Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi

Chương 65: Nguy hiểm ở từ đường 1

Mùng 10 tháng 6 là ngày đại cát, đã có thánh chỉ phê chuẩn, Liệt thị dẫn theo Vân Kiệt và Như Ca đến từ đường cầu phúc, tế bái tổ tiên.

“Thất ma ma, sắp xếp xong xuôi hết chưa?”

Trong Ninh Phúc Đường Tây viện, lão phu nhân mặc chính trang hỏi Thất ma ma đang đứng bên cạnh dùng quạt hương bồ quạt cho mình.

“Bẩm lão phu nhân, bên từ đường đã sắp xếp xong, nhị phu nhân.....không, là Lý thị, được an bài ở hậu viện, có người trông chừng, chắc chắn sẽ không có gì sai sót.” Thất ma ma vừa nói, vừa thầm cảm thán, vốn là phu nhân của người làm chủ Ngọc gia, đại sự như bình thê phải có mặt mới phải, nhưng bây giờ lão phu nhân và lão gia lại không muốn thấy mặt. Ai biểu, sinh một quái vật như thế, Lý gia lại sụp đổ nhà nào cũng không tiếp thụ nổi. Nếu không sợ mang tiếng, vả lại còn có hai đứa con gái kia, sợ rằng Lý thị đã sớm bị ban dây thừng treo cổ rồi.

Những người bên trong từ đường đó, Thất ma ma rất rõ ràng, đều là những kẻ giỏi thủ đoạn. Đến phủ hỏi thăm tin tức biết được hoàn cảnh Lý thị, lão phu nhân lại quyết tâm không muốn Lý thị trở về, cố ý nói phải hảo hảo quản thúc, như vậy, những người đó còn có thể để Lý thị sống tốt được sao.

“Chớ nhắc đến tai tinh Lý thị trước mặt ta, thật khiến ta tức chết. Đi rồi còn để lại một đống nợ lớn, gieo họa cho nhà mẹ đẻ xong còn muốn làm Ngọc gia ta suy kiệt!” Nhắc tới Lý thị, lão phu nhân liền một bụng tức.

Lại nói, ngày thứ hai sau khi Lý thị bị đưa đến từ đường, một nhóm nam tử thân hình vạm vỡ, gương mặt hung ác đến Ngọc phủ, tự xưng là người của sòng bạc Kim Câu, nói Lý thị đã mượn 10 vạn lượng bạc, mãi vẫn chưa trả, hiện lãi mẹ đẻ lãi con tổng cộng là 12 vạn hai. Lý thị là phu nhân Ngọc gia, khoản nợ này tất nhiên phải đến Ngọc gia đòi. Lão phu nhân và Ngọc Chính Hồng hiển nhiên không chịu. Nhóm người này liền bắt đầu đập phá đồ trong phủ. Lão phu nhân như đứt từng khúc ruột, cuối cùng đành kêu đối phương thư thư cho ít ngày, nhất định sẽ nghĩ cách gom đủ bạc.

“Lão phu nhân nói gì vậy, tứ tiểu thư sắp gả vào vương phủ, Ngọc gia ta càng thêm phú quý, sao có thể suy bại?”, Thất ma ma thấy bộ mặt giận dữ của lão phu nhân, vội khuyên lơn.

Nhắc tới Như Ca, Thất ma ma liền không thể không cảm thán vận mệnh kỳ diệu. Ai có thể nghĩ một thứ nữ nho nhỏ sẽ một bước lên trời, làm thế tử phi. Phải biết, hôm nay là thế tử phi, mai này chính là vương phi. Cũng may từ khi tứ tiểu thư về phủ mình chưa từng làm khó gì, cứ nhìn Hoa ma ma mà xem, bỏ mạng rồi! Hoa thị cũng đã chết, vị trí trông coi phòng kho và quản chuyện mua sắm trong phủ không biết bao nhiêu béo bở đã bỏ trống. Mình cứ van cầu lão phu nhân được làm vị trí đó, xem chừng chưa tới 2 năm nữa, nhà lớn của con trai ở quê sẽ xây xong.

Nghe vậy, lão phu nhân không có ý kiến gì, nhìn Ngọc Chính Hồng nói: “Đến từ đường, con không cần đi xem Lý thị, trước mắt chưa xử trí nó hoàn toàn là vì danh tiếng của Ngọc gia ta, vả lại còn có Giai Nhàn. Trước mắt mặc dù Giai Nhàn chưa có tin tốt gì, nhưng dù sao cũng là người hầu hạ công chúa, cho nó chút thể diện. Nếu nó là đứa thông minh, ắt tự biết phải làm sao. Về phần Bảo Oánh, mấy ngày nay ngược lại đàng hoàng hơn nhiều, nhưng tính tình của nó thựa sự làm người lo lắng, dọc đường đi, sai ngươi trông cõi cho kỹ! Chớ để xảy ra sơ sót.”

“Mẫu thân an tâm, nhi tử sẽ an bài tốt. Danh tiếng Bảo Oánh tuy xấu, bất quá dù gì cũng là dòng chính nữ, nếu gả không được, nhi tử cũng mang tiếng. Mấy ngày nay, nhi tử đã tìm hiểu gia cảnh các quan lại mới đến kinh thành để báo cáo công tác bên Lại Bộ, trong đó có một vị, có trưởng tử, tuy bề ngoài xấu xí chút, nhưng nhà giàu có, chờ tứ nha đầu xuất giá xong, liền gả Bảo Oánh đi.”

Thường nói một người làm quan cả họ được nhờ, từ ngày trong nhà có một Cẩm Thân Vương thế tử phi, vào triều, Ngọc Chính Hồng có tiếng nói hơn hẳn. Hiện giờ có thể nói là rất đắc ý. Duy có chút tiếc nuối, đó là Cẩm Thân Vương thế tử đối với mình không nhiệt tình lắm. Nói mấy câu cũng không đáp lại, chẳng cho nhạc phụ mình đây chút mặt mũi nào!

“Vậy thì tốt, quan lại mới đến, hơn phân nửa là không biết chuyện của nha đầu Bảo Oánh, an bài như thế là cực tốt. Ta cũng nghĩ phải sớm gả Bảo Oánh đi xa, không ngờ con đã chuẩn bị xong, vậy ta an tâm rồi.” Kỳ thật, lão phu nhân chẳng quan tâm Ngọc Bảo Oánh gả cho ai, chỉ cần đuổi đi thậtxa là được. Huống chi nhà kia gia cảnh giàu có, sính lễ nhất định nhiều, vừa vặncó thể bù lại phần nợ của Lý thị.

Ngoài cửa quản gia Lý Toàn đã sắp xếp xong xuôi, chạy vào báo: “Lão phu nhân, lão gia, thời gian không còn sớm, chúng ta lên đường thôi, từ đây cách từ đường nửa ngày, nếu không đi sớm, sợ tới nơi trời đã tối.”

Ngọc Chính Hồng thấy mặt trời đã lên cao, gật gật nói “Ừ, đến Nhàn Nguyệt Các xem xem phu nhân và tứ tiểu thư, ngũ thiếu gia đã chuẩn bị xong chưa, xong rồi thì lên đường!”

“Dạ” Lưu Toàn lui ra, đi đến Nhàn Nguyệt Các.

Không bao lâu, mẹ con Liệt thị liền theo Lý Toàn tới.

Lão phu nhân thấy Liệt thị đầu cài trâm phượng bằng vàng ròng, chế tạo tinh xảo, cổ mang chuỗi mã não đỏ, thân mặc y phục Cáo Mệnh thêu hạc tiên, đuôi lông mày vẽ nhếch lên, khiến khí chất tăng thêm mấy phần, phong cách điềm đạm nhưng không mất khí độ phu nhân nhà quan. Trịnh thị gật đầu một cái, đúng là người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, một phen ăn mặc đã khiến con gái kẻ buôn trở thành phu nhân quý phái.

Ngọc Chính Hồng thấy Liệt thị, mắt thoáng qua một tia kinh diễm.

Dung mạo Liệt thị vốn cực kỳ xinh đẹp, bằng không năm đó ở Vận Thành Ngọc Chính cũng không hao tốn hết bao tâm tư để cưới được. Hiện giờ mặc trang phục Cáo Mệnh do hoàng thượng ba thưởng càng thêm xuất chúng.

Giang di nương vì làm thiếp nên không có tư cách vào từ đường, nếu phạm sai lầm, cũng sẽ bị đuổi thẳng. Giang Như Long, tuy nói là con trai của Ngọc Chính Hồng nhưng thân phận con vợ lẽ nếu không có cống hiến lớn cho Ngọc Gia cũng không được vào. Đứng trước cửa tiễn đoàn người đi, Giang di ngương thấy Ngọc Chính Hồng si mê nhìn Liệt thị, lòngthầm mắng Liệt thị là hồ ly tinh.


Lại nói dung mạo của Giang di nương chỉ tính là hơn chuẩn bình thường một chút. Cho nên những năm này được Ngọc Chính Hồng yêu thích là nhờ rất am hiểu bản chất của Ngọc Chính Hồng: háo sắc nhưng cố tỏ ra đạo mạo. Biết mình dung mạo không xinh đẹp, Giang di nương chọn nha hoàn trong viện mình đều là nữ tử xinh đẹp, thậm chí có hai người là chuộc từ kỹ viện ra. Bất quá, hiện tại vì Như Ca mà Liệt thị được như vậy, nói Giang di nương không ghen tỵ là không thể nào.

Lần này, lão phu nhân và Liệt thị ngồi chung một xe. Vân Kiệt tất nhiên là ngồi với Ngọc Chính Hồng, mặc dù hết sức không muốn, nhưng không chịu không nổi ánh mắt nhắc nhở của Như Ca, đành ngoan ngoãn lên xe. Như Ca thấy Tuyết Lang đang hướng về mình giả đáng yêu, thì khẽ cười, đang tự hỏi có nên cho nó lên xe không, thì nghe thấy tiếng Ngọc Bảo Oánh.

“Ngọc.....Ngọc Như Ca, ta và ngươi chung một chiếc, ngươi đừng cho nó theo.”

Như Ca ngẩng đầu, thấy Ngọc Bảo Oánhd đang đứng cách xe ngựa ba trượng, nhìn chằm chằm Tuyết Lang không dám đến gần. Lại nhìn lướt qua xe ngựa của Ngọc Giai Nhàn, trên mặt Như Ca xẹt qua tia châm chọc, xem ra quan hệ hai chị em đã tệ đến cực điểm đến mức ngồi chung xe ngựa cũng không muốn.

Như Ca còn chưa kịp lên tiếng, Tuyết Lang đã có động tác. Tuyết Lang nghiêng đầu qua, hai mắt màu lam híp lại, nhìn chằm chằm Ngọc Bao Oánh, lát sau, thong thả bước qua bên chỗ Ngọc Bảo Oánh.

Thấy con sói kia hướng tới mình, ngọc Bảo Oánh run cầm cập, chỉ có thể hướng Như Ca cầu cứu.

“Ta không có ý gì khác, chỉ muốn ngồi chung xe với ngươi thôi.”

Nhìn bộ dáng giả đáng thương của Ngọc Bảo Oánh, Như Ca thầm cười lạnh, gọi Tuyết Lang về.

Nghe tiếng, Tuyết Lang nhanh chóng quay đầu lại, chạy về chỗ Như Ca.

Như Ca vuốt ve mớ lông trắng như tuyết của Tuyết Lang, cười nói: “Hôm nay không cần đi theo, chỗ đó không thể làm ầm ĩ được, trở về Nhàn Nguyệt Các tìm Thanh Nhi lấy thịt ăn đi!”

Vừa nghe đến ‘Thịt’, hai mắt Tuyết Lang sáng lên, cọ cọ đầu vào tay Như Ca, sau đó gấp rút chạy về Nhàn Nguyệt Các.

Nhìn theo bóng lưng hớn hở của Tuyết lang, Như Ca “Ặc” một t tiếng, không lẽ mình dưỡng sói của Tiêu Dạ Huyền thành đồ tham ăn rồi.

Như Ca bước lên xe ngựa, Ngọc Bảo Oánh lên theo. Trên xe, Như Ca mới thấy được khuôn mặt hơi sưng của Ngọc Bảo Oánh dù đã bôi trất nhiều phấn nhưng vẫn không giấu được, và vết rách da ở khóe miệng. Mấy ngày nay tuy chỉ ở trong Nhàn Nguyệt Các, không tiếp xúc với người viện khác, nhưng có Thanh Nhi và Vương ma ma cộng thêm Thất ma ma thường tới Nhàn Nguyệt Các ngồi lê đôi mách. Toàn Ngọc phủ có chuyện gì, Như Ca đều biết rõ. Vốn là một tiểu thư kiêu ngạo, giờ thành thế này, Như Ca lắc đầu, lấy ra một bình dược cao ném tới: “Đâu là thuốc tan sưng”.

Ngọc Bảo Oánh nhận lấy thuốc cao, nghe được mùi thơm nhàn nhạt, một hồi sau ngẩng đầu lên, mắt lộ hung ác. Hung hăng nói “Ngươi cho ta thứ này, là có ý gì?”

Lời Ngọc Bảo Oánh khiến Như Ca tức cười, hỏi ngược lại, “Ngươi có gì đáng để ta lấy sao?”

Nghe vậy, Ngọc Bảo Oánh siết chặt bình thuốc trong tay, đúng vậy! Mình còn gì? Nhà ngoại tan nát, bà nội và cha không thích, thậm chỉ chị ruột còn đối xử với mình như vậy. Nhớ tới ánh mắt khinh thường của Ngọc Giai Nhàn, Ngọc Bảo Oánh hận muốn chết.

Từ nhỏ Ngọc Giai Nhàn làm gì cũng có tính toán trước. Lúc ở trong cung tuyển chọn thư đồng cho hoàng tử và công chúa, Ngọc Giai Nhàn đã bỏ thuốc xổ vào đồ ăn vặt của mình, sau đó giả vờ chia sẻ đồ ăn với một vị tiểu thư khác, kết quả đối phương gây ra chuyện xấu hổ, Ngọc Giai Nhàn được tuyển. Người khác không biết, nhưng Ngọc Bảo Oánh tận mắt nhìn thấy. Năm đó Ngọc Giai Nhàn mới 8 tuổi. Đến nay nhớ lại nụ cười lúc bỏ thuốc ngày ấy của Ngọc Giai Nhàn, Ngọc Bảo Oánh vẫn còn thấy rợn cả tóc gáy, cũng không dám tin người chị lúc nào cũngthể hiện thân thiện lễ độ lại có thể có nụ cười kinh khủng như vậy.

Vì Ngọc Giai Nhàn trúng tuyển thư đồng, nên ở trong cung, lúc này Lý thị mới để ý đến nàng ta. Khiến Ngọc Bảo Oánh cảm giác mình được cưng chiều như công chúa, từ từ biến thành đứa điêu ngoa bốc đồng. Bất quá sau lần bị thương kia, trước cửa sống chết, biết Lý thị dứt khoát lựa chọn cứu Ngọc Giai Nhàn, Ngọc Bỏa Oanh hoàn toàn tỉnh mộng, tất cả yêu thương trước kia đều là giả hết, trong lòng Lý thị, chẳng ai sánh được Ngọc Giai Nhàn cả.

Lúc đầu, Ngọc Giai Nhàn đối xử với mình cũng rất tốt, được vật hiếm lạ từ trong cung sẽ cầm về phủ chia sẻ, mình phạm sai lầm, sẽ cầu cha và bà nội giùm..... Thật sự là một người chị tốt. Nếu không nhờ một đạp kia, và sự việc phủ Kim Lăng Hầu, sợ rằng mình sẽ tiếp tục nghĩ như vậy. Giờ ngẫm lại quả thật nực cười, trong khoảnh khắc, Ngọc Bảo Oánh suy nghĩ rất nhiều, hận ý trong mắt cũng ngày càng rõ ràng.

Xe ngựa chậm rãi tiến về phía trước, trong xe ngựa một mảnh yên tĩnh. Không biết qua bao lâu, Ngọc Bảo Oánh ngẩng đầu lên, hình như có điều muốn nói, song ngay khi thấy dung nhan tuyệt mỹ của của Như Ca, theo bản năng sờ sờ mặt mình, lời đến khóe miệng lại nuốt xuống.

Từ đường Ngọc gia ở trấn Ngọc Khê, phía bắc kinh thành.


Khi tới từ đường, mặt trời đã ngả về tây, xuống xe ngựa, đập vào mắt là một tòa từ đường diện tích không nhỏ, trên đề ‘Từ Đường Ngọc Gia’.

Đứng trước bậc thang là một lão bộc và hai phụ nhân, thấy mấychiếc xe ngựa dừng lại, người bước xuống không phải là tộc trưởng đương nhiệm của Ngọc gia, Ngọc Chính Hồng và lão phu nhân sao? Lão bộc vội dẫn đầu tiến lên đón tiếp. Lục tục cúi chào.

“Lão nô bái kiến tộc trưởng, lão phu nhân, phu nhân, tiểu thiếu gia!”

Sớm nghe tin, lão bộc thấy phụ nhân mặc trang phục Cáo Mệnh đứng bên cạnh Trịnh thị, dĩ nhiên biết ngay vị này là nhân vật chínhc ủa hôm nay, Liệt phu nhân.

Thấy Liệt thị thân hình mỹ lệ, dung mạo đoan trang, ngẫm lại người mập như heo, bộ mặt đầy ban ở hậu viện kia, lão bộc lắc đầu một cái, quả là cách nhau một trời một vực! Lý thị sau khi sinh xong, lại ăn hơn nửa tháng khổ, ăn uống thì cơm thừa canh cặn, thế mà vẫn chẳng ốm bớt được chút nào, bảo sao tộc trưởng không ghét bỏ.

Nhìn ra đằng sao, thấy Như Ca, hai mắt lão bộc tỏa sáng, ra hiệu cho hai phụ nhân bên cạnh đến đỡ Như Ca xuống xe. Nhưng bị Thanh Loan ngăn lại.

Như Ca thấy vậy, cười nói: “Như Ca tự xuống là được, phiền hai vị chờ lâu rồi.”

Nghe vậy, vẻ mặt hai phụ nhân mới hơi chuyển tốt, cười lấy lòng: “Tiểu thư quá lời, có thể phục vụ tiểu thư là phúc phận của chúng nô tỳ!”

Hai phụ nhân biết người trước mắt là quý nhân mới của Ngọc gia, tất nhiên là muốn nịnh nọt. Vả lại, so với mấy vị tiểu thư khác của Ngọc gia thì tính tính người này là cực tốt rồi.

Thấy người đã xuống xe hết, lão bộc cung kính nói: “Xin các vị dời bước đến nội đường, người trong tộc đã có mặt đủ, đang chờ bên trong!”

Ngọc Chính Hồng gật đầu một cái, nói: “Vậy vào đi thôi, thời gian không còn sớm”.

Trước mặt truyền đến tiếng pháo nổ đôm đốp, chào đón mẹ con Liệt thị.

Như Ca thấy vẻ mặt căng thẳng của Thanh Loan, cười cười, nhỏ giọng nói: “Thanh Loan, về sau bớt nghe Thanh Nhi bịa chuyện đi”.

“Thanh Nhi nói rất đúng!” Thanh Loan trả lời chắc như đinh đóng cột.

Thanh Loan tuy giỏi võ công, nhưng tính tình thật thà, ngày thường Thanh Nhi nói gì nghe nấy. Gần đây Thanh Nhi nghiên cứu một bộ Âm Mưu Luận. Trừ những người quen thân, còn lại kẻ khác đền gần tiểu thư nhất định là có âm mưu. Như Ca nghe xong dở khóc dở cười, nhưng Thanh Loan lại tin vô cùng. Dọc theo đường, chốc chốc Thanh Loan lại vén rèm xe nhìn vào trong, không dưới 20 lần. Thật giống như Ngọc Bảo Oánh sẽ ăn mất Như Ca không bằng.

“Các ngươi xem ta là đậu hủ, ai cũng có thể bóp nát sao?” Như Ca lắc đầu cười cười, quay đầu lại nhìn Ngọc Bảo Oánh, tựa như có điều suy nghĩ.

Bên trong từ đường có rất nhiều người. Những người này là chi khác của Ngọc gia, vì hôn sự của Như Ca với Cẩm thân Vương thế tử mà tranh nhau đi lên muốn ló mặt trước thế tử phi tương lai. Nhờ lão phu nhân giới thiệu, Như Ca đại khái biết được một ít phu nhân, và các chị chị em em của cô bảy, dì tám gì đó.

Dĩ nhiên những chị em này vẻ mặt rất khác nhau, có vui mừng, có ghen tỵ, cũng có vô liêm sỉ. Nhất là Doãn thị, vợ cả của con trai trưởng ông chú hai, cứ sáp sáp tới, nhiều lần kéo tay Như Ca, như là thân thiết lắm.

Thanh Loan nhiều lần cản lại, nhưng Doãn thị vẫn không biết xấu hổ, lôi kéo một tiểu cô nương vẻ mặt ngượng ngùng tiến đến trước mặt Liệt thị, ẩn ý hỏi: “Liệt phu nhân, bên cạnh tứ tiểu thư có thiếu người hầu hạ không, nữ nhi ta đây rất khéo, cho nó ở bên hầu hạ tứ tiểu thư đi, vẽ lông mày, hay chải tóc gì đó. Chỉ cần để nó cơ hội thể hiện trước mặt thế tử là được. Không phải cổ nhân đã có giai thoại Nha Hoàng Nữ Anh hầu hạ một phu quân đó sao? Nữ nhi ta mặc dù là dòng chính nữ, nhưng tính tình rất tốt, tương lai nếu được sủng ái cũng sẽ không khi dễ tiểu thư Như Ca.....”

Liệt thị nghe người này không ngừng tự biên tự diễn, nhíu mày, Ngọc gia quả nhiên là dạng người gì cũng có. Hiện tại Như Ca còn chưa gả đi, mấy người này đã trắng trợn như vậy, thật tức cười. Doãn thị muốn trèo cao đến điên rồi, vậy mà vẫn lấy thân phận chính nữ gì đó để nói chuyện, chính nữ thì sao? Chẳng phải vẫn là lấy thân phận nha hoàn mà tống đi? Lại nhìn một chút thiếu tử chừng 17 18 tuổi đứng sau lưng Doãn thị, biểu hiện vô cùng thẹn thùng, nhưng trong mắt tràn đầy chờ mong. Liệt thị chỉ lạnh nhạt nói : “Bên cạnh Ca nhi đã đủ người hầu hạ, không phiền phu nhân phải nhọc lòng.”

Thiếu nữ sau lưng Doãn Thị ngẩng đầu lên thấy vẻ khinh miệt trong mắt Liệt thị, khuôn mặt nháy mắt trở nên trắng bệch, lùi về sau.

Mấy người Như Ca tiếp tục đi vào, thanh âm cao quãng tám của Doãn thị vẫn không ngừng vang tới: “Tiểu thư Như Ca, nữ nhi ta thật rất dịu ngoan.”

Dịu ngoan? Có phải là chó đâu? Như ca thầm châm chọc.

Thất ma ma chạy tới bên Như Ca, ra vẻ thần bí nói: “Nhà nhị thúc công năm xưa kinh doanh vận chuyển đường thủy, có tiền nhất ngọc gia. Hiện giờ có tiền nhưng không có thế, Doãn thị này có lui tới với tam phu nhân , thời gian trước vì nương gia có chuyện nên không tới phủ, trở lại nghe được tin tức vội vàng nghĩ muốn đưa chính nữ đến bên cạnh tiểu thư, nếu lọt vào mắt thế tử, tương lai sẽ là chỗ dựa cho nhà họ.”

Nói xong, Thất ma ma lại chạy về bên cạnh lão phu nhân. Như Ca quay đầu nhìn thử người kia.

Doãn thị mặc áo xanh ngọc hoa văn thêu nổi và váy dài đầy hoa, trên cổ mang một vòng trân châu cực lớn, bông tai bằng vàng khảm ngọc. Đầu cắm ba cây trâm sáng loáng, hai bàn tay 10 ngón, ngón nào cũng đeo nhẫn hoặc bằng bảo thạch, hoặc ngọc phỉ thúy, hoăc vàng......quả thật một bộ nhà giàu mới nổi. Thiếu nữ sau lưng Doãn thị thì nhìn mình đầy hâm mộ. Như Ca xoay đầu lại, không để ý tới nữa. Nếu mình nhìn hai lần, chỉ sợ ngày mai sẽ có thêm một nha hoàn không biết bổn phận rồi.

Mà ở một góc từ đường, Ngọc Giai Nhàn bị mọi người quên bén, nhìn Như Ca như trăng được muôn sao vây quanh, nở nụ cười cực kỳ âm độc.