Thật nhiều năm cô sống cuộc sống của Ma Tước, lại bị một tên biến thái nào đó làm cho nó xáo trộn, Đồng Thiên Ái không thể nào không ""ở chung"" với người nào đó được rồi. Hiện tại, cô đang rất sốt ruột không yên ở trong phòng làm việc của tổng tài.
Tần Tấn Dương ngẩng đầu lên, cau mày nhìn con nhím nhỏ, quan tâm nói: ""Em đói bụng sao? Chưa đến nửa tiếng nữa là anh làm xong nốt rồi dẫn em đi ăn!""
""......."" Đồng Thiên Ái dừng bước lại, trừng mắt với hắn một cái, nói ra mấy câu: "Xem văn kiện của anh đi!""
Ai! Mặc dù là cô thích tên biến thái này, nhưng mà cũng không thể cứ như thế bị anh ta bắt đem đi? Hơn nữa, tuổi thanh xuân tươi đẹp, lại cứ như vậy trôi qua cùng với anh ta sao?
Có tiền, có dáng dấp......
Cô len lén quay đầu lại, liếc anh ta một cái.
Được rồi! Dáng dấp lại còn anh tuấn như vậy. Nhìn lại chính mình một chút? Quả thật đúng là bình thường đến mức không thể bình thường hơn! Ném vào trong một đám người, nếu nhìn thấy cô lần đầu tiên, chắc chắn sẽ không muốn nhìn đến lần thứ hai!
Càng nghĩ càng buồn bực, liền xoay người, hướng cửa bước đi.
""Vợ à! Em đi đâu đấy?"" Tần Tấn Dương vội vàng ngẩng đầu lên, hoang mang nhìn cô. Con nhím nhỏ! Có vẻ mặt kỳ quái như thế là muốn đi đâu làm gì?
Đồng Thiên Ái giật giật khóe miệng, ngoan cố nói : "Tôi đi rửa tay không được à...?""
""Đi rửa tay?"" Anh nâng một ngón tay lên chỉ, ""Trong phòng làm việc cũng có! Không cần phải đi ra ngoài! Hơn nữa còn có bồn tắm cực lớn! Nếu em muốn tắm cũng không hề có vấn đề gì cả!""
Đồng Thiên Ái trợn to hai mắt, im lặng, "".........""
Lại qua mấy phút, người vẫn đang đi qua đi lại, đột nhiên đứng tại chỗ. Vừa xoay người, cô lại lần nữa hướng cửa phòng mà sải bước đi tới.
“Bà xã đại nhân, em lại muốn đi đâu?” Lần này, đầu Tần Tấn Dương cũng không ngẩng lên, thanh âm như có như không bay tới.
Bước chân của Đồng Thiên Ái cũng không vì thế mà dừng lại, đưa tay dùng sức đẩy cửa ra, kiên định nói, ""Tôi hơi đói bụng, cho nên quyết định đi ra ngoài mua chút đồ ăn trước!"
Lần này là lấy lý do gì đây? Chẳng lẽ trong phòng làm việc của anh ta còn có đồ ăn?
Lời này quả nhiên khiến cho Tần Tấn Dương không viện được cớ gì, anh đặt bút trên tay xuống, hướng về bóng lưng của cô mà nói, ""Ở đại sảnh chờ anh một lát đi, anh lập tức OK rồi!""
""........."" Đồng Thiên Ái không nói gì, mím mím môi, trầm mặc đồng ý.
Thân ảnh gầy yếu của cô vừa đi ra khỏi phòng làm việc, sau đó là đóng cửa lại. Thân hình cao lớn của Tần Tấn Dương liền khẽ dựa vào ghế, lộ ra một nụ cười xấu xa. Mà trên mặt anh tràn đầy ánh mắt đắc ý, trong con ngươi tỏa ra ánh sáng, cực kỳ giống một con hồ ly giảo hoạt.
Ừ? Đối phó xong! Chúng ta bắt đầu ------- ở chung!
Chợt, máy vi tính của anh truyền đến âm thanh "Đô đô đô ------ ""
Tần Tấn Dương nhíu nhíu mày vũ, kích chuột. Trên màn hình liền hiện lên cuộc gọi video quốc tế đường dài, người gọi cũng không phải ai khác mà chính là Du Ti Kỳ bám người ở Anh Quốc xa xôi.
Suy tư trong chốc lát, có chút nhức đầu nhấn phím kết nối.
Lập tức, video đầu bên kia hiện lên khuôn mặt thiếu nữ trắng nõn của Du Ti Kỳ, tóc dài bóng mượt hơi xoăn, xinh đẹp như búp bê.
Hơn nửa năm không thấy, tại sao vẫn có cảm giác cô một chút cũng không hề lớn lên.
Du Ti Kỳ ở trên video ảo não kêu một tiếng, cong môi lên hét, ""Tần ca ca! Tại sao anh luôn không dùng video? Nếu như vậy, em có thể nhìn thấy Tần ca ca thường xuyên!""
Tần Tấn Dương không nhịn được hướng phía ống nghe quát, ""Có chuyện gì thì nói nhanh! Em có biết anh rất bận không?""
"Mẹ! Tần ca ca lại quát con!"" Du Ti Kỳ quay đầu, nhìn về phía góc khuất uất ức nói.
Mẹ?........ Cái vị mẹ hồ ly kia cũng ở đây?.........
Tần Tấn Dương nhìn chằm chằm video đầu bên kia, rốt cuộc cũng nhìn thấy gương mặt mẹ đã hơn nửa năm không gặp. Gương mặt vẫn ôn hòa như cũ, cổ cũng vẫn đeo sợi dây chuyền ngọc trai mà cha anh khi còn sống đã tặng bà.
Có chút uất ức hô một tiếng, ""Mẹ.""
Tần phu nhân sờ sờ đầu Du Ti Kỳ an ủi nói, ""Kỳ Kỳ ngoan! Tần ca ca không phải quát con, là bởi vì công việc quá bận rộn! Không phải là mẹ đã sớm nói rằng phải chờ đến hết giờ làm việc mới có thể gọi cho Tần ca ca sao!""
"Con nói đúng không? Tấn Dương?"" Quay đầu nhìn về phía màn hình, bà cười hỏi.
Ách..... Lão hồ ly.... Lại dùng chiêu này với anh!......
Tần Tấn Dương bất đắc dĩ nắm chặt quả đấm, hết sức kiên nhẫn nói, ""Mẹ! Rốt cuộc là có chuyện gì? Con còn có chút việc còn chưa xử lý xong!""
Trong đầu có dự cảm vô cùng xấu, nếu mẹ của anh không có chuyện gì cần thiết thì sẽ không bao giờ lên Tam Bảo điện! (cái này ta hiểu như là sẽ không bao giờ lộ diện í,mà để nguyên ta lại thấy hay hơn, nàng xem có cần sửa không nha )
Lần này mẹ lại nghĩ ra cái chủ ý gì?
""Ai! Là như vậy sao? Vậy mẹ không thể làm gì hơn là đợi đến tối, sau đó lại gọi điện tới tìm con vậy!"" Tần phu nhân ""Nha"" một tiếng, vô cùng quan tâm mà chuẩn bị cúp điện thoại.
Tần Tấn Dương vội vàng lấy lòng nói, ""Mẹ! Những công việc kia sao có thể quan trọng hơn mẹ được!"
""Vậy sao? Là như vậy sao? Thực sự không sao ư?"" Tần phu nhân cố ý hỏi lại nhiều lần, nhưng nụ cười trên mặt lại không đủ động lòng người rồi.
Tần Tấn Dương thuận theo ý của bà, trầm giọng nói, ""Dạ! Mẹ là quan trọng nhất!"
""Mẹ cũng biết mà! Kỳ Kỳ con xem, mẹ cũng đã nói mà, Tần ca ca tuyệt đối sẽ không cự tuyệt đâu!"" Tần phu nhân quay đầu, hướng về phía Du Ti Kỳ đang vui vẻ ở bên cạnh làm ầm lên.
Sẽ không cự tuyệt? Cự tuyệt cái gì ?
Tần Tấn Dương đang muốn mở miệng hỏi thì lại nghe thấy thanh âm hưng phấn của mẹ mình truyền đến, ""Tấn Dương a! Tháng sau là sinh nhật Kỳ Kỳ rồi! Con nhớ về đấy! Biết chưa?""
""Sinh nhật? Con sẽ nhớ gửi quà!"" Tần Tấn Dương nói thẳng.
Du Ti Kỳ cắn môi, biểu tình giống như sắp khóc, ""Mẹ, Tần ca ca còn không chịu về Anh quốc tham dự sinh nhật của con!""
""Kỳ Kỳ! Không sao đâu! Nhìn mẹ đây!"" Tần phu nhân vừa trấn an người bên cạnh vừa hướng về màn hình uy hiếp, ""Tấn Dương à! Mời vừa nãy không phải con nói mẹ là quan trọng nhất sao?""