Thời điểm khi Đồng Thiên Ái đi ra khỏi phòng tắm, cô phát hiện Tần Tấn Dương đã ở một căn phòng khác đánh răng rửa mặt rồi. Xuyên thấu qua cửa kính, có thể mơ hồ nhìn thấy thân ảnh cao lớn của anh.
Nhớ tới vừa rồi cô kích động mà hôn anh, trên mặt còn có chút nóng.
Ai ai ai! Đồng Thiên Ái! Làm sao ngươi lại không nhịn được mà hôn tên biến thái kia rồi? Trời ạ! Chủ động dâng hiến nụ hôn a! Loại chuyện như vậy, mình thế mà cũng làm ra được!
Dùng sức lắc đầu một cái, muốn xóa đi cái xúc động vừa rồi, lại phát hiện ra nội tâm khó có thể hồi phục.
""..........."" Nheo mắt lại, cô trợn mắt nhìn thân ảnh cao lớn trong nhà tắm một cái.
Xoay người, sải bước đi đến phòng bếp. Cô mở tủ lạnh ra, vừa thì thầm, vừa lấy đồ ra, ""Sữa tươi, bánh bao, pho mát, còn có trái cây....... Quả táo?.....Ừ!......"" Cầm một đống đồ, bắt đầu làm bữa sáng.
""Ông ông ------- "" máy ép phát ra tiếng vang, cô đem quả táo cắt thành một phần nhỏ rồi bỏ vào. Cho thêm sữa tươi, nước trái cây đã giải quyết xong!
Lò nướng vừa ""Đinh ---- "" một tiếng, nguồn điện tự động đóng lại. Bánh bao nóng hổi, mùi thơm bay ra
""Hừ hừ dạ hừ ......."" Đồng Thiên Ái vô cùng vui vẻ hừ cười nhỏ.
Chợt, sau lưng cô đưa ra hai cái tay, ngay sau đó Đồng Thiên Ái bị một người ôm lấy.
Không cần quay đầu cô cũng biết là ai, thân thể run lẩy bẩy, cũng không giãy giụa được, chấp nhận nói, ""Buông em ra! Em sắp xong rồi! Ăn xong bữa sáng còn phải đi làm nữa!""
""Anh đã biết......... Nhưng mà anh muốn ôm em.........."" Tần Tấn Dương khẽ khom thân thể xuống, đầu tựa vào cổ của cô.
Hơi thở nam tính của anh, nóng bỏng như vậy, lại gần ngay mình, đem cô vây chặt. Bỗng nhiên cô có cảm giác quanh thân run rẩy, không nhịn được bên tai đỏ cả lên.
Đồng Thiên Ái nhăn nhó, giả vờ tức giận cảnh cáo, "" Đếm tới 3, là phải buông ra! Nếu không em sẽ tức giận!""
""Lại dùng tới chiêu này!"" Sau lưng cô, anh vô cùng không cam lòng, lầu bầu nói. Nhưng là đôi tay anh cũng an phận mà buông lỏng lực đạo, đi tới bên người cô, cầm cái đĩa bưng lên.
Đồng Thiên Ái nhìn anh đi ra khỏi phòng bếp, khuôn mặt giương lên nét tươi cười dịu dàng.
""Không cho ăn vụng!"" Mắt tinh nhìn thấy anh mờ ám, cô chống nạnh cáu kỉnh ngăn cản.
Tần Tấn Dương vội vàng an phận dừng lại động tác, buồn bã quay đầu nhìn cô một cái, ""Không phải tất cả đều cho anh ăn sao! Thật là! Được rồi!""
Nói xong, anh quay ngược đi trở về bên cạnh cô. Dắt tay của cô, cùng đi ra khỏi phòng bếp.
Cảm giác như thế, thật đúng là càng lúc càng giống vợ chồng! Cứ như vậy cùng hắn sống hết một đời..... Đây cũng là một chủ ý tốt đấy...... Ai ai ai.....
Bàn tròn nhỏ, hai cái ghế, mặt đối mặt ngồi.
Tần Tấn Dương ""Ừng ực ừng ực"" uống nửa ly sữa tươi, tay cầm lên miếng bánh mì, cực kỳ hài lòng cắn một miếng lớn, mơ hồ không nói rõ, ""Ừ! Ăn thật ngon!"
""Anh ngu ngốc sao? Cẩn thận nghẹn!"" Đồng Thiên Ái không nhịn được mà dặn dò.
Anh lại vội vàng uống vài ngụm sữa tươi, nâng lông mày, nhếch môi cười nói, ""Bà xã đại nhân, anh biết rõ là em quan tâm đến anh!""
".........."" Đồng Thiên Ái trừng mắt liếc anh một cái, quyết định không nhìn anh nữa.
Anh ta là tên biến thái, càng cùng anh cãi vã đánh nhau, thì anh càng hăng say. Phương pháp tốt nhất, chính là không để ý tới anh, một người cũng hát không ra thì còn đùa giỡn cái gì!
Chợt, giống như là nhớ ra cái gì, anh ngẩng đầu nhìn cô, ""Đúng rồi! Cuối tuần này, anh có người bạn kết hôn!"
""A! Kết hôn à! Vậy anh phải tham gia!"" Đồng Thiên Ái cắn một miếng bánh bao, có chút nhàm chán cầm lên tờ tạp chí ở bên cạnh, tùy ý lật vài tờ.
Tần Tấn Dương ""Hắc hắc"" cười gian, gương mặt tuấn tú lại gần, thử dò xét mà hỏi, ""Bà xã! Người khác đều muốn kết hôn! Như vậy đi! Chúng ta cũng thuận tiện kết hôn đi!""
""A!"" Đồng Thiên Ái không ngẩng đầu, chuyên chú nhìn chằm chằm tạp chí, lạnh lùng hỏi, ""Anh muốn kết hôn à?""
""Ừ ừ!"" Tần Tấn Dương vội vàng gật đầu.
Nha? Lại có thể hỏi anh như vậy, chẳng lẽ là cô bị anh hấp dẫn rồi sao? Tốt nhất là ngày mai lấy cô về nhà, như vậy mới an toàn một chút! Tránh khỏi hai ba ngày sau lại xuất hiện ""Trình Giảo Kim""!
Đồng Thiên Ái buông tạp chí trong tay ra, đem sữa tươi còn dư lại trong cốc uống nốt. Mỉm cười nhìn anh, ""Tần đại tổng tài nói muốn kết hôn, phụ nữ Đài Loan rất mong chờ!"
""Em cam đoan với anh, chỉ cần anh đứng ở đường đi bộ mà hô, chỉ cần nhìn thấy diện mạo của anh, cho dù anh nghèo rớt mồng tơi. Đều có nữ nhân ngã vào, nguyện ý cùng anh kết hôn đấy!"
Nói xong, còn không quên gật đầu một cái, đối với quan điểm của mình sâu sắc đồng ý.
Ai! Ai bảo ba mẹ của anh cho anh gương mặt anh tuấn vô địch như vậy đây? Ngày nào đó nếu Tần thị sụp đổ, anh không đi làm Ngưu Lang thì thật đúng là đáng tiếc
Tần Tấn Dương nheo ưng mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói, ""Những nữ nhân kia, anh không cần!""
""Ừm! Liên quan gì tới em! Anh kết hôn, cũng không phải là em kết hôn!"" Lưu lại giọng nói, cô vừa nói vừa đứng dậy, chuẩn bị trở về phòng thay quần áo, sau đó đi....
Đi làm? Đi làm! Được rồi! Nếu như ở nơi nào đó chơi cả ngày, cũng coi như là đi làm, như vậy chính là đi làm đi!
Tần Tấn Dương cũng đứng dậy, đi theo phía sau cô, hét lên, ""Chúng ta cũng ở cùng một chỗ ! Hơn nữa ! Anh cũng sắp 30 rồi! Nam nhân đều không phải 30 tuổi là thành gia sao?.......""
""NO!"" Đồng Thiên Ái cắt đứt lời nói của anh, ""Tần đại tổng tài! Cái gì cũng có ngoại lệ! Anh sẽ là cái ngoại lệ đó!""
""Ai nói thế! Anh tuyệt đối không phải là cái ngoại lệ kia được không! Từ nhỏ lý tưởng của anh chính là tìm bà xã!"" Mắt cũng không chớp nói xong, anh mới phát hiện cư nhiên một chút cũng mình không chột dạ.
Ai! ban đầu anh nói ---------- nữ nhân như quần áo, tùy thời phải thay đổi.
Lần này, hủy diệt toàn bộ! Thậm chí nếu có phương pháp, anh muốn đem cô buộc ở bên mình. Con nhím nhỏ này! Làm sao lại khó trị như vậy! Thật là buồn bực!
""Em hiện tại mới 23 tuổi, không tới 25 tuổi không kết hôn!" Quẳng lại những lời này, cô đem cửa phòng ""Phanh -------- "" đóng lại.
25 tuổi? này! Ý kia là anh còn phải đợi hai năm.