Lại một quản gia, rốt cuộc Mặc Nhật Tỳ này có bao nhiêu quản gia vậy? Có bao nhiêu người hầu đây? Suy nghĩ của Lý Quả hơi rối loạn, ngoại trừ lễ phép mỉm cười, cô đều không biết nên làm gì mới đúng.
"Chào quản gia Bùi." Cô lanh trí chào hỏi quản gia Bùi, vô cùng lễ phép.
Quản gia Bùi lập tức gật gật đầu, cực kỳ cung kính với cô.
"Chào tiểu thư."
Mặc Nhật Tỳ nắm tay cô, cùng nhau bước vào bên trong. Ngay từ lúc đứng bên ngoài lâu đài, bọn họ đã có thể nhìn thấy được những nét điêu khắc cổ xưa trên tường lâu đài, lộ ra mùi rêu phong, phả vào mặt hai người.
Lý Quả sớm đã bị vẻ đẹp đó làm chấn động, giống như một cô gái ở nông thôn lần đầu vào thành phố. Mồm há hốc, vẻ mặt khó tin, đôi mắt không hề chớp lấy một lần.
"Quả Quả, bên trong cũng không tệ đâu." Mặc Nhật Tỳ bị biểu cảm hài hước của cô chọc cho vô cùng vui vẻ, rốt cục cũng có lúc hắn khiến cô khϊế͙p͙ sợ, nên hắn cực kỳ đắc ý.
"Bên trong cũng là kiến trúc châu âu trăm năm trước sao?"
Lý Quả hoa cả mắt, không kịp tiêu hóa, có chút vượt quá tưởng tượng rồi. Vừa nghe nói bên trong không tệ đâu, đầu cô càng chậm chạp, cảm giác như bay đến thiên đường.
Mặc Nhật Tỳ sâu sa nói: "Đương nhiên."
Cũng không nghĩ xem, hắn tạo ra cái này, chính là kiến trúc châu âu tốt nhất, hoàn thiện nhất, và cổ kính nhất, hắn đã chuyển tiền tới đây, chỉ vì khiến cô gái nhỏ kia kinh ngạc vui mừng.
Nghe xong, Lý Quả hơi vội vã, tâm tình vô cùng kích động. Này là phải tích lũy bao đời đây, rốt cuộc nhà Mặc Nhật Tỳ giàu cỡ nào thế? Cô gặp được người như vậy, giống như bị năm trăm vạn rơi trúng đầu rồi.
Mặc Nhật Tỳ không nói gì, kéo Lý Quả đang đứng sau đoàn người hầu đi, cùng nhau đi vào cổng chính của tòa lâu đài. Vừa vào cửa, đã thấy hiện ra bức phù điêu xa hoa, sàn đá cẩm thạch trơn bóng, và đủ loại đèn trang trí tráng lệ, cây cột, thảm. . .
Quá, quá xa hoa, quá, quá mỹ lệ! Lý Quả hít sâu vài hơi, thực sự không thốt nên lời, vẫn bị chấn động ghê gớm.
"Chủ nhân, tiểu thư, trà và điểm tâm đều chuẩn bị xong rồi." Ở phía sau, Quản gia Bùi lên tiếng phá vỡ sự im lặng, cung kính nói.
Mặc Nhật Tỳ nghe xong, liền dắt Lý Quả đang đứng bất động như rối gỗ, tiến vào phòng khách. Bước trên tấm thảm mềm mại, cô cảm thấy như đi trên mây vậy.