Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi

Chương 89: Mưu kế của Lục yêu

“Vương phi nương nương, ngài không thấy đâu, hiện nay những người có quan hệ với Liễu gia đều chẳng khác gì chuột trên phố, người người đòi đánh, lúc lão nô ra ngoài mua đồ, gặp nhị thiếu gia vừa ầm ĩ ở Tô phủ xong ra đường bị người ném trứng gà thối, ai u, mặt nhị thiếu gia xanh mét, thú vị cực kỳ!”

Trong Phù Dung Viện, Trương ma ma nịnh nọt nở nụ cười miêu tả sống động cảnh mình đã thấy.

“Thật có chuyện này?” vừa đắp mặt nạ bùn xong đang nằm trên giường hưởng thụ nha hoàn khéo tay xoa bóp cho, Cẩm Thân vương phi Trần thị nghe Trương ma ma nói, mở mắt ra, bên trong tràn đầy vẻ hả hê.

“Tất nhiên là thật ạ, chuyện như vậy sao có thể giả, tuy đã qua mấy tháng nhưng theo nô tỳ thấy e rằng Liễu gia đã bị tiếng xấu muôn đời. Hiện tại dân chúng trong kinh thành vừa nghe đến Liễu gia còn hận không dùng nước bọt làm chúng chết đuối được!”

Nghe vậy, Trần thị cười nói: “Nên như thế.”

“Là thế tử chúng ta anh minh, mới tra được tội của Liễu quốc công!”

Có thể là ông trời cho Trương thị cơ hội, trong nhà bà vú Hạ ma ma của vương phi Trần thị xảy ra biến cố lớn, bất đắc dĩ xin nghỉ, dưới sự đề cử tích cực của Lục Yêu, nha hoàn đang được sủng ái nhất Phù Dung Viện, Trương ma ma hết ăn lại nằm được cất nhắc tới hầu hạ bên cạnh vương phi. Trương thị rất biết cách nịnh hót khiến Trần thị ưng ý vô cùng, biết Trần thị không thích Liễu trắc phi, liền đạp Liễu gia xuống đất.

“Nhi tử bản phi tự nhiên là hướng về bản phi, Liễu Như Mộng thật rất bỉ ổi, lại dám tính kế Dạ Huyền. Liễu gia có kết cục thế này, hoàn toàn là gieo gió gặt bão, còn tiện nhân Liễu phi, dám ở Ngự Thư Phòng hành thích hoàng thượng....... Hừ! Liễu gia xem như xong rồi!” vốn vì chuyện Phúc Thọ Cao, người Liễu gia chỉ bị biếm làm thứ dân, ai ngờ Liễu phi hành thích hoàng thượng, đây là tội tru di cửu tộc đó, Liễu thái hậu lại qua đời, người Liễu gia bị phán lưu đày. Bất qua tam hoàng tử không giống, vì vừa nghe tin Liễu phi hành thích hoàng thượng, sợ đến mức té đập đầu, máu chảy ròng ròng, trở thành kẻ ngu, không cần trừng phạt khác nữa.

Lúc Liễu gia sụp đổ, Trần thị vin vào cớ ‘gia phong bất chính, con cháu cũng không hiền’ phạt hèo Liễu trắc phi rồi đưa đến thôn trang bên ngoài để tĩnh tâm suy ngẫm lỗi lầm. Cẩm Thân vương mặc dù không vui, nhưng việc Liễu gia quá lớn, không tiện nháo với Trần thị lúc này, chỉ có thể dăm ba bữa lại chạy đến thôn trang an ủi Liễu trắc phi vì Liễu gia suy tàn mà đau lòng muốn chết.

Về phần Tiêu Dạ Cát, dù không tính là con cháu Liễu gia nhưng có chút quan hệ với Liễu gia nên ở Lễ Bộ bị không ít tức, đến nỗi về sau dứt khoát không đến Lễ Bộ làm việc luôn, cả ngày ở trong rạp hát sống mơ mơ màng màng, đối với nhị thiếu phu nhân Tô Như vẫn hết sức ghét bỏ như cũ. Nửa tháng trước, trong cơn tức giận, Tô Như bỏ về nhà mẹ đẻ. Tô đại tướng quân điên tiết phái thủ hạ đến rạp hát bắt người đánh cho một trận, hôm nay Tiêu Dạ Cát phải đến Tô phủ xin lỗi. Những cái đinh trong phủ gần như đã nhổ hết, tâm tình Trần thị rất tốt.

“Vương phi nói phải ạ”

Tình thần thư thái, người cũng thoải mái rồi, Trần thị ra hiệu cho đại nha hoàn bên cạnh dừng tay, hỏi: “Còn gì nữa không?”

“Còn một việc, không biết có nên nói hay không ạ?”

Thấy bộ dáng Trương thị muốn nói lại thôi, Trần thị tò mò, “Trương ma ma có gì cứ nói thẳng! Trong đây không có người ngoài”.


Kể từ khi quyết cho nữ nhi mình trèo cao, mỗi ngày Trương ma ma đều nhìn chằm chằm thế tử hi vọng tìm được cơ hội, cơ hội chưa thấy thế tử đã dọn ra khỏi vương phủ, cơ hội gặp thế tử còn không có, lấy đâu ra cơ hội tiếp cận!

Bất quá tục ngữ có câu, chỉ cần có cuốc tốt, trên đời không có góc tường nào không nạy được. Không có nam nhân không thích ăn vụng, hiện tại sợ rằng thế tử bị thế tử phi quản kỹ quá nên mới vậy. Muốn tiếp cận thế tử phải tìm đường khác. Trương thị liền chuyển sang nhìn chằm chằm thế tử phi Ngọc Như Ca. Trời không phụ người có lòng, liên tiếp mấy tháng, quả nhiên đã tìm được cơ hội.

“Vâng, trưa hôm qua, lão nô đến Cẩm Tú Phường mua vải cho vương phi, lúc ngang qua Dược Tiên Đường, vô tình gặp thế tử phi mang theo hai nha hoàn đi vào đó. Quan trọng là, vài canh giờ sau, thời điểm lão nô về phủ, vẫn thấy xe ngựa thế tử phi dừng ở trước Dược Tiên Đường. Theo lý, nếu thế tử phi không khỏe, trong phủ thế tử có đại phu, trong cung có thái y, cần gì đến Dược Tiên Đường. Hơn nữa, hai tháng trước, lão nô nhiều lần thấy nha hoàn bên cạnh thế tử phi cầm một đống gói thuốc về phủ. Giờ ngẫm lại quả rất kỳ quặc.”

Nghe vậy, Trần thị giật mình, “Ngươi xác định là nó?”

“Bẩm vương vương, nô tỳ nhìn thấy hết sức rõ ràng, không dám nói xằng nói bậy”.

Thấy Trương thị giơ hai tay thề, mặt Trần thị trầm xuống, nói nhỏ: “Nhớ ngày trước bản phi vừa vào vương phủ liền có thai, giờ Dạ Huyền ngày ngày thương yêu nó, mà hơn 3 tháng vẫn chưa thấy gì, chẳng lẽ thân thể nó quả thật có thiếu sót? Mới lén đi khám đại phu ở ngoài, nếu nó giống Tô Như, không sinh được, hoặc bảy tám năm mới sinh, chẳng phải thành chuyện cười sao?”

Tuy trước khi đi Hạ ma ma đã ngàn căn vạn dặn Trần thị nên hòa hảo với con dâu Ngọc Như Ca, nàng dâu này dù đã dọn ra khỏi vương phủ nhưng vẫn thường xuyên gửi tới lễ vật hiếu kính. Bất quá, đối với đứa con dâu là thứ nữ xuất thân từ gia đình không mấy quyền quý này, Trần thị vẫn có chút xem thường. Tô Như là con vợ cả ở phủ tướng quân, được nuôi dưỡng đầy đủ, thế mà vào vương phủ 4 năm vẫn không sinh được, huống chi thứ nữ không được sủng này...... Trần thị càng nghĩ càng thấy có lý, bèn nói với Trương thị: “Vài ngày trước bản phi nghe nói, ngươi có phương thuốc tổ truyền giúp nghiệm ra nữ tử có thể sinh con hay không đúng không?”

Bởi vì thường ngày Lục Yêu hầu hạ, nói phương thuốc dưỡng nhan trong tay là do tổ tông truyền lại, vương phi Trần thị dùng thấy hiệu quả rõ rệt, vết nhăn bên khóe mắt nhạt đi rất nhiều, nên hết sức tin tưởng vào phương thuốc của Trương gia.

Trương ma ma theo bản năng liếc nhìn nữ nhi Lục Yêu, thấy nàng ta khẽ gật đầu, liền nói: “Đúng ạ, đây là phương thuốc đại bổ dưỡng thân, sau dùng thuốc nửa tháng không được sinh hoạt phu thê, qua thời gian đó sinh hoạt vợ chồng lại, nếu đến tháng thứ hai mà nữ tử vẫn chưa có tin tức, chứng tỏ thân thể có thiếu sót, rất khó sinh con, chẳng lẽ vương phi muốn cho thế tử phi.....”

“Ừ, chỉ mất nửa tháng, cho nó dùng thử, nếu quả thật không thể.........tuổi Dạ Huyền không nhỏ, không thể không có con nối dòng! Hôm qua Dạ Huyền mới từ doanh trại trở lại, nếu không nhịn được, bản phi sẽ tìm nha hoàn đắc lực đưa qua. Còn Như Ca đã vào cửa ba tháng có thừa, như thế cũng không tính là bạc đãi nó.”

Trần thị vốn trông cậy vào con trai trở lại vương phủ sẽ làm chỗ dựa cho mình, ai ngờ sau chuyện ầm ĩ vừa rồi, Dạ Huyền quyết tâm muốn dọn ra, dù Trần thị xin hoàng hậu và Hồng đế giữ Dạ Huyền ở lại cách mấy cũng không có tác dụng, mấy ngày nay trừ phi Trần thị tự đến phủ thế tử, còn không ngay cả người cũng không gặp. Trần thị thấy bộ dáng tâm đầu ý hợp của vợ chồng Như Ca, tự ngẫm lại mình, Cẩm Thân Vương cứ chạy đi tìm Liễu tiện nhân miết, cảm thấy vô cùng cô đơn.

Lại nói sau án lớn Phúc Thọ Cao, Hồng đế ban thưởng gì đó đếm không hết, nhưng đều chuyển vào kho phủ thế tử cả, chẳng thấy giao cho mẫu phi mình đây một món nào.

Cuộc thi võ tháng trước, vốn Trần thị nói Tiêu Dạ Huyền cho cháu ngoại của phu nhân Tào Quận vương đậu, vừa mở miệng đã bị chận lại. Thế mà em trai của Ngọc Như Ca lại đậu. Điều này làm Trần thị ít nhiều không vui, trái lo phải nghĩ, hay là vì bên cạnh nhi tử không có người của mình nên mới vậy. Giờ nghe được tin này, Trần thị liền quyết định đưa người của mình đến bên nhi tử.


Tuy có tấm gương Liễu Điềm Nhi, bất quá Trần thị không lo lắm, theo ý Trần thị, Tiêu Dạ Huyền sẽ chỉ làm vậy với người Liễu gia, mà hơn phân nửa cũng là vì trút giận thay mình đây. Chính mình chọn người cho nó, không nể mặt tăng cũng phải xem mặt Phật, tối thiểu nó sẽ cho làm thiếp. Đến lúc đó Ngọc Như Ca không còn được độc sủng nữa, dĩ nhiên sẽ giống như Tô Như đối với Liễu Như Mộng, tìm mọi cách lấy lòng mình...... Nghĩ thế, Trần thị càng thêm quyết tâm.

Nghe Trần thị nói, Trương ma ma và Lục Yêu đều vô cùng sung sướng. Phải biết rằng tỳ nữ đắc lực bên cạnh Trần thị không nhiều lắm, trừ hai người đã gả đi, hiện tại chỉ còn hai nha hoàn là Xuân Hương và Lục Yêu thôi. Mà Xuân Hương đã sớm đính hôn với con trai của Trương quản gia, quyết không thể đưa cho thế tử, vậy không phải chỉ còn Lục Yêu sao!

Trương thị nghĩ đến con gái thật có thể làm thiếp của thế tử, liền không kìm được vui sướng.

“Một lát ngươi viết phương thuốc đó ra đưa cho đại phu trong phủ kiểm nghiệm, nếu có thể dùng, liền chuẩn bị thuốc đầy đủ, bản phi sẽ tự mình đem tới cho nó.”

Nghe vậy, Trương ma ma nịnh nọt nói: “Thế tử phi quả là có phúc lớn, gặp được một mẹ chồng tốt hiếm có như vương phi đây.”

“Ừ, bản phi mệt mỏi, hai ngươi lui đi!”

“Vâng” hai người ứng tiếng lui ra.

Trong một gian phòng ở Phù Dung Viện, Trương ma ma nhìn nữ tử mặc áo gấm màu xanh bên cạnh viết ra phương thuốc, nghi ngờ hỏi: “Lục Yêu, phương thuốc này thật giúp nghiệm ra có thể sinh con được hay không à? Phải đưa cho đại phu trong phủ kiểm tra đó, nếu phát hiện ra gì không ổn, thì không xong đâu ” http://diendanlequydon.com

Lục Yêu cười nói: “Mẫu thân yên tâm, phương thuốc này đích thực là thuốc bổ, đại phu trong phủ không phát hiện ra gì đâu, về phần có thể sinh con được không là do ông trời định đoạt, chúng ta là người trần mắt thịt làm sao biết được.”

“Theo ta thấy, thế tử hết sức thương yêu thế tử phi, dù cho chúng ta khiến vương phi tung tin thế tử phi không thể mang thai. Khẳng định thế tử cũng sẽ không thèm quan tâm, con đến bên cạnh thế tử chưa chắn sẽ được sủng ái đâu!”

Nghe vậy, Lục Yêu cười nói: “Nam nhân há lại không quan tâm nữ tử không thể sinh, huống chi chúng ta dùng không phải chỉ thuốc trong phương này, mà lúc nấu thuốc còn phải thêm một vị nữa mới có thể làm cho nàng ta bị thất sủng mà không ai phát hiện ra được!”

Nói xong, Lục Yêu đi đến tủ treo quần áo trong phòng, lấy ra một hộp gấm được bao vải xanh cực kỳ bình thường ở tầng thấp nhất. Nhẹ nhàng mở ra, bên trong là một con rết khô còn nguyên chừng 5 tấc, khiến Trương thị cả kinh cơ hồ muốn hét ầm lên.

“Làm sao con có mấy thứ này?” Trương thị nhìn con rết khô đỏ ngầu, hạ thấp giọng hỏi.

“Nữ nhi lăn lộn ở Hồng Ngọc Lâu nhiều năm, ít nhiều biết chút mánh khóe. Phương thuốc này là do một vị khách nước ngoài truyền cho. Phương thuốc này đúng là thuốc bổ cực tốt với nữ tử, nhưng nếu nghiền con rết này thành bột phấn bỏ vào. Nữ tử dùng thuốc này, sau mấy ngày, màu da sẽ xám dần, tiếp theo cả người mọc đầy mụn cơm màu đỏ, dung mạo càng ngày càng xấu xí, khó có thể cùng nam tử...... Cả quá trình rất chậm chạp, sẽ không tra được nguyên nhân từ đâu. Đến lúc đó, nhất định thế tử sẽ chán ghét mà vứt bỏ nàng ta.”

Nghe Lục Yêu nói, Trương ma ma thở dài nhẹ nhõm, bỗng nghĩ đến gì đó “Nhưng nếu thế tử phi không uống, chẳng phải uổng công sao!”

“Phương thuốc đã được đại phu trong phủ kiểm nghiệm, lại do vương phi tự mình đưa qua, trưởng bối ban cho không thể từ, dù nàng ta là thế tử phi, cũng quyết không dám cự tuyệt”, nói đến đây, Lục Yêu cười đắc ý, “Đến lúc dung mạo nàng ta bị hủy, thân thể như thế, tự nhiên thế tử sẽ nhìn đến con, con lại kính cẩn nghe theo và săn sóc thế tử phi, tương lai địa vị trong vương phủ này tất sẽ không thấp.”

Trương ma ma nghe vậy, mặt mày hớn hở: “Không hổ nữ nhi của ta, thật thông minh, cứ như vậy, đừng nói là thiếp, ngay cả trắc phi cũng không chừng”.

“Đương nhiên” nếu không do xuất thân không tốt, hôm nay phải làm tôi tớ, cho dù là vị trí cao hơn nữa, cũng không phải không thể.