Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 88: Chờ đợi anh ta cường bạo

Tôi cầm túi xách lấy thuốc ra, đang định vào nhà vệ sinh bôi thuốc, một bàn tay đè lên vai tôi, để tôi ngồi trên ghế sofa.

"Anh định làm gì?" Định làm chuyện đó sao?

Lục Minh Hiên không nói gì, chỉ lấy thuốc mỡ trong tay tôi, chấm một ít lên ngón tay, nhẹ nhàng thoa lên mặt tôi.

Động tác của anh ta rất nhẹ nhàng, ôn nhu, giống như đang chạm vào vật trân quý, chỉ cần mạnh tay một chút sẽ làm nó vỡ vụn.

Cảm giác mát lạnh trên mặt truyền đến thật dễ chịu, tôi từ từ nhắm mắt lại, để mặc cho ngón tay anh ta nhẹ nhàng xoay vòng tròn trên mặt, cho tới bây giờ tôi mới phát hiện, anh ta cũng có một mặt dịu dàng như thế này.

Bôi thuốc xong, anh ta ôm tôi lên giường, tôi cho rằng anh ta sẽ tiếp tục chuyện đang làm lúc nãy nên nhắm mắt lại, chờ đợi anh ta cường bạo..... Nhưng tại sao không có gì xảy ra hết?

Anh ta chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, rồi nằm bên cạnh, khẽ ôm lấy tôi, không có làm gì tiếp theo.

Dễ dàng bỏ qua cho tôi như vậy sao?

Tôi có chút khó tin, thật không giống tác phong thường ngày của anh ta!

Cầm thú cũng sẽ có ngày không ăn thịt?

Tôi tò mò mở to mắt nhìn anh ta, anh ta nhắm chặt hai mắt, lông mi thật dài, xinh đẹp dưới ánh đèn nhu hòa.

Dường như anh ta không cần mở mắt cũng biết tôi đang nhìn anh ta, thản nhiên nói: "Hôm nay mệt rồi, ngủ sớm một chút." Nói xong ôm chặt tôi hơn.

Biểu hiện khác thường như vậy thật là làm cho tôi thụ sủng nhược kinh.

Một lát sau, anh ta cũng không có động đậy, tiếng hít thở nhẹ nhàng truyền đến, giống như đang ngủ.

Tôi nhìn chằm chằm vào mặt anh ta, đây là lần đầu tiên tôi nhìn kỹ khuôn mặt anh ta như vậy, lần nào ngủ chung cũng là làm chuyện đó, sau một hồi dây dưa thì tôi lại ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh lại, anh ta đã không còn ở đây.

Người đàn ông trước mắt này, bá đạo, lạnh lùng, cường thế, kiêu ngạo, vừa ưu tú lại cuồng ngạo không kiềm chế được, phải là dạng phụ nữ như thế nào mới có thể nắm giữ được trái tim anh ta?

*******************************

Có đôi khi, nghe được một ca khúc, sẽ nhớ đến một người;

Có đôi khi, đi qua một con đường quen thuộc, sẽ nghĩ đến bóng dáng của một người;

Có đôi khi, trong lòng đau nhói, chỉ muốn cô đơn lẳng lặng một mình;

Có đôi khi, trong lòng có nhiều lời muốn nói, nhưng không biết phải biểu đạt ra sao;

Đó là tình trạng hiện giờ của tôi, tôi thường xuyên bị lâm vào trạng thái này, hầu như ngày nào cũng nhớ tới khuôn mặt quen thuộc kia, nụ cười ấm áp, còn có ánh mắt dịu dàng nhìn tôi.