Cuộc sống ""ở chung"" chính thức bắt đầu. Một khoảng thời gian rất dài kế tiếp trôi qua phải nói là rất có tư vị. Bởi vì có một vị đại tổng tài trở nên vô cùng nghe lời, hơn nữa còn rất là khéo léo.
Như vậy, tính toán ra thì ""ở chung"" thật ra cũng rất tốt!
Một ngày tốt đẹp mới lại bắt đầu, tinh thần cô mỗi ngày đều sung mãn, hơn nữa lại tràn đầy sức sống.
""Tần Tấn Dương! Giúp em đem khăn lông phơi xong đến đây!"" Thanh âm của Đồng Thiên Ái từ trong phòng tắm nhẹ nhàng bay ra ngoài, sau đó là cái đầu nhỏ lộ ra.
Tần Tấn Dương đi ra từ một căn phòng ngủ khác, vẫn còn mặc áo ngủ ca rô màu xanh. Mở nửa mắt ra, mím mím môi, vô cùng nghe lời hướng đến ban công mà đi tới.
Anh đưa tay tùy tiện cầm một cái, vừa híp mắt, vừa đi tới trước phòng tắm. Gõ cửa một cái, khàn khàn nói, ""Lấy rồi đây!""
Cánh tay gầy đưa ra, nhìn cũng không nhìn anh một cái, trực tiếp hét, ""Đưa em!""
""Ừ!"" Đem khăn lông cầm trong tay chưa cho cô, sau đó anh xoay người, bước chân nặng nề trở về phòng ngủ của mình. Chuẩn bị ngủ tiếp, bổ sung thể lực.
""Đợi đã nào.....!"" Sau lưng có người lên tiếng.
Tần Tấn Dương nhíu mày, xoay người lại lần nữa, lần này đầu óc có chút thanh tỉnh, nghi ngờ hỏi, ""Làm sao nữa! Lại muốn lấy cái gì à?""
""Sao anh lại đưa khăn tắm cho em! Đi! Cái màu hồng ấy!"" Nói xong, một vật mềm nhũn bày tới trên mặt anh.
""..........."" Trên mặt bị khăn lông ném vào, Tần Tần Dương chợt trợn to hai mắt.
Cửa kính phòng tắm mở ra, Đồng Thiên Ái vòng tay quanh ngực, dáng vẻ khiêu khích. Nhìn anh một cái, thẩm vấn nói, ""Thế nào? Không muốn đi lấy à? Vậy cũng được! Em tự đi!""
Nói xong, bước chân muốn đi đến ban công.
Tần Tấn Dương vội vàng ngăn ở trước người cô, lấy lòng mà nói, : ""Anh đi mà! Ai nói là anh không đi đâu! Anh sẽ đi ngay bây giờ!""
Vội vàng xoay người, sải bước về phía ban công. Lấy chiếc khăn màu hồng, sợ sai lần nữa, anh hỏi lại, "" Là cái màu hồng này sao?""
""Đem tới đây!"" Đồng Thiên Ái cố nén cười, cũng là cố ý trầm giọng nói.
Dựa vào vách tường, tâm tình cô vô cùng tốt nhìn anh mặc đồ ngủ đi đến trước mặt mình. Ngoài ra trên mặt anh còn có chút không cam tâm tình nguyện, cùng với cả biểu tình không thể làm gì khác, quả nhiên làm cho người ta cảm thấy rất buồn cười.
Hả? Tại sao đột nhiên cô lại cảm thấy anh rất đáng yêu vậy? Ai ai ai!
""Cho em!"" Tần Tấn Dương đứng ở trước mặt cô, đem khăn lông cầm trong tay đưa tới trước mặt cô. Ngửi thấy mùi thơm tươi mát trên người cô, nhịn không được hỏi cô, ""Em vừa mới tắm sao?""
""Làm sao anh biết!"" Cô cầm khăn lông, hỏi.
Cánh tay có lực của anh vây lấy cô, chôn ở cổ cô mà ngửi, có chút buồn bã nói, ""Bởi vì em thơm quá a........ Anh buồn ngủ quá nha......Bà xã....""
""Anh..........."" Thật là vừa buồn cười vừa tức giận a!
Đường đường là tổng tài Tần thị, bây giờ ở trước mặt cô, sao anh lại giống như tiểu hài tử như vậy? Thường xuyên làm nũng, lại còn thích cò kè mặc cả cùng cô? Trước kia sao cô lại không phát hiện ra?
Cách áo ngủ, Đồng Thiên Ái hung hăng cấu lưng của anh, nhưng cô lại không có dùng nhiều lực, ""Anh gần đây trở nên rất không giống Tần đại tổng tài!""
""Thế giống như cái gì?"" Vẫn thanh âm mơ hồ không rõ như cũ, vẫn là giọng nói không sao cả.
Dùng sức đẩy anh ra, nhìn anh khóa chặt chân mày, nghiêm túc nói, ""Giống như hài tử không được cho ăn đường, hơn nữa lại còn dính lấy em vô cùng!""
""Anh liền muốn dính lấy em!"" Nói xong, lại duỗi người ra lần nữa ôm.
Đồng Thiên Ái vội vàng lui về phía sau một bước dài, đôi tay chống nạnh, giống như huấn luyện viên ra lệnh cho học viên của mình, chỉ huy nói, ""Hiện tại! Lập tức! Lập tức! Đi vào ngủ!""
""Ngủ thì ngủ!"" Tần Tấn Dương mím mím môi, rũ cánh tay xuống.
Xoay người đi vài bước, anh quay đầu lại, buồn buồn nói, ""Anh hiện tại đột nhiên lại không ngủ được!""
Đồng Thiên Ái sửng sốt một chút, sau đó nhìn thấy biểu tình thống khổ không chịu nổi của anh, rốt cuộc cười “Ha ha”. Từ từ đi đến bên cạnh anh, cô đưa tay chọc chọc lồng ngực của anh.
""Này!" Trong thanh âm xen lẫn một tia khác thường.
Tần Tấn Dương cúi đầu nhìn con nhím nhỏ ở phía trước, lại phát hiện ra mặt của cô hơi đỏ ửng, giống như một quả táo, khiến cho anh muốn cắn một ngụm lớn. Liền nghi ngờ "Hả"" một tiếng, cô lại muốn làm gì?
Có chút nhịn không được gầm nhẹ, ""Anh cúi người xuống!""
""Em định làm gì?"" Anh không nhịn được hỏi, trong lòng thực sự cảm thấy khó hiểu!
Cô cũng không phải là muốn ngay tại thời điểm anh cúi người xuống, liền đưa tay tát anh một cái chứ, hoặc là nhấc chân đá anh một cái? Con nhím nhỏ đáng ghét này! Anh thật là bi thảm!
Đồng Thiên Ái nhíu lông mày, nghiến răng nói, ""Bảo anh cúi người xuống thì cúi xuống đi! Sao mà nói nhảm nhiều như vậy!""
Ai! Cô bắt đầu nổi đóa!
Không có cách! Không thể làm gì hơn là vô cùng uất ức cúi người xuống, chờ hành động tiếp theo của cô. Anh híp mắt, khẽ hỏi, ""Thiên Ái! Em định làm gì?""
""............"" Đồng Thiên Ái nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, nhìn thật lâu thật lâu. Tựa hồ là nhìn đủ rồi, hài lòng gật đầu một cái.
Chợt, không đoán trước, ước lượng nâng mũi chân, nhanh chóng ở trên mặt trái của anh hôn một cái.
""Không có gì! Em chỉ muốn hôn anh một cái!"" Nói xong, cầm lấy khăn lông, cô vội vàng chạy vào trong phòng tắm, cửa kính liền ""Bá bá ------"" đóng lại.
Tần Tấn Dương sững sờ đứng nguyên tại chỗ, hiển nhiên là không thể phản ứng kịp. Chờ đến khi anh ý thức được là có chuyện gì đã xảy ra, muốn đi bắt lấy người, nghiêng người sang, mới phát hiện cửa kính đã đóng chặt.
Môi, cũng trong nháy mắt mà mừng rỡ. Ngọt ngào mà tập kích sao? Ừm.......