Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 89

Đó là tình trạng hiện giờ của tôi, tôi thường xuyên bị lâm vào trạng thái này, hầu như ngày nào cũng nhớ tới khuôn mặt quen thuộc kia, nụ cười ấm áp, còn có ánh mắt dịu dàng nhìn tôi.

Kể từ lúc gặp nhau ở quảng trường đến bây giờ, anh ấy không có tìm tôi, tôi cũng không có tin tức gì của anh ấy.

Ông ngoại thường hay nhắc tới anh ấy, lần nào tôi cũng lấy cớ là anh ấy bận, có chuyện gấp.

Lâu ngày, dường như ông ngoại cũng ý thức được giữa chúng tôi xảy ra vấn đề, nên cũng không hỏi nữa.

Bộ phim cũng sắp được công chiếu rồi, vài ngày nữa tôi sẽ phải cùng đạo diễn đi khắp cả nước để tiến hành hoạt động tuyên truyền.

Thừa dịp mấy ngày nay rảnh rỗi, tôi dành tất cả thời gian để chăm sóc ông ngoại, vừa vặn mấy ngày này Lục Minh Hiên cũng có việc, không có tìm đến tôi, tôi cũng thật nhẹ nhõm.

Lâu rồi không có được tự do như vậy.

Mỗi sáng thức dậy, tôi đưa ông ngoại đi tản bộ ở vườn hoa, nhìn ông đánh cờ, cùng ông đi mua đồ ăn, nấu cơm cho ông ăn, mặc dù ông không cười nhiều lắm, nhưng ánh mắt đau buồn thường ngày lại tăng thêm vài phần vui vẻ.

Ông ngoại tôi là một người không hay nói những lời văn vẻ, bình thường rất ít cười, không biết viết chữ, ngay cả tên mình cũng không biết viết, nhưng ông lại viết được tên của tôi.

Trí nhớ của ông không phải rất tốt, nhưng lại có thể nhớ số điện thoại của tôi, ngày sinh nhật của tôi, còn có những món ăn mà tôi thích.

Tôi cảm thấy, Thượng Đế thật công bằng!

Tuy rằng khi còn nhỏ tôi không có được tình yêu thương của cha mẹ, nhưng lại có được một người ông ngoại rất tốt với tôi. Tuy rằng ông không cho tôi của cải vật chất, nhưng tình thương của ông đều dành cho tôi.

Ông ngoại thật sự rất thương tôi, ông làm tất cả mọi thứ vì tôi nhưng không bao giờ đòi hỏi được đền đáp, không nghĩ lợi dụng tôi một thứ gì.

Ở cái xã hội như bây giờ, còn có ai đối xử tốt với tôi như vậy? Tôi nghĩ, cả đời này cũng không gặp được một người nào khác nữa.

Tôi không hy vọng xa vời rằng sẽ có một người hết mực yêu thương tôi, cuộc đời này, có thể có được một người yêu thương mình, vì mình mà trả giá mọi thứ, đã là thật may mắn, tôi cũng mãn nguyện rồi.

"Oánh Oánh." Đột nhiên ông ngoại gọi tên tôi.

"Dạ?" Tôi trả lời.

"Hôm nay thời tiết đẹp quá, chúng ta đi tản bộ đi."

"Dạ được." Tôi cầm lấy quả táo gọt vỏ, vỏ quả táo xoay một vòng, lại một vòng rồi buông xuống như dải ruy băng.

Ông ngoại trầm mặc một hồi rồi nói: "Hôm nay là chủ nhật, con gọi điện thoại cho Tiểu Phong, kêu nó đến ăn bữa cơm đi! Chúng ta ở đây lâu như vậy rồi mà nó còn chưa đến đây, cũng nên gọi nó đến chơi một chút."