Cho Em Một Điếu Thuốc

Chương 33, 34, 35

Buổi sáng, tôi sắp sẵn thức ăn khô cho 35, hôn nhẹ lên trán Diệp Tử, rời khỏi nhà. 8 giờ 50 phút, tôi, com-lê, giầy da đầy đủ, đến công ty Vân Nam.

 

Công ty nằm ở tầng 19, tôi bước vào thang máy, vừa lúc cửa thang máy đang từ từ đóng vào, có tiếng nói trong veo như tiếng chuông vang gọi với theo: "Xin đợi cho một chút!" Tôi nhấn tay vào nút "OPEN", cửa thang máy đang đóng lại mở ra.

 

Một cô gái duyên dáng bước vào trong, trông vẻ ngoài chừng 20 tuổi đầu, mái tóc ngắn gọn gàng bóng mượt, điềm đạm thanh nhã, mặc một bộ quần áo công sở màu trắng chỉnh tề, hai tay ôm gọn một tập hồ sơ hay gì đó.

 

Vừa bước chân vào thang máy cô rối rít nói: "Cảm ơn cảm ơn."

 

"Không có gì, chị lên tầng mấy? Tôi bấm nút dùm chị." Trông cô gái thật sự không còn tay để với ra, tôi bèn lịch sự ngỏ lời giúp.

 

"Làm phiền anh ạ, 19, cảm ơn anh."

 

Ồ? Theo tôi được biết, cả tầng 19 thuộc phòng làm việc của công ty Vân Nam, thế thì, cô bé này là đồng nghiệp của tôi rồi?

 

"Chị làm việc ở công ty Vân Nam à?" Đã là đồng nghiệp của nhau, cũng nên thăm hỏi qua lại, vì thế tôi mỉm cười hỏi cô, vả lại trong thang máy chỉ có 2 người chúng tôi, không chào hỏi thì khá gượng gạo.

 

Cô gái cũng thấy rõ ràng là nút báo hiệu chỉ phát sáng ở tầng 19, nên nói luôn: "Vâng, anh cũng…"

 

"À, đây là ngày đi làm đầu tiên của tôi, Lý Hải Đào, bộ phận tiêu thụ." Tôi hắng giọng giới thiệu, đưa tay ra định bắt tay. Cô gái vừa cười khuôn mặt liền hiện lên hai lúm đồng tiền nho nhỏ, môi chúm chím hất hất về phía tập tài liệu, tôi cũng cười, rút tay lại.

 

"Em nghe nói hôm nay ở bộ phận tiêu thụ có đồng nghiệp mới, hóa ra là anh ạ, em là Tiêu Lâm, thư ký của giám đốc Vương."

 

"Ôi, xin chào xin chào, để anh cầm đỡ cho em…"

 

"Đến nơi rồi đến nơi rồi, mọi người trước lạ sau quen, đồng nghiệp với nhau cả, không cần khách sáo thế…"

 

Thang máy mở ra.

 

Ngày đầu tiên cực kỳ suôn sẻ.

 

Trước hết tôi qua trình báo bên văn phòng nhân sự, phụ trách phòng này đưa tôi đi thăm quan một vòng từng bộ phận, làm quen một chút với các đồng nghiệp, giới thiệu tới Tiêu Lâm, cô bèn đưa tay ra bắt, nói: "Bây giờ trên tay em không phải cầm gì nữa."

 

Tiêu Lâm vừa tròn 23 tuổi, chỉ lớn hơn Diệp Tử vài tháng, người Thạch Gia Trang, năm ngoái tốt nghiệp đại học xong xin vào làm ở công ty Vân Nam, thông thạo tiếng Anh và tiếng Nhật.

 

Tôi bắt tay cô gái, nói: "Lính mới, xin chỉ bảo."

 

Tiêu Lâm lại chúm chím cười để lộ ra hai má lúm: "Đôi bên hợp tác."

 

Tôi được phân vào bộ phận quản lý tiêu thụ máy photocopy và máy fax nhãn hiệu S tại thị trường Bắc Kinh. Tôi phải nắm rõ tình hình thị trường và tính năng sản phẩm, may thay công việc trước đây của tôi liên quan đến tiêu thụ các sản phẩm điện tử, vì thế những thứ này không phải việc khó.

 

Buổi tối tôi đi trả xe cho anh bạn, rồi quay lại nhà Diệp Tử.

 

Vừa tới cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng, thầm nghĩ mình thật đáng thương, đói đến lơ lửng ảo tưởng.

 

Diệp Tử vừa mở cửa vừa nói: "Sao anh không cầm luôn chùm chìa khóa đặt dưới mảnh sành vỡ? Cứ bắt em hôm nào cũng phải ra mở cửa cho anh, rắc rối ơi là rắc rối!"

 

Tôi hí hửng mừng rơn, xoa tay lên má em và thơm chụt một cái. Lòng thành làm tan chảy cả sắt đá - ai đã từng nói thế? Tôi phục!

 

35 vẫy vẫy đuôi chạy lại, vòng vòng quanh ống quần tôi chào đón.

 

Đúng là có mùi thức ăn tỏa ra thơm lừng, tôi hít hít mũi hỏi Diệp Tử: "Thơm quá, cái gì vậy?"

 

Diệp Tử không thèm trả lời, quay người vào bếp bê ra vài đĩa thức ăn, tuyệt cú mèo! Gà sốt cay, thịt lợn nấu bí, súp lơ xanh xào tỏi…và còn có một nồi canh xương hầm nữa.

 

Có phải không? Đánh chết tôi cũng không tin nổi bàn đầy thức ăn này là do Diệp Tử xào nấu. Chắc chắn là mua ở dưới nhà rồi gọi người mang lên.

 

Diệp Tử nhìn tôi: "Ngạc nhiên cái gì? Ăn cơm thôi, nếm thử tay nghề của bổn cô nương!"

 

"Em nấu thật à? Trước đây anh có biết đâu?"

 

"Anh mới quen em được bao lâu? Em biết nấu nướng từ bé, mấy năm nay có sao lãng thật, giờ trổ tài một chút. Thôi thôi, anh nhanh cởi áo khoác ra ngồi xuống đi, không phải vì chúc mừng ngày đầu đi làm của anh, em chẳng xuống bếp đâu! Nhưng mà, bao nhiêu năm không nấu cơm, em vẫn thấy tay nghề còn khá! Biết làm sao được, ai bảo em sinh ra vốn thông minh ngất trời!" Diệp Tử vờ ra vẻ tài ba, với tay treo áo khoác lên mắc.

 

Nếu nói công dung ngôn hạnh chỉ có ở người phụ nữ phát triển toàn diện, sao tôi lại có cái may mắn gặp được một người như thế? Hoàn toàn quá sức tưởng tượng, có nhặt được trên đường một thỏi tiền vàng cũng làm sao bằng được tâm trạng sung sướng tôi đang có lúc này?

 

Diệp Tử rót ra hai ly rượu nho đỏ, đưa một ly cho tôi nói: "Anh yêu, em biết anh không uống rượu, nhưng đây là rượu làm từ nho dại, chỉ có 4 độ thôi, chúc mừng anh! Nào, chạm ly!"

 

Tôi cũng nâng ly rượu lên: "Thế thì xin chúc bé bỏng của anh mãi mãi vui tươi, coi tất cả đã qua là chuyện của quá khứ!"

 

"Chúc anh công việc suôn sẻ, thăng quan tiến chức!"

 

Đặt ly rượu xuống, tôi đưa đũa gắp hết một lượt thức ăn trên từng đĩa. Miễn bàn, thật sự không phải vì "yêu yêu cả đường đi lối về", mà Diệp Tử quả có tài nấu nướng, màu sắc, hương vị đậm đà, canh cũng rất hợp khẩu vị, rất giống cách ninh của Quảng Đông. Trong đầu tôi lập tức trỗi dậy nguyện vọng muốn được cưới người con gái này về nhà.

 

Diệp Tử không hề động đũa, em chỉ ngồi ngắm tôi ăn, lát sau tự dưng lại hơi nhíu mày, tay lăn lăn ly rượu dáng chừng đang mông lung nhớ lại điều gì.

 

"Em sao thế?" Tôi vuốt vuốt tay em.

 

"Lẽ nào thật là cô ấy? Em một mực không dám tin…Thật là cô ấy…"

 

"Này, nghĩ gì thế, bé bỏng sao thế em?"

 

"Em đã nhớ ra người đưa cho em cốc nước cam là ai rồi, khi ấy đến nghĩ cũng không muốn nghĩ đến. Có lẽ trong tiềm thức cũng không muốn tin, nhưng…chính là cô ta…không sai…"

 

"Ôi, lại là việc đó, Tiểu Ngọc mà…"

 

"Làm sao anh biết được? Nhưng cô ấy không hề chợp mắt ở bên em hai đêm à…"

 

"Ở bên thì sao? Tề Ngọc Quỳnh đã có dụng tâm, để lộ ra cho người khác thì còn nói gì? Thêm nữa, cô ta có thể đã không ngờ được rằng cốc nước đó lại có phản ứng mạnh đến thế, lương tâm cào cấu hoặc sợ hãi cũng nên. Nếu cô ta thật sự là người đàn bà đơn giản, thì không thể hẹn gặp em rồi gọi hai tay trộm…Có thể nói mưu kế đã được tính toán kỹ càng…Nhưng, suy cho cùng, việc này là do anh, có lẽ cô ta cho rằng em là một vật cản. Diệp Tử," tôi nghiêm túc hỏi em: "Em oán anh không? Mắng anh cũng được, nhưng đừng…."

 

"Ôi, trách sao được? Anh ý hả…" Diệp Tử dí dí ngón tay lên trán tôi, "Không nhắc lại nữa."

 

"Ừ ừ, không nhắc nữa, dù sao thì, anh đầu to mắt cận cũng đoán ra được cốc nước đó…"

 

"Ghét anh lắm Lý Hải Đào! Anh nói thế em không bằng cái đầu bã đậu của anh à!"

 

Diệp Tử cười đùa nhoài người qua bàn, dùng nắm đấm tay đánh tôi, tôi bắt được đôi tay nhỏ xinh, kéo giật em lại vào lòng. Cùng lúc, tôi đưa lưỡi của mình dọc theo làn môi em, cả hai bện vào nhau trong cảm giác hạnh phúc say đắm, tôi trượt dài nụ hôn xuống cổ em, dừng lại bên tai thầm thào: "Anh yêu Em!"

 

"Ơi…" Tôi nghe thấy tiếng em thốt lên tha thiết.

 

Đầu lưỡi tôi nhịp nhàng du ngoạn, những ngón tay tôi đã chạm tới làn da mịn màng của Diệp Tử, bờ ngực mềm mại và mê hoặc, khiến tôi không đừng được cúi đầu xuống thơm…

 

Chai rượu vang chỉ có 4 độ rơi xuống sàn nhà…Cún con 35 cắn ống quần tôi kéo tới kéo lui, bị tôi đá văng ra…Đèn hoa bên cửa sổ bật sáng, ánh trăng dịu mềm tràn vào như nước.

Chương 34

 

Mọi việc của tôi đều thuận lợi, nghiệp vụ dần dần cũng thành thạo, quan hệ với đồng nghiệp mới rất tốt.

 

Tiêu Lâm thỉnh thoảng ghé qua chỗ tôi, có lúc tranh thủ trò chuyện mấy vấn đề riêng tư, tôi khoe ảnh của Diệp Tử với cô, cô thảng thốt: "Ôi, một mỹ nhân! Chị ấy làm ở đâu ạ?"

 

Tôi trả lời cho lấy lệ: "À, cô ấy….vừa mới thôi việc, vừa nghỉ việc xong…"

 

35 bắt đầu to béo lên, việc đại tiểu tiện trong nhà có vẻ không thích hợp nữa.

 

Gần như ngày nào Diệp Tử cũng chuẩn bị cơm nước chờ tôi về, tôi ngửi thấy mùi hương của hạnh phúc.

 

Chỉ khi về khuya, bé bỏng của tôi thi thoảng lại hét lên bật tỉnh dậy, phải níu chặt lấy cổ tôi mới ngủ tiếp được. Tôi nghĩ chỉ có thời gian mới xóa nhòa được tất cả.

 

Hai tháng sau Tề Ngọc Quỳnh bị kết án hai năm sáu tháng tù, Diệp Tử tốt bụng đi mua đồ dùng hàng ngày định mang đến thăm cô ta, tôi phát hiện ra phê bình nghiêm khắc, cầm đống đồ vất hết vào thùng rác trước mặt Diệp Tử. Chỉ còn biết nghĩ đến hai năm rưỡi nữa có khi cô ta lại xuất hiện chen ngang giữa chúng tôi, dìm Diệp Tử vào trong vạc dầu cuộc sống.

 

Đám Tiểu Vân có qua thăm Diệp Tử một lần hôm tôi đi làm, sự việc này cũng làm họ chấn động. Mọi người ngoài mặt than thở rằng Tiểu Ngọc quá độc ác, trong lòng lại chất chứa những thầm kín riêng.

 

Khỏi phải nói, Tiểu Vân ngoài có một Trần Dương người Hồng Kông ra, còn có một Viên Uy, nên ngày ngày hết ăn lại ngủ, nói như lời cô nói: "Em sắp biến thành con lợn rồi." Cô gái xinh đẹp tự nhận mình là "lợn" ở nhà cũng nuôi một con chó và một con rùa, nên nhà cửa cứ náo nhiệt như sở thú.

 

Bố của Tuyết Nhi quyết định chuyển lên Bắc Kinh sống, để chăm sóc cô con cái rượu, lại thêm Cảnh Trực nâng niu Tuyết Nhi như báu vật, anh đang chuẩn bị cung cấp tiền cho cô đi học tiếp.

 

Ức Đình mặc dù cùng “lão mặt trắng” nhà cô phát triển công việc, nhưng đôi khi vẫn đảo một vòng qua Đá quý trần gian, bao năm qua, cô coi việc đi làm ve như một cách để sinh tồn, mà còn rất mát tay lèo lái với nghề này, vì thế, lo lắng cho ai chứ không cần lo lắng cho cô. 

 

Còn Thanh Thanh? Cô đã quen đủ với cuộc sống này, vừa lúc có một tay bạn người Hồng Kông tên KK rủ cô xuống Thượng Hải, đương nhiên gã cũng đã có vợ con ở quê nhà, gã là nhân viên cao cấp được phái về đại lục, rất khoái Thanh Thanh, đây có lẽ là lựa chọn tốt nhất cho Thanh Thanh lúc này, vả lại cô cũng có cảm tình với KK. Thế là Thanh Thanh dứt khoát gói ghém đồ đạc, hai ngày sau lên đường.

 

Bầu không khí phút chốc có phần tan đàn xẻ nghé, không ai nói một lời nào.

 

Diệp Tử chợt khe khẽ hát bài Ánh mắt em, lát sau Tuyết Nhi cũng hát theo Diệp Tử, chầm chậm đến Thanh Thanh hát theo Tuyết Nhi, rồi Ức Đình, Tiểu Vân cùng khe khẽ hát, trong một lúc, có nước mắt ứa ra từ viền mắt các cô gái, chạm cũng không muốn chạm vào, sợ rằng vừa chạm nước mắt sẽ chảy tràn xuống.

 

Những hạt bụi đất bay dưới ánh nắng, vô định.

 

Diệp Tử bắt đầu một cuộc sống mới, ban ngày không có việc gì làm, ban đêm sợ mơ thấy ác mộng, nên tối nào cũng dứt khoát qua nhà Tiểu Vân chơi mạt chược, có lúc nấu cơm cho tôi xong mới đi, có lúc gọi tôi cùng về nhà Tiểu Vân ăn cơm.

 

Thường thường phải đến sáng, Diệp Tử mới từ nhà Tiểu Vân trở về, tắm táp qua loa hôn hít tôi một lát, rồi quay lưng lại ngủ.

 

Tôi ngái ngủ trở dậy, biết mình đến lúc phải đi làm. Hình như từ lúc Diệp Tử bắt đầu chơi mạt chược, tôi không còn đặt đồng hồ báo thức nữa.

 

Còn nhớ vào một ngày chủ nhật, tôi nằm ỳ trên giường của Diệp Tử, thưởng thức dáng em ngủ ngon lành rất đáng yêu, em đột nhiên mơ ngủ nói ú ớ: “Biết thế không đánh quân 7, không thì ăn hết một hàng rồi…” Tôi suýt nữa ngã lăn xuống đất.

 

Tháng này bộ phận bên tôi có nhiều công trạng, công ty tổ chức cho cả hội đi hát karaoke, tổng giám đốc Vương mang theo Tiêu Lâm.

 

Tối đó Tiêu Lâm thay hẳn một chiếc váy mới, còn trang điểm chút ít, có anh bạn đồng nghiệp đứng cạnh thì thầm: “Tiêu Lâm xinh phết nhờ…”

 

Một anh khác tiếp lời: “Còn phải nói, một bông hoa đấy.”

 

“Nghe nói vẫn chưa có bạn trai, sao cậu không cưa?”

 

“Năm ngoái theo đuổi rồi, theo phát mệt vẫn không cưa đổ được…”

 

Nghe lời họ nói thế tôi liền chú ý kỹ hơn đến Tiêu Lâm, có thể vì tôi ngày ngày ở với Diệp Tử, nên có cảm giác: “Trừ Khước Vu Sơn bất thị vân”, kỳ thực mà nói, Tiêu Lâm cũng không tệ lắm.

 

Cô không trắng, nhưng nước da đều màu, dáng vẻ thanh tú, phong thái nhã nhặn, đặc biệt khi cười hai má lúm đồng tiền nhỏ xinh làm người khác trong lòng cảm thấy rất gần gũi. Con gái như cô ở cái tòa lầu Tả Tự này phải được coi là hàng chất lượng cao.

 

Hôm ấy trong sự thoái thác của mọi người Tiêu Lâm xung phong lên hát đầu tiên, lại hát đúng bài Ánh mắt của em, đổi lại đã khuấy động tiếng lòng tôi, tâm tư không biết đã phiêu bạt đến phương trời nào rồi.

 

Lát sau Tiêu Lâm ngồi bên cạnh tôi, đẩy đẩy vai vào người tôi bảo: “Em với anh hát chung một bài nhé?”

 

“ Ok ok, muốn hát với người đẹp cũng không có mà hát ý chứ!” Tôi đâm nhiều lời.

 

Cuối cùng chúng tôi chọn một bài hát xưa Chầm chậm đi bên em. Vừa hát xong đã nghe tiếng hò reo tứ phía, có ngay một đồng nghiệp trêu chọc nói:

 

”Cậu được lắm Lý Hải Đào, hát hay lắm, đánh lẻ kết hợp với nhau!”

 

“Một đôi trời phú…” Một cô nổi tiếng mau mồm mau miệng lớn tiếng nói, bị người bên cạnh húc húc vai, nên rút lại nửa câu cuối.

 

Tôi liếc trộm Tiêu Lâm, gặp phải ngay ánh mắt cô, cô trân trân nhìn tôi, mặt đỏ ửng lên. Đến thằng ngu cũng nhìn thấy, cô có ý với tôi.

 

Đêm hôm ấy tôi thấy lòng mình xao xuyến, bèn tìm một cái cớ và trở về nhà.

 

Nhà không có người, Diệp Tử lại đi chơi mạt chược rồi, 35 cọ cọ đầu mình vào chân tôi, vẫy vẫy đuôi ra chiều nịnh bợ. Tôi chăm chăm nhìn 35, trong lòng bỗng thoáng buồn bã, đến ngồi xuống sa-lông và châm một điếu thuốc.

 

Trong đêm tôi mơ thấy Tiêu Lâm, cô cười trong veo lao về phía tôi, đứng trước tôi từ từ cởi quần áo, nhưng càng cởi quần áo càng nhiều, vĩnh viễn không cởi hết được, tôi cuống quýt, với tay ra chộp lấy cô, cô bèn đổi thái độ nói: “Được lắm, anh Lý Hải Đào, hóa ra cũng chỉ là kẻ đục nước béo cò, đồ đểu!”

 

Tôi khiếp sợ, mở mắt choàng tỉnh lại, bên ngoài cửa sổ đã có ánh mai đầu tiên, sao Diệp Tử vẫn chưa về?

 

Ngày hôm sau gặp Tiêu Lâm tôi có phần gượng gạo, hết sức tránh né cái nhìn của Tiêu Lâm, Tiêu Lâm cũng không nói gì, chỉ hướng về phía tôi với nụ cười có hai má lúm xinh xinh.

Chương 35

 

Tôi lĩnh tháng lương đầu tiên. Nộp hết cho Diệp Tử không thiếu một đồng, Diệp Tử hôn chùn chụt lên má tôi khen: “Anh của em giỏi thật…Nhưng mà, anh cứ giữ lấy mà dùng, gọi taxi đi làm chẳng phải cũng cần đến tiền sao? Không bằng bây giờ, chúng mình ra ngoài ăn mừng, em mời anh, khao cục cưng lớn tướng nhà ta!” Tôi quay lại hôn em, trong lòng vui sướng rạng ngời.

 

Tối đó chúng tôi đi ăn đồ Hàn Quốc.

 

Đang ăn được nửa chừng, có người vỗ vai tôi.

 

“Ê, Hải Đào, cái thằng…” Quay lại nhìn, hóa ra là Trương Bác.

 

Tôi đáp: “Ô, sao lại là cậu? Đây đây, ngồi xuống, sao có mình cậu thế? Cùng tới ăn đi…”

 

“Thôi, thôi, đặt phòng riêng rồi, mời vài người bạn ở Cục Công Thương, người ta vẫn chưa đến. Cả tháng nay chả thấy mặt câu, tít mít với quý cô Diệp Linh Lung làm gì rồi?” Trương Bác dứt lời liếc xéo sang Diệp Tử.

 

Diệp Tử mấp máy môi, ra hiệu chào, rồi hạ đũa trên tay xuống mời: “Hai anh em cứ nói chuyện, em đi rửa tay.”

 

Trương Bác ngồi xuống đối diện tôi, hỏi: “Gần đây, thế nào? Từ sau vụ kia chả gặp cậu nữa.”

 

“Ài, thì vừa mới chuyển việc, bận! Vụ kia làm phiền cậu và anh rể, thật sự rất cảm ơn…”

 

”Này, cậu làm cái gì mà khách sáo thế? Việc cũng không to tát gì, đừng để bụng. Nhưng, Hải Đào, tớ với cậu là bạn nối khố, anh em phải khuyên nhau câu này, sao cậu vẫn còn chung đụng với con yêu tinh thế? Tớ muốn tốt cho cậu, người khác tớ chẳng xía vào. Chơi đùa với nó còn được, cậu còn muốn cưới nó về chắc? Nó ranh như bà nội, cậu chỉ là thằng bé lên ba chơi không lại được với nó đâu! Biết không anh em? Đàn ông từng lên giường với nó không phải con số nhỏ! Liệu nó có coi cậu là chồng không? Thật chẳng thể tin nổi, đ…mẹ tớ cũng không tin nổi! Có khi nó bán đứng cậu cậu vẫn nộp tiền về cho nó! Kết cục tiền mất tật mang, người chuồn, tính toán thế à? Đến lúc ấy hối hận cũng không kịp! Mau chóng đá nó là xong, này, rồi sau tớ giới thiệu cho cậu một cô…Còn việc nữa,” Trương Bác ghé đầu vào tai tôi nói nhỏ: “Nghe đồn con tiểu yêu này trình độ trên giường siêu đẳng, nhưng giá đắt lòi phèo, bao giờ giới thiệu cho tớ, chỗ anh em mà? Giảm giá tí, nhé?”

 

Nếu không phải vì Trương Bác từng giúp Diệp Tử thoát khỏi cảnh tù tội, thì dù nó có là chỗ anh em tôi cũng muốn chôn sống nó!

 

Tôi gồng mình nhẫn nại dìm nỗi tức giận xuống, xé tan hai miếng sườn bò, đáp: “Ok, không có gì to tát…Hôm nào tớ gọi cho cậu, anh em tụ tập sau.”

 

Diệp Tử đã quay lại, Trương Bác đứng dậy nhường chỗ “Thế nhé, các cậu thành đôi thành lứa thì tớ không làm phiền nữa, Hải Đào chúng mình liên lạc qua điện thoại nhé…” Nói rồi cậu ta nháy mắt với tôi, sàm sỡ nhéo một cái vào mông Diệp Tử.

 

“Ái! Anh…” Diệp Tử định nổi cáu, bị tôi giữ tay lại.

 

Đợi Trương Bác đi rồi, tôi mới giải thích: “Đừng hơi một tí lại giận!”

 

“Cái gì mà hơi một tí lại giận? Anh không thấy…” Diệp Tử phẫn uất vặc lại tôi.

 

“Thấy rồi…Biết hắn là ai không? Chính hắn giúp bảo lãnh cho em ra tù đấy! Nếu không làm sao hắn biết được tên thật của em? Giận dữ? Rồi người ta tìm lý do nào đấy tống em vào tù lần nữa? Giận dữ? Người muốn giận dữ trước nhất là anh đây này!”

 

Diệp Tử trừng trừng nhìn tôi, bất chợt cười phá lên, “Hô hô, Lý Hải Đào, ở bên em những việc như thế này chỉ mới bắt đầu! Chịu không nổi phải không? Có đứa chưa từng đánh đĩ đấy, đi đi, đi tìm đi!” Dứt lời cô giằng lấy túi xách, một đi không trở lại.

 

Trong cơn thịnh nộ mà, than ôi, dáng đi vẫn đong đưa uyển chuyển…

 

Những người ngồi bàn bên vô cùng kinh ngạc chăm chú nhìn tôi, chắc tại cái từ “đánh đĩ” kích thích thần kinh họ.

 

Tôi không đuổi theo, tôi đã quen với cô nàng này, cũng nên để cô ta tự kiểm điểm mình. Vả lại tôi cũng không cầm theo khóa nhà, mà cũng chẳng đến nỗi phải vất vưởng ngoài đường.

 

Thế là tôi ngồi chén sạch nồi canh thịt bò.

 

Vợ mình mình phải thương, trước khi rời quán tôi không quên yêu cầu đóng hộp đĩa thức ăn dở của Diệp Tử, không hiểu cô nổi giận phừng phừng thế có còn ăn được không.

 

Về đến nhà phát hiện ra Diệp Tử đi vắng, cũng không biết lang thang tận đâu rồi, đến 35 cũng không thấy đâu

 

Chẳng nhẽ mới thế mà đã bỏ đi? Một việc nhỏ như thế cũng bỏ đi, có nên lấy kiểu con dâu thế này không tôi vẫn thật sự cần phải cân nhắc lại.

 

Tôi mở tủ quần áo ra xem, may thay quần áo vẫn còn, Diệp Tử không mang gì theo ngoại trừ 35. Điều này cho thấy cô cũng không bỏ đi đâu xa.

 

Ban đầu định gọi cho cô ta, sau nghĩ lại, tôi nghĩ không thể mất đi cái thế của thằng đàn ông, tôi vốn dĩ cũng chẳng sai, không gọi nữa, cứ để thế!

 

Đợi đến hơn 11 giờ tôi không nhịn được nữa, lo sợ Diệp Tử đêm hôm khuya khoắt lỡ xảy ra chuyện gì.

 

Vừa lấy tay chộp lấy cái điện thoại, Diệp Tử đẩy cửa bước vào, vừa vào đã lườm tôi một cái, tôi thở phào nhẹ nhõm, mặt mày tỉnh bơ.

 

Đợi mãi thấy em cứ lờ đi, tôi quay ra nói chuyện một mình: “Ơ, 35 đâu rồi? 35! 35…Ơ, chạy đâu rồi? Thằng bé này! Nào nào, 35, lại đây với ba nào! 35…”

 

“35 cái nỗi gì, đến vợ còn chẳng thiết, có giỏi thì đừng bao giờ mở mồm ra nữa! Đến một cú điện thoại cũng không gọi…Tưởng anh ăn đồ Hàn Quốc no ễnh bụng rồi!”

 

Tôi bật cười, kéo kéo Diệp Tử vào lòng, thủ thỉ: “Thôi mà, có chút xíu đã bỏ đi thế, em chạy đi đâu được nào? Vừa định gọi cho em đấy chứ! Em đã ăn gì chưa? Anh mang cơm về cho em đấy. Thôi, bé ngoan, đừng tức giận nữa, nghìn lỗi vạn lỗi đều là lỗi của anh, anh nhận anh không tốt, anh sai rồi, anh có tội!”

 

Diệp Tử “khì khì” cười rồi, nói: “Khỏi, đáng ghét! Ngồi xuống, em có việc muốn nói với anh.”

Diệp Tử châm một điếu thuốc, thông báo: “Tối nay em vừa gọi cho Thanh Thanh, hẹn cô ấy chiều mai đi máy bay xuống dưới Thượng Hải chơi. Em đã từng nói muốn đi đâu đó cho tĩnh tâm, đây là dịp thích hợp để đi đôi ba ngày, em gửi 35 cho Tiểu Vân trông rồi, để ở nhà anh đi làm không biết mấy giờ về, con trai em chết đói thì làm sao? Anh thấy thế nào?”

“Không phải vì giận anh nên đi Thượng Hải đấy chứ em yêu?”

“Ban đầu là thế đấy, nhưng bây giờ…Trông thấy anh muốn giận cũng không được! Nhưng em đã hẹn với Thanh Thanh rồi, sẽ không thay đổi nữa. Lại nói công việc của anh mới bắt đầu, để tâm vào công việc chẳng hại ai.”

“Em sẽ ở đâu?”

“Ở với Thanh Thanh, KK có một căn hộ, yên tâm đi, em đi Thượng Hải chơi, không có chuyện gì khác đâu…Đa nghi!”

“Đâu có đâu có đâu có, anh chẳng nghĩ gì thật…Tự em nghĩ vòng vo…Ha ha, thôi em đã quyết, đừng chơi điên quá không biết đường về đấy nhé!”

“Anh không tốt với em em không về thật!”

”Thế thì không được! Cung phụng em còn chưa ăn ai! Nhưng chiều mai chắc anh không tiễn em được…”

“Em biết, anh phải đi làm mà anh yêu, vả lại cũng không có xe….Không cần tiễn đâu, em gọi taxi là được rồi, em cũng không còn là trẻ con. Anh ở nhà phải tự biết chăm sóc mình, tan làm xong nhớ đi ăn chút gì đó, không thì về nhà bố mẹ ăn, nghe rõ chưa?”

“Vợ anh thật tuyệt…”

"Gì, ai là vợ anh chứ? Lấy em về anh có ân hận không?”

“Không ân hận…Hôn cái nào….”

“Au ui, cẩn thận tàn thuốc! Ghét…”