Tôi không biết em có yêu tôi chút nào không, tôi chỉ hết lòng chờ đợi ngày mà em sẽ nói ra 3 từ ấy với tôi.
Tiền cất trong ngân hàng càng ngày càng ít đi, thủ vận lại không may, càng đánh càng thua.
Đáng tiếc là tôi không thể tiếp tục cứ đánh cứ thua, tôi cũng không muốn trước khi chưa tìm được công việc thích hợp, lúc đi ăn phải để Diệp Tử trả tiền.
Tôi rất muốn mua gì đó cho Diệp Tử, nhưng nghĩ đến cái tủ đầy ắp đồ hiệu của em, tôi lại nhụt chí. Mua xong để em cười cho vào mũi thì thà chẳng mua gì còn hơn.
Có điều, quan trọng nhất vẫn là, nếu bây giờ tôi đi làm, liệu Diệp Tử có e ngại mà không tìm đến tôi vào buổi tối nữa không? Làm sao nói chắc được, Diệp Tử là cô gái tinh tế, biết đâu em lại ngụy biện: “Công việc nhiều cạnh tranh, anh lại vừa vào làm, đừng vì em mà bị sếp quở trách.”
Thế nên, nhân nào quả nấy, nhân quả tuần hoàn.
Tôi như kẻ vô công lang bạt trong xã hội, mạt vận như đám gái đĩ không đủ trình tiếp khách ở Đá quý trần gian.
Trước khi đến hạn nộp tiền thuê nhà, tôi gói ghém hết quần áo trở về nhà bố mẹ đẻ, ăn cái sinh nhật lần thứ 26 trong sự chúc tụng của người thân.
Thôi thì bây giờ thất nghiệp, cái căn hộ thuê mỗi tháng mất 2500 tệ đối với tôi giờ đây cũng là một gánh nặng.
Như đã từng đề cập, tôi sinh ra trong một gia đình theo nghiệp binh, thân phụ mang quân hàm đại tá, thân mẫu trước khi nghỉ hưu là một giáo viên dạy hóa trong trường cấp 3. Hai cụ cả đời yêu thương nhau, theo trí nhớ của mình thì tôi chưa từng nghe họ cãi nhau, đó cũng là nguyên nhân vì sao đối với tôi hôn nhân đầy ắp những hứa hẹn.
Chị gái hơn tôi 9 tuổi, đã sớm có gia đình, chồng con khỏe mạnh, cuộc sống hạnh phúc.
Học xong tiểu học tôi mới chuyển từ Thượng Hải lên Bắc Kinh sống gần bố, vì thế bố mẹ luôn cảm thấy 12 năm tuổi thơ thiếu thốn tình cảm của tôi là lỗi lầm lớn nhất cuộc đời họ. Kể từ đó trở đi, 14 năm sau họ dốc hết yêu thương chăm bẵm lên tôi, mà tình hình này sẽ còn chăm bẵm tôi cả đời.
Từ lúc đi làm, tôi chưa bao giờ phải nộp cho gia đình một xu. Mọi người thậm chí còn hỏi tôi: “Tiểu Đào à, thiếu tiền tiêu không đấy…”
Mẹ giao cho tôi một chùm chìa khóa, có ý thủ thỉ dặn dò: “Con khỏi ngại bố mẹ, muốn về lúc mấy giờ cũng được.”
Lúc đó tôi suýt buột miệng thổ lộ: “Mẹ ơi, nếu con đưa một tiếp viên quầy bar về làm dâu, liệu nhà mình có đồng ý không?”
Vừa lúc bố đưa tôi một lon Coca, câu nói này mới mắc ngược vào trong.
Tôi đến Đá quý trần gian.
Cũng không có gì, chỉ muốn giấu mình trên tầng hai, bấu vào lan can trông xuống phía dưới xem người phụ nữ của lòng mình nhảy múa, chỉ vừa mơ đến lưng eo thon thả, dáng hình hấp dẫn của Diệp Tử…mọi thứ của mọi thứ đều không còn quan trọng nữa.
Dở hơi thay, suy nghĩ tươi đẹp của tôi bỗng chốc bị Tiểu Ngọc phá tan tành.
Vừa vào cửa đi tới chỗ quầy bar lấy một lon Coca, chuẩn bị lên tầng hai, đã đâm sầm vào Tiểu Ngọc từ phòng vệ sinh đi ra, tình huống tương tự như nửa năm về trước trong cơn say tôi chúi đầu vào ngực Tiểu Ngọc.
Than ôi, ghét của nào trời trao của ấy! Không lúc nào là cô nàng này không có mặt? Có vẻ như giờ giờ khắc khắc cô ta đều chen giữa tôi với Diệp Tử.
Còn nữa, nghĩ kỹ lại, cô ta là tình địch của tôi, cũng là tình địch của Diệp Tử.
Tiểu Ngọc thoắt cái ghì siết lấy cổ tôi, đu gần như nửa thân mình lên người tôi. Trông là biết đã uống nhiều rượu, hơi thở nồng nặc mùi rượu.
Cô ta húc bờ vai giơ xương của mình vào người tôi: “Cưng ơi, cuối cùng gặp được anh rồi, anh đi đâu mất thế? Cũng chẳng gọi điện thoại cho em…”
Người trong sàn đông đúc, nhỡ ra bị Diệp Tử bắt gặp, cho dù em có mặc kệ, lòng tôi cũng không được thoải mái. Tôi gỡ mạnh tay Tiểu Ngọc ra.
Không ích gì, cô ta lại quàng tay lên.
Gỡ ra, lại quàng lên…Như thế năm lần bảy lượt, mấy tay khách chưa gọi tiếp viên và mấy tiếp viên chưa có khách tiếp đồng loạt quay lại nhìn ngó ra điều thích thú.
Tôi rít: “Ta có thể đứng dẹp sang góc chút được không?....Đây nhiều người.”
“Nhiều người thì sao cưng yêu? Em cũng không phải quái nhân bốn mông, vốn dĩ như thế này để mọi người nhìn vào đấy. Hừ…sợ Diệp Tử thấy à? Sợ cáil…! Cô ta đang tiếp khách ở phòng riêng kia kìa! Cưng yêu, hôm nay đến chỗ em nhé, em sẽ làm anh thoải mái….” Lưỡi của Tiểu Ngọc đã mơn man liếm láp lên cổ tôi rồi.
Tôi kinh tởm quay người né tránh, muốn gạt cô ta ra và bỏ chạy, nhưng Tiểu Ngọc như con bạch tuộc có 8 vòi quấn lấy thân tôi, “Sợ gì chứ? Em một mình anh cũng một mình, lại chưa kết hôn, không có bạn gái….”
“Làm sao cô biết tôi không có bạn gái?”
“Bạn gái tôi…chính là Diệp Tử! Cô hài lòng chưa?” Mặc dù đã đồng ý với Diệp Tử không nói ra bí mật này, nhưng tôi muốn nói thẳng, biết đâu như thế cô ta sẽ tránh xa tôi một chút?
“Phải gió cái anh này! Em có thấy Diệp Tử đề cập gì đâu? Cô ta là bạn gái anh mà anh vẫn để cô ta đi đánh đĩ? Cũng chưa từng thấy hai người ở với nhau à…”
“Chúng tôi không ở bên nhau, nhưng sớm muộn gì Diệp Tử cũng thành bạn gái của tôi…”
“Há há…” Tiểu Ngọc cười mũi mai mỉa, “Thôi đi, cưng, em đang ong ong hết cả, vấn đề này chúng mình bàn tiếp trên giường em…Đi nào, bây giờ chúng mình đi luôn, về nhà làm chuyện ấy…Em nhớ anh đến chết…nhớ anh lắm…tất cả đàn bà trên thế gian này gộp lại cũng chẳng bằng mình em, Tình Yêu ơi, còn nhớ không….” Tiểu Ngọc dí sát vào tai tôi giọng thầm thào khiêu mời, rồi dùng răng nhè nhẹ cắn vào vành tai tôi!
Tôi đẩy mạnh cô ta ra, hét lên: “Cái gì thế? Cô là cái loại đàn bà gì vậy?M..k… muốn mất thể diện à?”
Dứt lời tôi đã thấy ân hận.
Vì vừa lúc DJ chuyển một bản nhạc nhẹ, rõ ràng trông đôi nào cũng như tình nhân ngồi ở quầy bar, giọng nói của tôi bỗng trở nên cao ngất.
Rất nhiều người quay ra nhìn, gần chúng tôi nhất là một tiếp viên hai tay cầm lon Coca, chân vắt vẻo vào nhau, líu ríu cười chờ đợi sự việc tiếp diễn.
Không thể chịu đựng nổi!
Con bé mất dạy này lại nhổ nước bọt vào mặt tôi trước bao nhiêu người!
Lại còn, nước bọt của nó nhiều nhoe nhoét!
Đầu tôi như có tiếng “sùng sục” bên trong.
Nếu cô ta là đàn ông, bây giờ tôi sẽ đấm gẫy răng cô ta! Nhưng dù cô ta có là đàn bà đi nữa, đường đường một đấng nam nhi như tôi không thể rơi vào tình trạng không có đường thối giữa đám đông?
Có người ngồi ở quầy bar cười rộ lên. Người pha chế rượu rớt cả rượu xuống sàn. Một đứa nhân viên phục vụ quên cả ghi hóa đơn. Một đôi nam nữ vừa cụng ly quên cả đưa rượu vào miệng, giữ nguyên tư thế chạm cốc lưng chừng.
Họ chờ đợi xem hồi tiếp…Màn kịch hay không phải hôm nào cũng có…Sự giải trí đêm nay của mọi người đều dựa hết vào tôi rồi!
Chỉ có Tiểu Ngọc lúc này đã vẩy người bỏ đi, cô ta muốn chuồn! Không thể chịu đựng nổi, vừa xuất hiện lớp luyện diễn xuất, diễn viên lại bỏ đi? Vẫn còn màn diễn tay đôi cơ mà!
Trước sự chăm chú của quá nhiều người, trong trạng thái giận ngập đầu tôi với tay tóm lấy phía sau lưng Tiểu Ngọc.
Ông trời ơi! Trời đã chuyển sang đông, nhưng đối với các cô gái ở Đá quý trần gian, nơi đây vĩnh viễn chỉ tồn tại một mùa - MÙA HÈ.
Kể cả vào những ngày rét đậm, áo quây và váy siêu ngắn vẫn lưu hành không biến đổi. Tuyết có thể rơi ngoài cửa sổ, ở trong này vẫn nóng rẫy như lửa đốt.
Hôm nay Tiểu Ngọc mặc độc một chiếc yếm đào xanh xám, đi với chiếc quần bò bó sát cùng màu.
Chỉ có hai dây xích buộc phía sau lưng Tiểu Ngọc, cả mảng lưng mảnh dẻ gồ xương lộ ra.
Trong giây phút bực bội tôi chỉ tóm được hai cái dây xích, không hiểu vì giật quá sức, hay sợi dây quá mỏng, chỉ biết cái yếm đào từ trên người Tiểu Ngọc bỗng nhiên tuột ra, rơi xuống dưới đất.
Tiểu Ngọc chưa kịp trở tay, cả thân trên của cô đã lồ lộ hiện ra trước mắt mọi người, da, ngực trần truồng của cô nhuộm dưới ánh đèn ấm áp của Đá quý trần gian sexy vô chừng.
Trên mình chỉ còn độc chiếc quần bò xanh xám, Tiểu Ngọc giống hệt xà yêu nữ thân dài đen mượt tuyệt đẹp, nhưng người đàn bà rắn này có cái đầu không chuyển ý được.
Qua giây khắc kinh ngạc, tôi nắm chiếc áo lao đến phía trước che cho ngực Tiểu Ngọc.
Đã quá muộn, rất nhiều người tiến đến bu vào xem.
Tình huống xảy ra nằm ngoài sự dự liệu của mọi người. Đến tay bảo vệ trước sau chỉ đứng một bên không can thiệp gì cũng chỉ còn biết trân trân nhìn.
Chỉ một phút trước hắn cho rằng đó là một việc nhỏ không đầu đuôi.
Bãi chiến trường bắt đầu có tiếng rì rầm.
Tiểu Ngọc nghiến răng đầu gật gật hướng về phía tôi, lời cô ta bật ra từng từ từng từ ken két nơi bờ môi, thật chậm thật hận, cô ta nói: “Hả lòng rồi chứ? Lý Hải Đào, tôi-căm hận-anh!”
Gã bảo vệ cởi áo của mình ra khoác lên người Tiểu Ngọc, dìu cô ta đi.
Đôi nam nữ đi qua tôi tiện nói: “Đ.m, uổng ghê, sao mày không cởi hết ra? Nhìn cũng không được nhìn cho đã….”
“Thế mày cởi tao cho xong này…”
Tôi chạy vào nhà vệ sinh.
Ngày bé bà nội tôi từng dặn, nếu có người nhổ nước bọt vào cháu, cháu phải nhanh chóng đi rửa cho sạch, nếu không ngày thứ hai trên mặt sẽ mọc những cái nốt ruồi con đen xì. Tôi vốc nước lên mặt hết lần này tới lần khác, nghĩ thầm, bao nhiêu nước bọt thế này ngày mai mặt tôi sẽ mọc đầy mụn cứt ruồi?
Tôi không còn lòng dạ nào ở lại, thậm chí cũng không dám gọi cho Diệp Tử, cứ thế thoát chạy khỏi Đá quý trần gian.
Chương 27
Nửa giờ sau, vừa ra khỏi taxi tôi nhận được điện thoại của Diệp Tử, hẳn nhiên em đã nghe người ta nói về việc ban nãy, nên căn vặn hỏi han sự tình, tôi kể lại đầu đuôi câu chuyện, đầu máy bên kia im lặng một lúc, đáp: “Lát em gọi lại cho anh.”
Dập máy xong, tôi cũng không dám về nhà, tôi sợ nhỡ đột nhiên Diệp Tử gọi lại, nói chuyện trong nhà không tiện.
Vài phút sau, Diệp Tử gọi lại thật: “Di động của Tiểu Ngọc tắt máy rồi, gọi về nhà cũng không có người nhấc, không biết đi đâu rồi, không liên lạc được.”
“Chắc cô ta…không xảy ra việc gì chứ?”
“Ôi, không biết được…Bảo vệ nói lúc ấy nó khoác áo choàng rồi về luôn, bảo vệ còn đưa nó ra tận cửa xe…Ra khỏi sàn đã thôi khóc rồi…Mà, anh nữa…sao không nhịn nó chút đi…Mà thôi, việc này cũng không thể trách anh, thế này nhé anh yêu, chốc nữa anh qua cửa nhà em đợi em, khoảng nửa tiếng nữa em làm xong. Mình gặp nhau nói tiếp, xem xem liệu có cách giải quyết không.”
Đêm ấy Diệp Tử gọi liên tục cho Tiểu Ngọc, liên tục không gọi được cho Tiểu Ngọc.
Diệp Tử không hề trách tôi, nhưng trong lòng mình tôi rất buồn bực.
Tôi mơ thấy nước mắt của Tiểu Ngọc, lau thế nào cũng không sạch được.
Tôi rút êm khỏi giường, châm một điếu thuốc, ước gì có thể bồi thường, chỉ cần không phải yêu cô ta, cái gì tôi cũng làm được. Dẫu sao đó cũng là một người con gái, xảy ra việc như thế, quả thật bẽ mặt. Cũng bởi tôi cả giận mất khôn, tại sao cái áo chết tiệt lại rơi xuống đúng lúc ấy chứ?
Nói đi nói lại thì Tiểu Ngọc đã có gì sai? Vì cô ta yêu tôi? Yêu? Cái từ này viết ra chỉ mất vài nét, cớ sao chẳng mấy ai viết được nó.
Nắng mai đã lùa vào cửa sổ, Diệp Tử của tôi đang ngủ rất say.
Cả ngày hôm nay vẫn không thể liên lạc với Tiểu Ngọc. Diệp Tử gọi hỏi rất nhiều người khác, thậm chí chúng tôi còn đến nhà Tiểu Ngọc gõ cửa như điên 10 phút đồng hồ, nhưng vẫn bặt tin tức.
Bỗng nhiên cô ta giống như đã biến mất khỏi trái đất này.
Biệt tăm biệt tích.
Mặt trời mọc mặt trời lại lặn, được như thế đến ngày thứ 3, Diệp Tử òa khóc trước sự mất tích của Tiểu Ngọc.
Em thổn thức: “Hải Đào ơi, em không biết cô ấy ở đâu, cô ấy có sao không….Cô ấy sống hơi cay nghiệt, nhưng lần trước khi em lâm nạn, cô ấy không rời em nửa bước, đã bên em 2 ngày 2 đêm không hề chợp mắt! Ai có thể làm thế ngoài cô ấy? Thân gái dặm trường, nhỡ may làm sao…Em muốn đi báo công an, nhưng…anh nhìn xem những cô gái kiểu như em, bình thường trông đều rất ăn chơi, mỗi ngày đổi một bộ đồ hiệu, lúc thì Gucci, lúc thì Versace, nhưng, đã ai từng nghĩ qua cuộc sống của chúng em nằm dưới đáy xã hội? Đơn giản như một con chuột! Phải trốn cả công an…Càng không thể đi báo công an! Anh thấy không? Hải Đào? Anh đã chứng kiến nước mắt của các cô ấy chưa? Có ai thật lòng quan tâm tới chúng em? Có không?”
Tôi siết chặt Diệp Tử vào lòng, không biết phải an ủi em ra sao, tôi sợ rằng nếu tôi thốt ra một lời, sẽ không rút lại được. Vì tôi muốn nói:
Em thân yêu, đừng làm nghề này nữa, anh nuôi em.
Nhưng giờ, tôi sắp sửa đến chính bản thân mình cũng không nuôi nổi.
Đây là sự thật, toàn bộ số tiền tiết kiệm tôi gửi trong ngân hàng chỉ vỏn vẹn có 5148 tệ. Mà 4 ngày nữa sẽ đến sinh nhật của Diệp Tử. Diệp Tử đã đồng ý, một bữa ăn tối dưới ánh nến, do tôi thanh toán.
Tôi đã quyết định từ một tháng trước, sẽ tặng cho em một đôi khuyên tai bằng kim cương, tôi thấy em có rất nhiều đồ trang sức, nhưng không có nhiều khuyên tai.
Mỗi một chiếc khuyên gắn hai viên kim cương hình giọt nước, không to, nhưng lóng lánh tinh xảo, kiểu dáng đặc biệt, rất hợp với bề ngoài của Diệp Tử, giá 11500 tệ.
Nếu giảm giá 10%, cũng cần 10.000 tệ.
Buổi tối có thể đặt chỗ 2 người tại quán ăn Âu ở khách sạn Kempinski, có hoa hồng và hai chai champagne, Diệp Tử gần như không ăn đồ đắt tiền như hải sản hay ốc, bữa ăn ước tính dưới 1000 tệ.
Dùng bữa xong đặt một phòng KTV tại Đá quý trần gian, phòng cỡ vừa là ổn rồi, mời thêm bạn gái của em, mở thêm hai chai rượu ngoại, tìm quản lý ở đó nhờ khuyến mại, boa cho mấy người phục vụ, chi phí PARTY sinh nhật trên dưới 6000 tệ.
Tính lần lượt như thế, nếu không có khoản phụ trội nào, tổng cộng toàn bộ số tiền cần tiêu khoảng 17.000 tệ. Mà tôi chỉ có 5148 tệ, toàn là tiền NDT. Cộng thêm 1820 tệ trong ví cũng chưa đến bảy nghìn tệ.
Chưa đủ một nửa, phải làm sao bây giờ?
Tôi nhận thức được là mình tốn công tốn sức ra sao cho mối tình cảm này, mặc dù trừ lần đầu tiên, Diệp Tử không bao giờ còn xin tôi một đồng (mà số tiền đó chẳng phải em đã dùng để mua đồng hồ cho tôi?), nhưng tôi luôn lo sợ em sẽ vì vấn đề tiền nong mà rời bỏ tôi.
Có biết bao nhiêu gã đàn ông lắm của vây bọc lấy em, bản thân em đã quen tiêu tiền như rác, nếu tôi thật sự xuất hiện trước em dưới bộ dạng nghèo khổ nhếch nhác, liệu em có còn chấp nhận tôi không? Tôi vẫn chưa quên những lời em nói khi mở tủ quần áo hàng hiệu.
Dù phải hy sinh cả thế gian này, tôi không hề muốn tuột mất Diệp Tử.
Tôi không dám mạo hiểm.