Cho Em Một Điếu Thuốc

Chương 31, 32,

Cả đêm tôi không hề chợp mắt, trời vừa sáng liền gọi ngay cho Trương Bác, thằng ranh này 10 giờ mới thèm mở máy. Tôi nhớ mang máng là anh rể của cậu ta làm đâu đó liên quan đến ngành công an.

 

Tôi hỏi dồn trong điện thoại: “Mất bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần đưa được người ra.”

 

Trương Bác nói: “Con bé đó không dính việc gì khác chứ? Không dính thì giải quyết dễ hơn.”

 

“Không dính không dính không dính…Tớ đảm bảo. Còn một việc chỗ anh em với nhau tớ muốn nhờ cậu, liệu có thể bảo anh cậu xem qua cái hồ sơ vụ việc, tớ thấy vụ này hơi lạ….Nếu mà vi phạm luật pháp thì coi như xong. Tối nay mời anh em đi ăn nhé? Hỏi xem anh cậu có rảnh không?”

 

“Thế này đi, chắc không vấn đề gì đâu, lát tớ gọi lại cho cậu xem được không nhé.”

 

“Ôi…cảm ơn cảm ơn cậu, thế nói với anh cậu 6 giờ gặp ở Thuận Phong?”

 

 

Phòng riêng, cơm hải sản, quán Thuận Phong.

 

Trương Bác hỏi tôi: “Cái con bé Diệp Linh Lung nổi tiếng ấy là Diệp Tử hả? Cậu với nó làm sao mà lại dính dáng với nhau thế? Cậu đừng có đi lại với con bé đó nữa. Lúc ấy chúng xỉa cho cậu vài dao, cậu nói đi cậu chịu nổi không? Chẳng qua cũng chỉ là một con cave? Làm xong việc này thôi nó luôn đi nhé.”

 

Mặt tôi hơi giần giật, nhưng vì cứu người, họ nói gì mình cũng phải nghe.

 

“Anh ơi, anh xem qua cái hồ sơ chưa ạ?” Tôi thành khẩn hỏi han.

 

“Xem rồi, chú là bạn từ thuở niên thiếu của Trương Bác, việc chú nhờ anh làm sao không giúp hả, đúng không?” Ông anh của Trương Bác hỏi tôi: “Biết Tề Ngọc Quỳnh không?”

 

Tôi đang định nói không biết, trong đầu đột ngột xuất hiện một người, CÔ TA?

 

Đúng rồi, chính là cô ta, Tiểu Ngọc.

 

Trước khi đến Bắc Kinh Tiểu Ngọc là dân đi bụi, từ nhỏ đã bỏ học lang thang với một đám thanh niên vô công rồi nghề.

 

Năm ngoái cô ta về Đông Bắc, tìm một đồng hương cũng hoạt động giang hồ, đưa 8000 tệ, thuê hắn đi rạch mặt Diệp Tử, còn nói với hắn nhà Diệp Tử nhất định có rất nhiều tiền của và đồ trang sức có giá trị, tất cả những thứ ấy xong việc là của hắn.

 

Cuối cùng Tiểu Ngọc còn dặn: ”Yên tâm đi, con khốn ấy là gái bán dâm, chúng mày xong việc biến luôn, con ranh đó chắc chắn không dám đi báo công an.”

 

“Hàng họ thế nào?”

 

“Ô hô, mày thích thì cứ dấn vào con đ…ấy, việc này tao không quản, nhưng nói từ đầu rồi nhé, đừng làm gì quá kinh động. Con bé đó ở một mình, đến lúc trước khi trời sáng là ok. Mua vé về Thẩm Dương ngay sáng đó, xong việc biến luôn.” Để đề phòng bất trắc, gã đồng hương gọi thêm một thằng em đi cùng.

 

Chiếc áo khoác to sụ bọc lấy Diệp Tử, băng dính cũng trói chặt ngực và eo lưng cô, gã trộm kia nghĩ chỉ cần sờ vào ngực Diệp Tử là đủ, gã lẩm bẩm chửi rủa, dùng hết sức kéo chặt cái băng dính, trói chặt một lúc mới để lỏng ra một đoạn, gã thò tay vào chỗ lỏng ấy bóp nghiến một bên ngực Diệp Tử.

 

Véo ngắt một hồi, gã chửi: “ĐM nó, không được, ông mày muốn tiêu khiển một tí, em gái, đợi anh lát nhé, để anh đi tìm kéo cởi trói cho em, hai ta nghịch nhau tí!”

 

Đấy là lý do vì sao lúc chúng tôi xông vào thì tên trộm đang loay hoay trong bếp.

 

Nhưng gã lợn này cũng ngu thật, cái gì mà dùng kéo, lấy luôn con dao cứa ra có phải xong không? Chúng để dao trên sa lông. Con người lúc vội thường đi theo phản ứng đầu tiên của bộ não.

 

Sau khi bị đưa về đồn, tay đồng hương của Tiểu Ngọc chối quanh quẩn, tay còn lại chẳng mấy chốc đã khai ra hết, bởi vì chúng bị bắt ngay tại hiện trường, nhân chứng vật chứng đầy đủ cả, không thể chối cãi. Chỉ còn cách có thái độ hợp tác.

 

Sáng sớm hôm đó Tiểu Ngọc bị bắt, lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt, có bị đánh chết cô ta cũng không thể ngờ rằng kế hoạch bại lộ, mọi việc diễn ra như thế.

 

“Ban đầu Tề Ngọc Quỳnh còn ương bướng, sau khi biết chuyện không còn chối cãi nữa, cúi đầu nhận tội. Đàn bà cũng chỉ là đàn bà, thẩm vấn họ so với thẩm vấn đàn ông dễ dàng hơn nhiều. Hồ sơ nhanh chóng khép lại.”

“Cô ta có nói vì sao không?” M.kiếp con điếm xấu xa đáng ghét, nếu gặp lại cô ta tôi nhất định không tha!

 

“Còn vì sao nữa? Hai gái mại dâm, tranh giành đàn ông chứ còn gì. Cụ thể là tay nào, hồ sơ không nói rõ, nhưng đây không phải vấn đề quan trọng.”

 

“Thế Diệp…có thể bảo lãnh cho Diệp Tử không?”

Chương 32

 

Sáng ngày hôm sau ông anh rể của Trương Bác gọi điện đến, thông báo với tôi ngày mai mang theo 5000 tệ tới bảo lãnh Diệp Tử.

 

Đêm ấy là đêm chờ đợi dài nhất của tôi, trong bóng đêm tôi thao thức nghĩ: Diệp Tử em sao rồi? Không hiểu em đã khỏi ốm chưa, ở trong ấy có bị sốt không?

 

Tôi mượn tạm chiếc xe của một anh bạn, rồi mượn của bà chị 10.000 tệ, nhân tiện lấy ở chỗ chị một hộp thuốc cảm.

 

Chỉ trong hai ngày, Diệp Tử gầy rộc đi trông thấy, sắc mặt héo mòn, tóc hơi bết lại. Diệp Tử gục đầu vào ngực tôi, hai tay vòng ra sau ôm chặt lấy tôi, như thể sợ tôi chạy đi mất.

 

Tôi đưa một tay đỡ lấy lưng em, một tay áp vào cổ em xem thử, vẫn ổn, nhiệt độ cơ thể bình thường.

 

Về tới nhà Diệp Tử liền đi tắm, tắm hơn một tiếng đồng hồ, em muốn gột hết mùi ẩm mốc ra khỏi người.

 

Tôi xuống lầu mua ít đồ nguội làm sẵn, nấu thêm một bát mì nóng.

 

Diệp Tử tắm xong ra ngồi lặng cứng trên sa-lông, không thốt một lời. Tôi đến bên, kéo em vào lòng. Em liền gục vào lòng tôi, khóc to hơn, tiếng khóc cứ thế vỡ tràn ra, đôi vai em rung lên bần bật, cả người dường như không còn chút sức lực. Tôi đỡ nhẹ lưng em, lòng thầm nghĩ khóc đi em khóc đi, em yêu dấu của anh, khóc hết sẽ khá hơn.

 

Cơn khóc kéo dài hơn 2 tiếng.

 

Vai tôi bắt đầu mỏi, cuối cùng tê cứng lại, lạ thật, chẳng nhẽ phụ nữ có nhiều nước mắt đến vậy sao? Dù gì tôi cũng không có lượng nước mắt như thế.

 

Tôi sợ em khóc nhiều quá, nhưng cũng không biết phải khuyên em điều gì, Diệp Tử khóc, khóc cho đến hai con mắt sưng húp như hai quả đào.

 

Tôi đứng dậy đi lấy một cái khăn bông cho vào tủ lạnh, được một lúc lấy ra chườm lên mắt Diệp Tử, nếu không đôi mắt to đẹp ấy sẽ sưng đến mức thảm hại.

 

Sau đó tôi đi hâm lại bát mì, dỗ: "Ăn một chút nhé, chắc hai ngày nay cũng không ăn uống gì, ngoan của anh…"

 

Diệp Tử ngẩng đầu lên nhìn tôi, hít hít mũi, cuối cùng cũng nhận lấy bát mì. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

 

Có điều Diệp Tử trước sau không mở mồm nói bất cứ lời nào, cả đêm ấy em chỉ ngồi yên, có lẽ việc xảy ra hai ngày qua đã làm em khiếp sợ, nỗi khiếp sợ vẫn dai dẳng neo lại trong lòng.