"Nhà anh thực sự có tiền nhỉ!" Cô không nhịn được hít sâu, rồi nói.
Cô không biết nên hâm mộ hay ghen tị nữa, đây chính là người vừa sinh ra đã ngậm chìa vàng trong truyền thuyết đó! Kiếp trước phải tu rất nhiều phúc mới có thể có duyên phận này!
Mặc Nhật Tỳ cười cười, đúng là hắn rất giàu, nhưng lại chẳng có liên quan gì đến tiền bạc cả, hắn muốn cái gì sẽ có cái đó.
"Thật sự là ganh tỵ với anh mà, sao tôi lại không có mệnh tốt như vậy chứ?" Cô không nhịn được nói ra ý nghĩ trong lòng, quá chán nản, người so với người, thật tức chết được.
"Ha ha ha, em thích không? Thích thì cứ nói, tất cả đều là của em." Hắn cười ha hả, cảm thấy lời từ miệng cô nói ra thật sự rất thú vị, không kiềm được nói, tuyệt không do dự.
Cho cô? Lý Quả giật nảy mình, người giàu đến nỗi tùy tiện tặng cả tòa cổ bảo, nếu nhà anh ta không có vài trăm triệu, thì chẳng thể dứt khoát thế được. Mà người có vài trăm triệu không nhiều lắm, trên thế giới cũng khoảng trăm người nhỉ, không phải là tiện tay vớt một cái cũng có một bó to ư?
"Tôi không cần, tôi không thể nhận, vật không phải của mình, thì có cho tôi cũng không lấy."
Cô và anh ta đâu có quan hệ gì, tặng cả một tòa lâu đài vô giá như vậy, đúng là dọa chết cô. Cô không thể "vô công mà hưởng lộc", nên cô sẽ không nhận.
"Vì sao không cần? Tôi tặng em thì chính là của em." Mặc Nhật Tỳ chẳng hề để mắt đến tòa lâu đài kia, rất hào phóng, giống như chỉ bỏ đi mấy chục đồng vậy, mắt chẳng thèm chớp lấy một cái.
Lý Quả vội vàng xua tay, nghiêm túc nói: "Tôi sẽ không nhận đâu, anh đừng nói thêm gì nữa, chúng ta vào xem đi."
Dứt lời, cô liền bước về phía lâu đài, không muốn nói với Mặc Nhật Tỳ về đề tài này nữa, bởi vì cô sợ bản thân không kìm được mà chấp nhận.
Mặc Nhật Tỳ liền im lặng, theo bước chân cô, tâm tình cũng bị cô ảnh hưởng rồi. Đã biết rõ cảnh sắc bên trong lâu đài, nhưng lòng hắn vẫn rất thích khoan khoái. Cái cảm giác thoáng qua này, là một loại cảm xúc vô cùng thoải mái, không hề nhiễm chút dục vọng.
Cửa lâu đài mở ra, hai hàng người hầu đang đứng ngoài cửa, dẫn đầu là một người đàn ông lớn tuổi, ông ta cười tủm tỉm, chăm chú nhìn hai người đang tiến đến, sau đó ông ta hơi cúi người, hành lễ với bọn họ.
"Chủ nhân, tiểu thư."
"Quản gia Bùi." Vẻ mặt Mặc Nhật Tỳ bỉnh thản, hơi gật đầu với ông ta.