Tốc độ truyền đạt thông tin quả thật làm cho người ta phải cứng lưỡi. Cũng không lâu cho lắm, từ trên xuống dưới của Tần thị, lớn là quản lý, nhỏ là nhân viên vệ sinh, không ai là không biết đến sự tồn tại của Đồng Thiên Ái.
Mà ba chữ “Đồng Thiến Ái”, đối với nhân viên Tần thị mà nói, đó chính là “Mê man” cùng “Kỳ lạ”.
Chỉ tiếc, từ lúc bắt đầu, ngay cả quản lý cũng không cần phải tiến vào văn phòng làm việc của tổng tài. Tất cả các văn kiện, toàn bộ đều giao cho Quan đại thư ký, do Quan đại thư ký giao cho Tần tổng.
Cứ như vậy, hay nói cách khác, không có bất kỳ một ai có thể tận mắt nhìn thấy gương mặt thật sự của vị "Đồng Thiên Ái trong truyền thuyết"!
Thật là khiến cho sự tồn tại của cô càng thêm khó nắm bắt.
Trong góc phòng làm việc của tổng tài, có nhiều hơn một cái bàn làm việc. Dĩ nhiên, cái vị trí kia không cần hỏi cũng biết, bắt đầu từ hôm nay, tiểu thư Đồng Thiên Ái có bàn làm việc riêng.
Đồng Thiên Ái chán muốn chết nhìn vào màn hình máy vi tính, mở ra một trò chơi ngu ngốc vô cùng không thú vị.
Cô không biết rốt cuộc mình tới đây để làm gì! Chơi trò chơi? Uống trà? Hay tán gẫu QQ? Chẳng lẽ chính là tới nơi này ăn uống rồi chờ chết sao? Dù gì cô cũng là một sinh viên a!
Mặc dù..... Mặc dù còn chưa tốt nghiệp ..... Chỉ là.... thời gian thực tập.....
Quay đầu nhìn sang bàn làm việc cách đấy không xa.
Tần Tấn Dương đang vùi đầu phê duyệt một sấp văn kiện, mà văn kiện bên cạnh đã chất đống thành một ngọn núi nhỏ. Thỉnh thoảng sẽ nhíu mày, hoặc là mấp máy môi.
"........." Đồng Thiên Ái nhìn gương mặt nghiêm túc của anh, chợt phát hiện, thật ra thì khi đàn ông làm việc, rất có mị lực nha!
Nghĩ đi nghĩ lại, lại không khỏi đỏ mặt lên. Lắc lắc đầu, đột nhiên nảy ra một ý tưởng! Khụ! Đồng Thiên Ái! Ngươi đang suy nghĩ cái gì đây! Tự nhiên nhìn chằm chằm tên biến thái kia!
Tần Tấn Dương vừa quay đầu, đã nhìn thấy bộ dạng ảo não của con nhím nhỏ. Có chỗ nào làm cho cô không vui đây.
Mở miệng liền hỏi, "Thế nào?"
"........" Đồng Thiên Ái vội vàng quay đầu, nhìn thấy ánh mắt ân cần của anh, nheo mắt lại quát, "Tôi nhìn thấy anh là cảm thấy rất phiền não! Nhìn thấy anh là rất ghét! Anh nói xem phải làm sao bây giờ!"
Tần Tấn Dương "Nha" một tiếng, cúi đầu tiếp tục xem văn kiện, "Nhìn nhiều một chút là thành thói quen! Thói quen là tốt rồi!"
Về sau mỗi ngày anh đều ở chỗ này cho em xem! Nhìn một hai tháng, đảm bảo em sẽ không cảm thấy phiền não cùng với chán ghét!" cầm bút, nhanh chóng ký tên của mình, đặt văn kiện sang bên trái.
Đồng Thiên Ái tức giận từ trên ghế đứng lên, chỉ vào anh, "Anh......lại, không Anh......"
"Anh" nửa ngày, lại không biết nên nói gì. Trong lòng muốn phát tiết, liền chợt ngồi trở lại bên ghế, tay gõ loạn xạ trên bàn phím.
Tần Tấn Dương liếc mắt một cái, khóe môi nâng lên.
Rốt cuộc cũng tìm được phương pháp đối phó với con nhím nhỏ này rồi! Hắc hắc!
Suốt cả ngày, cứ bực mình là lại không hề mở miệng nói chuyện cứ thế mà trôi qua. Thậm chí ngay cả thời gian ăn trưa, cũng là do Quan đại thư ký đem mỹ vị đưa vào phòng làm việc của tổng tài.
Nhìn về phía tên biến thái chết tiệt, ngay cả một chút thèm ăn cũng không có.
Tùy tiện ăn hai miếng, hàm hồ giải quyết vấn đề đói khát. Cô lại ngồi trở về vị trí, nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, ngơ ngác qua hết một buổi chiều. Rốt cuộc cũng nhịn đến 4strong0".
Từ trên ghế đứng lên, hướng cửa phòng làm việc đi đến, tay nắm vào nắm cửa, nhưng vẫn không nghe thấy câu hỏi của người nào đó sau lưng.
Liền có chút kỳ quái quay đầu lại hỏi, "Tại sao anh không hỏi tôi đi đâu?"
"Hử?" Tần Tấn Dương để cây bút trong tay xuống. Vẻ mặt vô tội nhìn cô, "Bà xã đại nhân, em muốn đi đâu cũng có thể a! Anh làm sao có thể ngăn em đây?"
Này! Tên biến thái chết tiệt! Trái một câu "Bà xã đại nhân", phải một câu "Bà xã đại nhân", thật đúng là càng ngày càng thuận miệng? Thật đúng là đồ không biết xấu hổ!
Bày ra nụ cười mập mờ, bình tĩnh nói, "Ừ! Hiện tại tôi muốn đi ra ngoài! Anh không để ý chứ?"
"Không ngại! Bà xã đại nhân, em mau đi đi! Đi rồi nhớ trở lại!" Tần Tấn Dương lần này cả đầu cũng không hề ngẩng lên, trực tiếp dứt khoát mà nói.
Ai ai ai! Dễ nói chuyện như thế?
Mặc dù trong lòng còn rất nghi ngờ, nhưng mà nếu anh ta đã nói như vậy. Vậy thì, trực tiếp bỏ trốn mất dạng a!
Chân trước Đồng Thiên Ái vừa mới bước ra khỏi phòng làm việc, chân sau của Quan Nghị liền tiến vào. Anh ta đẩy cửa ra, đứng ở cửa nói "Mình báo cho cậu một chuyện, tiểu cô nhi của cậu hỏi mượn mình hai trăm tệ!"
"Đã biết! Chỉ là cô ấy sẽ không trả!" Tần Tấn Dương gật đầu một cái, trong lòng cũng hiện ra nụ cười đắc ý.
Quả nhiên, tầm 30 phút sau. Cửa phòng làm việc của tổng tài không hề báo trước lại lần nữa bị người ta dùng lực đẩy ra.
Đồng Thiên Ái xông thẳng vào, lửa giận vút cao, chỉ vào người kia hét to, "Tần Tấn Dương! Anh nói xem! Phòng của tôi anh đã dọn hết lúc nào rồi! Đồ của tôi đâu?"
"A! Bà xã đại nhân, anh đã bảo người ta đem tất cả đồ của em chuyển vào trong nhà của chúng ta rồi! Em không cần phải lo lắng! Tất cả đều hoàn hảo không hỏng hóc!" Tần Tấn Dương giống như đứa trẻ được khích lệ, lộ ra nụ cười thật tươi.
"............" Đồng Thiên Ái có cảm giác khóc không ra nước mắt! Anh ta thật sự là điên rồi!
"Ai cho anh đem đồ của tôi chuyển sang đấy! Tôi không hề nói muốn ở cùng một chỗ với anh! Tôi không nên ở chung với anh! Anh có nghe thấy không hả! Lỗ tai của anh điếc sao?"
Đồng Thiên Ái đi tới trước mặt anh, đôi tay "Ba----" một cái lên trên bàn làm việc. Ngẩng đầu lên, cùng anh ta nhìn nhau.
"Hử? Lỗ tai của anh không có điếc!" Tần Tấn Dương đứng dậy, đi tới bên người cô.
Kéo hai tay của cô qua, cẩn thận nhìn một chút, "Như thế nào? Mới vừa rồi đập lên trên bàn, tay có phải là rất đau hay không! Đều đỏ cả rồi! Anh nói cho em biết, cái bàn này rất cứng đấy!"
"............" Tất cả ngôn ngữ, đều không thể biểu đạt nữa rồi.
Hiện tại, người điên không phải là Tần Tấn Dương mà lại chính là cô rồi. Cô muốn nổi điên a!