Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi

Chương 88: Nhớ chàng

“Phúc Thọ Cao gây họa cho Đại Chu nhiều năm, Liễu quốc công lại giấu 1 ngàn gánh trong biệt viện ở Kinh Châu, quả là kinh khủng”

“May nhờ thế tử anh minh, tìm ra những thứ hại người đó. Nữ nhi Liễu quốc công vô liêm sỉ, bị Liễu quốc công giết rồi, trên Kim Loan Điện còn muốn đổ tội cho Cẩm Thân vương thế tử, thật là không biết xấu hổ”.

“Liễu phi vì ép thánh thượng thu hồi ý chỉ trừng phạt Liễu gia vậy mà rút kiếm đâm thánh thượng, đúng là to gan lớn mật, nói không chừng, Liễu gia bán Phúc Thọ Cao lấy ngân lượng là để âm mưu soán vị đấy, thấy không xong, liền chó cùng rứt giậu.”

“Đương kim thánh thượng quả rất nhân đức, sau khi Liễu thái hậu qua đời còn tự tay đỡ linh phong! Ngay cả cháu ruột Khang Thân Vương của Liễu thái hậu còn đứng rất xa đấy”

...........

Chớp mắt đã qua 3 tháng, trên lầu Dược Tiên Đường, đám người Như Ca nghe dân chúng bàn luận trong quán trà mới mở đối diện, đều nhìn nhau cười. Vì tiếp nhận mấy bệnh khó chữa, các đại phu ở Dược Tiên Đường liền cầu Phong quản gia mời Như Ca đến giúp một tay, nhờ đó mới nghe được những lời bàn tán này.

Vốn giúp Thanh Loan tra oan tình, kết quả bọn thuộc hạ của Tiêu Dạ Huyền lại tra ra trong mật thất biệt viện của ái thiếp Liễu quốc công ở Kinh Châu có giấu ngàn gánh Phúc Thọ Cao. Thế là một phát trúng đích, Liễu gia sụp đổ, quả thật có chút khó tin.

Nhớ kiếp trước, lúc mình qua đời, mặc dù Liễu thái hậu đã chết, Liễu gia vẫn còn là một đại gia tộc trong kinh thành, vậy mà hôm nay........chẳng lẽ sống lại đã làm thay đổi tất cả?

Đúng rồi, không chỉ số mệnh của mình và Dạ Huyền thay đổi, hình như chung quanh cũng có biến hóa khác thường!

Liếc mắt nhìn Thanh Loan đã có nụ cười rực rỡ như Thanh Nhi, Như Ca thấy vui mừng từ đáy lòng.

Nhà Thanh Loan được rửa oan, thánh thượng muốn bù đắp nên cho Thanh Loan làm huyện chủ, ai ngờ Thanh Loan thật ngốc, chỉ mong được ở bên Như Ca làm đại nha hoàn. Bất quá hiện nay Thanh Loan đã thay da đổi thịt, không giống ngày xưa trầm buồn, tính tình sáng sủa hơn rất nhiều.

“Không ngờ đã qua 3 tháng mà bách tính kinh thành vẫn còn nghị luận chuyện này, hiện tại người người đều khen thế tử chúng ta anh minh cơ trí, trừ hại cho dân!”

Nghe vậy, Như Ca thầm nghĩ trong lòng: nếu không phải Liễu quốc công lập kế không kín kẽ, chuyện Phúc Thọ Cao vô tình bị tra ra, mọi người bị che mắt, người kia biến tiểu thư phủ quốc công thành như vậy, sợ rằng sẽ không thể bỏ qua, làm gì được ca ngợi anh minh thần võ gì nữa.

Nghĩ tới trong vụ lần này Cẩm Thân Vương cũng có phần, lòng Như Ca liền hết sức khó chịu, vốn Như Ca thấy tình cảm giữa Tiêu Dạ Huyền và vợ chồng Cẩm Thân vương quá đạm bạc, nên cố gắng giúp. Nhưng giờ, một chút ý nghĩ như vậy Như Ca cũng không có. Khi Như Ca nhận bầu rượu bạch ngọc kia từ tay ảnh vệ của Tiêu Dạ Huyền, trong bình còn lưu lại chút rượu, nàng đã lờ mờ nhận ra trong đó không phải là xuân dược bình thường. Quả nhiên, dược tính của thuốc kia hết sức hỗn loạn, nếu không nhờ Tiêu Dạ Huyền có lòng đề phòng, sợ rằng đã trúng kế rồi.

Như Ca đang nghĩ thì Thanh Nhi nhắc nhở: “Tiểu thư, chúng ta nên về thôi, một lát thế tử từ quân doanh ở ngoại ô trở lại không thấy tiểu thư sẽ đi tìm khắp nơi đấy, hôm nay thiếu gia Vân Kiệt cũng cùng tới! Còn có, chỉ sợ Huân thiếu gia đã học xong sớm đứng chờ rồi.”

Lời Thanh Nhi cắt ngang dòng suy nghĩ của Như Ca. Vì việc bỏ thuốc lần đó, quan hệ giữa Cẩm Thân Vương và Tiêu Dạ Huyền càng lạnh nhạt, sau khi Liễu gia bị tịch thu gia sản, Tiêu Dạ Huyền liền xin Hồng đế cho ra khỏi vương phủ, biết nội tình Hồng đế cũng không ngăn cản, hai người liền dọn về phủ thế tử. Sau cuộc thi võ, chiêu mộ được một lượng lớn binh lính, Tiêu Dạ Huyền phải ở lại quân doanh cách kinh thành hơn 10 dặm để huấn luyện tướng sĩ mới. Nên hai người đã có vài ngày không gặp.

Nhìn trời, đã hoàng hôn, quả nên trở về phủ. Như Ca sắp xếp lại kết luận chuẩn đoán bệnh và mạch chứng hôm nay, rửa sạch hóa trang trên mặt xong, liền dẫn bọn Thanh Loan xuống lầu.

Ba người lên xe ngựa trở về phủ thế tử, xa xa đã thấy ở cửa phủ là Tiêu Dạ Huyền mặc cẩm bào màu đen thêu mãng xà bạc, bên cạnh là Vân Kiệt mặc áo màu xanh đặc trưng của tiểu tướng trong quân đang xuống xe, Tiết Thanh Trạch và Tuyết Lang cũng bị đưa đến quân doanh huấn luyện mấy ngày nay đã ốm hơn không ít.

Như Ca nhìn em trai tinh thần phấn chấn, cảm thán cuộc đời như giấc mộng, kiếp trước thân thể Vân Kiệt không tốt, kiếp này lại lấy được thứ hạng trong cuộc thi võ như lời Tiêu Dạ Huyền đã nói. Nếu không phải cuộc thi là công khai, mình tận mắt chứng kiến, Như Ca sẽ cho là Vân Kiệt trúng tuyển là do Tiêu Dạ Huyền cố ý sắp xếp.

Vân Kiệt nghe tiếng vó ngựa, nhìn sang thấy người đánh xe là Hắc Nham, liền biết chị mình trở về, cười rạng rỡ.

“Tháng này ở trong quân doanh ăn không ít đau khổ rồi ha?”


Xuống xe ngựa, Như Ca thấy Vân Kiệt đen đi không ít, hơi đau lòng.

“Chưa ăn đau khổ gì cả, chỉ là rèn luyện bình thường mà thôi. Bất quá đồ ăn tỷ chuẩn bị đệ chưa ăn được hai miếng, đã bị các huynh đệ đoạt hết. Lần này trở về nhất định phải mang nhiều một chút mới được.”

Đã trải qua sự huấn luyện của bốn mãnh tướng dưới trướng Tiêu Dạ Huyền, mức huấn luyện thế này với Vân Kiệt có thể nói dễ như ăn cháo. Bất quá thức ăn trong quân không hợp khẩu vị lắm, Như Ca biết được bèn mua nửa đầu bò về, sơ chế sạch sẽ hong khô, sau đó ướp dầu vừng, tiêu và đại hồi rồi xào lăn một phen, chia làm hai phần cho con nuôi của Vương ma ma đánh xe đưa qua.

Vân Kiệt vừa vào quân làm tiểu tướng, tất nhiên không giống với người phụ trách huấn luyện tân binh như tỷ phu Tiêu Dạ Huyền có doanh trướng riêng, đồ ăn vừa mở ra một đám ‘sói’ nghe mùi liền bu lại. Nhìn những đôi mắt sáng rỡ của mấy người cùng trướng, Vân Kiệt nào nỡ ăn một mình. Vân Kiệt hào phóng, mọi người cũng không khách khí, hơn nữa đồ ăn có hạn, mà nhu cầu thì vô hạn, trong khoảnh khắc món ngon đã hết, những bữa cơm sau Vân Kiêt chỉ có thể gặm bánh bao khô sống qua ngày.

Nghe Vân Kiệt nói như thế, Như Ca gật đầu một cái, mình đúng là không suy nghĩ chu đáo, trong quân doanh đâu chỉ có một mình Vân Kiệt.

“Vào phủ trước đi, một lát, tỷ sẽ làm đồ ăn ngon khao đệ.”

“Dạ”

Đây là lần đầu tiên Vân Kiệt đến phủ thế tử, cho nên khó tránh khỏi có chút thận trọng, đi sau lưng anh rể và chị gái, mắt nhìn thẳng, tuân thủ nghiêm cẩn quy củ. Khi xuyên qua một hành lang, đột nhiên, Vân Kiệt bị cảnh tượng cách đó không xa hấp dẫn.

Chỉ thấy trên bàn đá dưới gốc cây hoa rụng lả tả, một bé trai không lớn không nhỏ, diện mạo hết sức tinh xảo, mặc áo trắng đang an tĩnh đứng đó, ánh mắt tinh khiết nhìn thẳng sang bên này, thấy người tới, đôi mắt đứa bé như sao trên trời đang tỏa sáng, bước một bước........Vân Kiệt sợ hãi nhắm mắt lại.

Không có âm thanh thân thể rơi xuống đất như trong dự đoán, mở mắt ra liền thấy đứa bé đã được anh rể Tiêu Dạ Huyền tiếp được. Một lớn ôm một nhỏ, mặt mày có mấy phần tương tự, hai người nhìn tựa như cha con.

“Tỷ tỷ, đây chính là tiểu thiếu gia Tiêu Dạ Huân đúng không, dung mạo còn xinh xắn hơn đệ lúc nhỏ nữa!” Vân Kiệt tiến lên trước, nhìn đứa bé được Tiêu Dạ Huyền thả xuống, hỏi nhưng đã như khẳng định. Tuy tỷ tỷ đã nói qua trên thế gian này có khối người có màu sắc con ngươi khác nhau, bất quá ở Đại Chu, đây là lần đầu tiên Vân Kiệt thấy nên có chút tò mò.

Qua mấy tháng được Như Ca điều dưỡng thân thể, làn da vốn tái nhợt như có bệnh của Tiêu Dạ Huân đã cải thiện rất nhiều, trở nên mịn màng hồng hào, kết hợp với đôi môi mỏng đỏ như thoa son quả thật chẳng khác tiểu tiên đồng.

Nghe Vân Kiệt nói, Như Ca cười gật đầu, đi đến bên nam tử, nhẹ nhàng sờ sờ cái mũi nhỏ của Tiêu Dạ Huân hồn nhiên không biết mình vừa suýt chút nữa thì té lộn đầu, “Lần sau đừng đứng trên bàn, té đụng chân thì khổ.”

Nói xong, chỉ Vân Kiệt giới thiệu với Tiêu Dạ Huân: “Đây là đệ đệ Vân Kiệt của ta, coi như ngang hàng với đệ, về sau ở chung vui vẻ nha!”

Hai mắt long lanh của đứa bé nhìn thiếu niên xa lạ trước mắt, sau một lúc lâu, hướng về phía Như Ca như đang thương lượng với mình gật đầu một cái.

Vân Kiệt hết sức yêu thích đứa bé, lúc này muốn nhào tới ôm, nhưng Tiêu Dạ Huân nháy mắt lách người tránh đi.

Thấy Vân Kiệt sửng sốt, Thanh Nhi tốt bụng giải thích: “Vân Kiệt thiếu gia, ngày thường trừ tiểu thư và cô gia Huân thiếu gia không thích gần người khác.”

“Lúc trước đứa nhỏ này chịu không ít đau khổ, nên có tâm phòng bị rất lớn”, ở chung hai tháng, tiểu Huân và Tiêu Dạ Huyền đã không còn xa lạ.

Nắm tay đứa bé trốn sau lưng mình, Như Ca cười nói: “Lúc mới vào phủ còn rất quy củ, thế nào vừa thấy đã muốn xông lên ôm tiểu Huân thế.”

Nghe vậy, Vân Kiệt lúng túng gãi gãi đầu: “Cảm giác rất thân thiết, cho nên......”


“Được rồi, đi vào đi, mùa thu gió lớn, nơi đây lại là đầu gió, một lát sẽ lạnh”, sờ sờ đôi tay hơi lạnh của Tiêu Dạ Huân, Như Ca kéo người vào trong viện.

Vì vội chạy về chưa kịp tắm nên vào phòng ngoài, Tiêu Dạ Huyền, Vân Kiệt và cả Tuyết Lang đều bị Như Ca đẩy đi tắm. Về phần Tiết Thanh Trạch đã tắm rửa sạch sẽ, Như Ca cho Vương ma ma dâng trà nước chiêu đãi, mình thì trở lại thư phòng cất những kết luận mạch chứng hay xong, thay quần áo sạch và rửa tay, sau đó đi đến phòng bếp chuẩn bị bữa tối.

Tiêu Dạ Huyền và Vân Kiệt tắm rửa xong thì đến phòng trong, một mùi thơm nồng nàn của thức ăn truyền đến khiến hai người thấy đói khinh khủng. Ngồi vào chỗ của mình, chỉ thấy trên bàn bày sườn mật, heo sữa quay, gà sốt, giò hầm, thịt bò ngũ vị hương, thịt kho tàu.....hoặc nóng hoặc nguội hơn 10 món, tiếp theo là các loại bánh ngọt, nhìn đã chảy nước miếng.

Chờ Như Ca ngồi xuống, mọi người liền không chút khách khí bắt đầu động đũa. Chưa tới thời gian một chén trà đầy bàn thức ăn cứ như gió cuốn mây tan hết sạch, khiến Như Ca không khỏi chắc lưỡi, không biết mấy người này đã nhịn đói mấy ngày rồi.

Sau khi cơm nước no nê, Tiết Thanh Trạch vẻ mặt thỏa mãn nói: “Tay nghề của đại tẩu tốt đến mức ngự trù trong cung cũng không sánh bằng.”

“Tiết công tử quá khen”.

“Tỷ tỷ, Tiết đại ca không nói quá đâu, từ sau khi tỷ gả đi, đệ chưa được ăn ngon như vậy bao giờ.” Vân Kiệt ở một bên phụ họa.

Nghe Vân Kiệt nói, Như Ca bất đắc dĩ lắc đầu, hiện tại đầu bếp trong Nhàn Nguyệt Các đều là trước khi xuất giá mình đặc biệt mời tới, tay nghề rất tốt, làm sao có thể không ngon. Lại nghĩ thật khó tin em trai mình đã tiến vào quân, bèn hỏi: “Ở trong quân đã thích ứng chưa?”

“Rồi ạ, thường ngày chỉ có một mình, nay với một nhóm người cùng ăn cùng ở cùng nhau chịu khổ xem như một thể nghiệm mới, cho nên tỷ đừng lo lắng. Thời điểm tỷ phu tiến vào quân còn nhỏ hơn nhiều mà”, bây giờ Vân Kiệt hoàn toàn lấy anh rể Tiêu Dạ Huyền làm gương, mọi việc đều lấy hắn làm chuẩn.

“Vậy thì tốt rồi.”

Dùng xong bữa tối, Tiêu Dạ Huân trở lại gian phòng phía tây làm bài tập thầy giáo giao. Vân Kiệt thì mang theo một ít thuốc bổ Dược Tiên Đường mới nghiên cứu ra trở về Ngọc phủ. Còn lại Tiết Thanh Trạch vẫn thong dong ngồi trong phòng khách phủ thế tử thưởng thức trà thơm.

“Đại tẩu, lần này Thanh Trạch đến, ngoại trừ thăm đại tẩu, còn có một chuyện quan trọng khác muốn bàn bạc với đại tẩu.”

Vốn nghĩ Tiết Thanh Trạch ở lại là có chuyện muốn bàn với Tiêu Dạ Huyền, không ngờ là tìm mình. Nhìn Tiêu Dạ Huyền, thấy hắn bất động ngồi đó, không nói một lời, không khỏi có chút khó hiểu.

“Tiết công tử cứ nói đừng ngại”

“Là thế này, vốn Thanh Trạch phụ trách việc mua thuốc trong quân Bắc Địa, nhưng các loại thuốc phân tán, qua nhiều trung gian, rất tốn phí, Thanh Trạch nghe nói Dược Tiên Đường là của đại tẩu, dược liệu hết sức đầy đủ, nên hi vọng Dược Tiên Đường có thể phụ trách cung cấp dược liệu cho quân, đỡ cho Thanh Trạch phải bôn ba. Không biết đại tẩu nghĩ sao?”

Cung ứng dược liệu cho cả quân Bắc Địa, một con số khổng lồ à! Đối với kiểu nước phù sa không chảy ruộng ngoài này, Như Ca tất nhiên sẽ không từ chối, chỉ cười nói: “Tất nhiên là tốt, hôm nay gần giữa tháng, thời điểm Dược Tiên Đường thu mua dược liệu, Tiết công tử rảnh rỗi thì cầm danh sách dược liệu cần thiết đến Dược Tiên Đường lấy đi, sau này nếu có thuốc gì cần đổi, cứ báo với Thanh Loan, Thanh Loan sẽ điều chỉnh ngay.”

“Vậy thì tốt quá” nhìn thoáng qua nam tử bên kia cứ gõ gõ ngón trỏ xuống bàn, Tiết Thanh Trạch vội vàng đứng dậy nói: “Không còn sớm, Thanh Trạch cũng nên trở về phòng thuốc, ít ngày nữa sẽ đem danh sách dược liệu đến Dược Tiên Đường, cáo từ!”

“Tiết công tử đi thong thả!”

Thấy Tiết Thanh Trạch chạy trốn thật nhanh, Như Ca mỉm cười.

Trở lại phòng ngủ, Như Ca nhìn qua nam tử nãy giờ chưa nói câu nào đang ngồi đọc sách trên ghế dựa, thường ngày lúc trở về phòng, hắn có đàng hoàng như thế đâu. Trong lòng không khỏi cảm thấy uất ức. Mấy ngày qua mình luôn nhớ đến hắn, nhưng hắn thì hình như không giống vậy!

Như Ca không vui đi đến bên cạnh chặn cuốn sách không cho nam tử nhìn nữa. Lúc này nam tử giang hai tay, nàng lập tức nhào vào lồng ngực đã mấy ngày không ở.

“Dạ Huyền, ta nhớ chàng lắm!”

Chỉ có ở thời điểm làm nũng, vợ yêu mới gọi mình như vậy! Ôm thật chặc vợ yêu trong lòng, hai mắt nam tử tràn ngập ôn tình khó nói nên lời, bất quá giờ phút này Như Ca đang vùi trong ngực nam tử nên không nhìn thấy.

Như Ca nằm trong lòng Tiêu Dạ Huyền hồi lâu, không nghe hắn nói gì, bèn ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt hẹp dài của hắn, thấy bên trong chỉ có bóng của nàng. Như Ca thấy đôi mắt kia chuyên chú nàng khiến tim đập dữ dội, giống như có thứ gì đó thúc giục nàng đến gần hắn.

Chẳng biết từ lúc nào môi hai người đã chạm vào nhau. Như Ca nhìn lướt qua quyển sách Tiêu Dạ Huyền đang cầm, cười ra tiếng, người này thật là, sách cầm ngược thế này làm sao đọc đây?

Bị phát hiện mặt Tiêu Dạ Huyền ửng đỏ, nhìn tiểu nhân nhân trong ngực cười ha ha, hung hăng hôn một cái, bế ngang nàng đến giường.

Gió phất qua, cửa sổ lặng lẽ khép lại, che cảnh xuân kiều diễm trong phòng......