô Thi Thi vắt hết óc nghĩ cách làm như thế nào thoát đi thời điểm, quản gia đột nhiên chạy tiến vào.
Quản gia sắc mặt lo lắng, vừa tiến đến hướng tới bên trong nhìn một phen, tựa hồ không thấy được nhân vật mục tiêu, nhất thời có chút không rõ.
Tô Thi Thi thấy thế, liền hỏi nói: "Quản gia, làm sao vậy?"
"A.... Phu nhân..." Quản gia có chút khó xử, "Tiên sinh ăn xong rồi?"
"Uh"m. Ông có chuyện gì nói với tôi cũng được." Tô Thi Thi gật đầu.
"Cái kia... Chính là con ngựa đen ở hậu viện, không biết làm sao nữa, đột nhiên không chịu ăn cỏ rồi."
"A?" Tô Thi Thi sắc mặt cứng đờ, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức đứng lên, khẩn trương nói, "Như vậy rất nghiêm trọng, tôi đi xem thử."
Cô vừa nói, một bên quay đầu hướng Nhậm Tiếu Vi cùng Trạm Dẫn Lan nói: "Con đi xem tình huống, các người cứ từ từ dùng."
Tô Thi Thi nhanh như chớp bỏ chạy, đồng thời nhỏ giọng đối với quản gia đi theo nói: "Ông lần này lấy cớ cũng quá sơ sài rồi!"
"Tiên sinh nói, dùng được là được." Quản gia xoa mồ hôi lạnh nói.
"Cảm ơn." Tô Thi Thi hướng quản gia nháy mắt mấy cái, cao hứng hướng tới thư phòng chạy đi tìm Bùi Dịch rồi.
Chuyện ngựa không ăn cỏ khẳng định là nói bừa rồi. Tô Thi Thi mừng rỡ tìm được cớ thoát khỏi bữa tối ngại ngùng kia rồi.
Tô Thi Thi sau khi rời khỏi, trên bàn cơm chỉ còn lại có ba người.
Đoàn Tĩnh Đồng âm thầm khinh bỉ Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch.
Vậy mà mặc kệ cậu, liền như vậy chạy!
May mắn cậu là trẻ con, mọi chuyện đều rất dễ giải quyết.
Cậu buông đũa xuống, lấy khăn lau miệng, đưa tay cầm lấy chén canh thịt bò chỉ còn xương bên trong, đứng lên, đối với Nhậm Tiếu Vi nói: "Mẹ, con cũng đi đây."
"Đi cho chó ăn."
"Đồng Đồng!" Nhậm Tiếu Vi sắc mặt trầm xuống.
"Mẹ, buổi tối con muốn ngủ cùng người!" Đoàn Tĩnh Đồng bỗng nhiên quay đầu, hướng về phía Nhậm Tiếu Vi đáng thương tội nghiệp nói.
Nhậm Tiếu Vi lòng lập tức liền mềm xuống đến rối tinh rối mù, đâu nào tức giận được, lập tức gật đầu, dặn dò cậu cho chó ăn xong nhớ quay lại sớm.
Lần này, trong phòng ăn cũng chỉ còn lại có Nhậm Tiếu Vi cùng Trạm Dẫn Lan hai người.
Trạm Dẫn Lan một chút khẩu vị đều không có, nhưng lại không thể rời đi, xấu hổ tới cực điểm.
Nhưng cô cũng không xác định Tô Thi Thi bọn họ có phải là cố ý hay không, nhưng trong lòng cảm thấy thật sự khó chịu.
Nhậm Tiếu Vi cũng giống cô ta không có khẩu vị, đứng lên, đối với Trạm Dẫn Lan nói: "Thất lễ, trở về tôi sẽ nói lại với chúng nó."
"Bác gái, cháu không sao." Trạm Dẫn Lan cười nói.
"Như vậy đi, vừa rồi thất lễ cô rồi. Nếu không cô hôm nay liền ở tại chỗ này nghỉ đi, chúng ta nhiều năm không gặp như vậy, cùng nhau tâm sự." Nhậm Tiếu Vi bỗng nhiên thân thiết lôi kéo Trạm Dẫn Lan nói.
Trạm Dẫn Lan thân thể cứng đờ, hơi suy nghĩ một chút, liền cự tuyệt rồi.
"Không được bác gái, cháu buổi tối còn có một cái hội nghị trực tuyến muốn mở, ở nơi này bất tiện." Trạm Dẫn Lan trên mặt tươi cười sáng lạn, nhưng trong lòng một trận phẫn nộ.
"Nhậm Tiếu Vi, bà đến giờ vẫn xem tôi là cô gái ngây thơ năm đó sao?" Trạm Dẫn Lan nhìn Nhậm Tiếu Vi kia ôn nhu khuôn mặt thân thiện dễ gần, ở trong lòng yên lặng nói.
Năm đó, Nhậm Tiếu Vi liền là bộ dạng như vậy ra vẻ thân thiết, kêu cô đến Đoàn gia ở.
Về sau xảy ra nhiều chuyện như vậy, đối với Trạm Dẫn Lan mà nói, liền là một cái tai nạn. Nhậm Tiếu Vi trong bông có kim, không ngừng ly gián cô cùng Bùi Dịch, thậm chí từ trong lòng luôn gây áp lực cho cô, để cho cô không thể nào sống yên.
Bây giờ, cô tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm như vậy trở thành công củ đề bà lợi dụng!
"Bác gái, cũng không còn sớm, cháu xin phép về trước, lần sau lại đến thăm người." Trạm Dẫn Lan nghĩ tới đây, đối với Nhậm Tiếu Vi khách khách khí khí nói.
Cô là muốn một lần nữa tiếp cận Bùi Dịch, nhưng mà không nghĩ muốn bị Nhậm Tiếu Vi lợi dụng. Cô đâu nào nhìn không ra, Nhậm Tiếu Vi không thích Tô Thi Thi, đây là muốn mượn tay cô đuổi Tô Thi Thi đi.
Nhưng Trạm Dẫn Lan cô cũng có kiêu ngạo của chính mình. Cô tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ lần nữa!
Bây giờ, chỉ có cô lợi dụng Nhậm Tiếu Vi, tuyệt đối sẽ không bị Nhậm Tiếu Vi nắm mũi dẫn đi!
Nhậm Tiếu Vi thấy Trạm Dẫn Lan cố ý muốn đi, cũng không nói thêm cái gì, tiễn cô ra ngoài.
"Lần này chỉ là bước đầu tiên, tôi cũng không tin Tô Thi Thi cô có thể chịu đựng!" Nhậm Tiếu Vi nhìn bóng lưng Trạm Dẫn Lan rời đi, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.
Bà đến Thi Dịch ở, chỉ là bước đầu tiên!
Mà Tô Thi Thi ở thư phòng nán lại một hồi, liền đem Bùi Dịch đuổi ra, để cho anh đi hầu hạ thái hậu nương nương. Chẳng thế thì, bọn họ sẽ càng ngày càng không yên tĩnh rồi.
Nhậm Tiếu Vi đối với chuyện con trai mình đột nhiên thân thiết, có chút vừa mừng vừa lo, tâm trạng cũng tốt lên rất nhiều. Giống như Tô Thi Thi dự liệu vậy, chuyện nà muốn tìm phiền toái cho cô đều đã có vẻ ôn hòa rất nhiều.
Như vậy qua mấy ngày, cửa ải cuối năm càng ngày càng gần, rất nhiều công ty đều đã nghỉ rồi. Tô Thi Thi đang bận rộn làm một bản thiết kế sang năm muốn dùng đến, qua hai ngày công ty cũng cần phải toàn bộ nghỉ tết rồi.
Ngày cuối cùng của năm, công ty Sunshine cũng chính thức nghỉ tết. Nhưng cao ốc xây dựng Tiệp Khắc bởi vì dự án thôn Thành Trung, nên vẫn chưa có nghỉ.
Ngày hôm đó, Tô Thi Thi không nghĩ muốn ở nhà cùng Nhậm Tiếu Vi mắt to trừng mắt nhỏ, sáng sớm đã nghĩ vụng trộm chuồn đi công ty vẽ bản thiết kế.
Nhưng vừa ra khỏi cửa, đã bị Nhậm Tiếu Vi bắt quả tang. Tô Thi Thi nghe được Nhậm Tiếu Vi kêu tên mình, liều mạng làm như không nghe thấy hướng tới Bùi Dịch vừa mới ngồi vào trong xe vọt tới.
Tô Thi Thi lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai chạy tới bên cạnh xe, mở cửa xe vươn tay kéo Bùi Dịch, đưa anh hướng bên ngoài dùng lực lôi kéo.
Sau đó - -
Liền đã xảy ra một chuyện siêu cấp khủng bố!
Mọi người sớm an. ????????????????????