Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi

Chương 64: Cuộc sống thê thảm của Lý thị

Thời gian trôi nhanh, chỉ 7 ngày nữa là đến đám cưới của tứ tiểu thư Ngọc gia và Cẩm Thân Vương thế tử. Hiện tại chuyện trong Nhàn Nguyệt Các chính là chuyện quan trọng nhất Ngọc phủ, từ chủ đến nha hoàn gã vai sặt, đều chăm chú quan sát động tĩnh ở Nhàn Nguyệt Các, không dám có chút chậm trễ.

Thời gian gần đây, Như Ca ở riết trong Nhàn Nguyệt Các, mỗi ngày khâu chút y phục, nói chuyện với mẫu thân, thỉnh thoảng vui đùa với Tuyết Lang, cuộc sống hết sức vừa lòng.

Lão phu nhân Trịnh thị mặc dù vẫn chưa khỏe lại hoàn toàn sau cú đạp của Lý thị. Nhưng vẫn lên tinh thần chỉ huy Thất ma ma chuẩn bị ngày mai đến từ đường tế tổ. Dĩ nhiên không quên dặn dò Thất ma ma đến từ đường nói trước, tới lúc đó không để người không nên xuất hiện xuất hiện.

Các viện khác bận rộn náo nhiệt bao nhiêu, bên Đông viện lại hiu quạnh bấy nhiêu, Lý thị một đi không trở lại, cả viện không còn mấy người hầu.

Sau khi Lý thị đi, những ngày sau này của Ngọc Bảo Oánh rất thê thảm, một ngày ba bữa ăn đều là canh cặn thịt thừa, nha hoàn và ma ma cũng thờ ơ, áo hư không người quan tâm. Không lâu sau trang dung thảm đạm, chẳng ai thay nàng ta chăm chút nên những vết sẹo trên mặt càng hiện lên rõ ràng.

Vốn sau hai ngày bị lạnh nhạt, Ngọc Bảo Oánh đã đến trước mặt Ngọc Chính Hồng nháo muốn tìm mẫu thân mình về Đông viện xử lý bọn cẩu nô tài không có mắt. Ai biết, Ngọc Chính Hồng vừa nghe đến Lý thị thì trực tiếp cho nàng ta một bạt tai.

Lúc này Ngọc Bảo Oánh hoàn toàn hiểu ra, Ngọc phủ thay đổi rồi, thời mình vênh mặt hất hàm sai khiến, hô gió gọi mưa đã qua. Sau khi về phòng gào khóc một hồi, Ngọc Bảo Oánh đem của riêng ngày thường Lý thị cho, lấy lòng ma ma quản sự trong Đông viện, nhờ phân một nha hoàn có năng lực, sửa sang lại trang dung, sau đó đến Tây viện làm con hiếu cháu thảo, giống như Ngọc Tĩnh Nhã đối với Lý thị, bưng trà dâng nước, bóp chân đấm lưng cho lão phu nhân, hi vọng lão phu nhân thương tiếc coi trọng mình một chút.

Trong Ninh Phúc Đường ở Tây viện, Ngọc Bảo Oánh vụng về bóp vai cho lão phu nhân, lực tay không đồng nhất, lúc nặng lúc nhẹ chẳng phân biệt được, làm lão phu nhân đau nhíu chặt mày. Hiện tại Ngọc Bảo Oánh tuy đã 17 tuổi, nhưng bình thường tất cả đều có Lý thị và Hồ ma ma nuông chiều, nào đã hầu hạ ai bao giờ. Hơn nữa, Ngọc Bảo Oánh cứ năm bảy lượt nhắc tới Lý thị, muốn lão phu nhân khai ân để Lý thị về. Bởi vậy cố gắng mấy ngày chẳng những không thể khiến lão phu nhân thương yêu, ngược lại càng khiến lão phu nhân thêm chán ghét, phất tay bảo Ngọc Bảo Oánh lui ra.

Ngọc Bảo Oánh ôm cục tức đi, vừa đến chỗ quẹo ở Tây viện, lại thấy Ngọc Như Long đang cầm cây trâm bạch ngọc thưởng cho một tiểu nha đầu dung mạo thanh tú trong phủ. Mà cây trâm kia rất quen, rõ ràng là của nàng ta. Ngọc Bảo Oánh tức giận xông lên trước, túm tóc Ngọc Như Long không buông.

“Ngọc Như Long, đồ trộm cắp, dám trộm trâm của ta! Xem ta xử lý ngươi thế nào!”

Ngọc Như Long này ra ngoài kết giao với đám bạn lưu manh, tiêu tiền chưa bao giờ đếm, không đủ thì đến vòi lão phu nhân và Giang di nương. Bất quá gần đây hình như lão phu nhân cũng không dư dả lắm, chỉ cho có mấy lượng. Đối với kẻ xài tiền như nước như Ngọc Như Lòng thì làm sao đủ.

Ngọc Như Long và Ngọc Bảo Oánh từ nhỏ đã ghét nhau như nước với lửa, thấy đám nha hoàn gã sai vặt trong Đông viện bị mẫu thân mình đuổi hết rồi, không ai trông coi, liền lẻn vào phòng Ngọc Bảo Oánh, dùng móc nhỏ cạy khóa tủ, không bao lâu liền tìm được đồ trang sức Ngọc Bảo Oánh giấu dưới đáy tủ, đang định cầm đi đổi chút ngân lượng tiêu xài thì bị phát hiện. Nhưng Ngọc Như Long vẫn không chút chột dạ, xông vào đánh nhau với Ngọc Bảo Oánh.

Vốn Ngọc Như Long lớn lên dưới sự cưng chiều của lão phu nhân, ngày trước vì mẹ cả Lý thị còn ở đây, nên không dám quá càn rỡ, nay Giang di nương đã sớm nói cho biết, Lý thị bị bắt đến từ đường không về được, chẳng còn gì kiêng dè nữa, đấm liên tục vào mặt Ngọc Bảo Oánh cho đến sưng phù lên, sau lạ xô ngã xuống đất, hung hăng đạp mấy phát.

“Đần độn! ngươi tưởng rằng ngươi còn là nhị tiểu thư Ngọc gia con đích mẫu nữa sao? Chỉ là một kẻ không ai thèm, mà cũng dám ra vẻ ta đây trước mặt tiểu gia, thật không biết tự lượng sức mình. Lần sau còn dám vô lễ với tiểu gia, sẽ giống như hôm nay, đánh cho ngươi nhừ xương.”

“Ta nhổ!” Ngọc Như Long nhổ một bãi nước bọt vào Ngọc Bảo Oánh đang nằm dưới đất nửa ngày còn chưa bò dậy nổi, xốc xốc lại túi tiền, hôn lên miệng nha hoàn bên cạnh một cái rồi nghênh ngang bỏ đi.

Nha hoàn kia đứng một bên cười nhạo thấy Ngọc Như Long đi cũng không tiến lại đỡ người đang nằm dưới đất mà cầm cây trâm xinh đẹp õng ẹo bước đi, để lại một mình Ngọc Bảo Oánh nằm trên đất khóc lớn.

Không biết đã khóc bao lâu, nha hoàn và gã sai vặt đã đi qua vài lượt, Ngọc Bảo Oánh mới dừng, lấy toàn bộ đồ trang sức trên đầu xuống, cẩn thận bỏ vào ngực.


Nước mắt đầy mặt Ngọc Bảo Oánh trở lại Đông viện, xa xa nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, bước lại gần, quả đúng là Ngọc Giai Nhàn, nháy mắt lửa giận nổ tung.

“Ngọc Giai Nhàn, tiện nhân! Ngươi còn có mặt mũi trở về, ta hỏi ngươi, chuyện Kim Lăng Hầu phủ có phải ngươi đã sớm biết? Sao phải gạt ta? Cũng bởi vì người giấu giếm nên giờ cữu cữu và ngoại công mới vào đại lao, đều là do tiện nhân ngươi gây họa.”

“Ta đã biết thì sao, nếu không do bị người giày vò mỗi ngày, ta sao phải cần mớ ngân lượng này để trị thương, tất cả là do ngươi tự chuốc lấy. Với bộ dạng ma chê quỷ hờn của mình hiện giờ mà còn tưởng công tử Kim Lăng Hầu phủ sẽ coi trọng, quả là người si nói mộng”. Hai lần liên tục bị gãy xương nặng, khiến Ngọc Giai Nhàn đau đến chết đi sống lại, đối mặt với muội muội ngu ngốc này còn dịu dàng gì được.

Nghe thấy lời nói đầy châm chọc của Ngọc Giai Nhàn, Ngọc Bảo Oánh tiến lên định đánh nhau với chị gái vẫn đang mặc trang phục xinh đẹp như trước. Ai ngờ vừa tiến lên, liền bị nha hoàn Bích Đào bên người Ngọc Giai Nhàn đẩy ngã.

Ngọc Giai Nhàn nhìn khuôn mặt trát phấn thật dày của Ngọc Bảo Oánh, khinh thường nói: “Hiện tại ta không có thời gian cãi nhau với kẻ ngu như ngươi, ngươi mau đi Tây viện làm cho xong bổn phận của mình đi. Nói trắng ra, với thanh danh hiện giờ của ngươi sợ rằng khó mà gả đi, tương lai nếu ta được nở mày nở mặt, sẽ giúp gả ngươi vào nhà phú hộ, bảo đảm không lo cơm áo. Nếu ngươi còn không biết nặng nhẹ, đừng trách ta không nhận tỷ muội.” Nói xong, liền dẫn người đi khỏi Đông viện.

“Nhà phú hộ........”

Đối với Ngọc Bảo Oánh từ nhỏ được Lý thị truyền thụ tư tưởng tương lai nhất định phải gả vào nhà không giàu nhất thì cũng là nhà quan, lời của Ngọc Giai Nhàn chẳng khác nào là sỉ nhục. Bay cao rồi sẽ gả em gái cho phú hộ thấp hèn, Ngọc Giai Nhàn, ngươi dám! Ngọc Bảo Oánh nhìn theo bóng lưng Ngọc Giai Nhàn, trong mắt tràn đầy âm u.

Đêm khuya, ở viện sau từ đường Ngọc phủ, dưới ánh nến ảm đạm, một phụ nhân trung niên đang vật lộn với đống quần áo bẩn. Làm việc tay chân nhiều khiến trên tay phụ nhân có nhiều vết phồng, sưng sưng hồng hồng, thê thảm không nỡ nhìn. Quần áo bẩn tản ra mùi chua khiến phụ nhân muốn nôn, lại không dám ném qua một bên không để ý tới, liếc mắt nhìn gian phòng vẫn còn ánh nến bên kia, chỉ có thể bịt mũi tiếp tục giặt.

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc phụ nhân cũng giặt xong chậu quần áo lớn, rửa sạch hai tay vịn hàng rào gỗ đứng lên, ngẩng đầu thấy gian phòng bên kia đã không còn sáng, thờ phào nhẹ nhõm. Rã rời bước về căn phòng nhỏ chỉ có một chiếc gương và một cái rương đã bị mọt đục.

Phụ nhân mở rương mục lấy ra một bọc quần áo, bên trong là hai con rối vải, trên đó cắm đầy ngân châm bén nhọn. Sau lưng rối vải lần lượt đề ‘Liệt Vân Uyển’ và ‘Ngọc Như Ca’. Phụ nhân rút ra mấy cây châm hung hăng đâm vào rối vải, vừa đâm vừa phát ra âm thanh như khóc như cười.

Đến khi trên thân con rối không còn chỗ để cắm kim nữa, phụ nhân mới dừng tay lại, thả rối vải vào rương, sau đó đến trước gương đồng, thấy gương mặt tiều tụy trong gương, che mặt khóc rống.

Trong gương đồng, là một bộ mặt béo đầy hồng ban, nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt nhìn càng thêm xấu xí. Hình ảnh trong gương rõ ràng là Lý thị, vợ cả của Ngọc Chính Hồng.

Thường nói người có ba bảy loại, người trong từ đường Ngọc gia cũng vậy. Đứng đầu là loại người đến từ đường cầu phúc, dĩ nhiên sẽ được sắp xếp ở trong phòng sạch sẽ, có người hầu hạ chu đáo. Tiếp theo là người bị bắt phạt đến từ đường tu tâm dưỡng tính mấy ngày, cũng được an bài phòng tốt ở viện trước, ngày ba bữa có người lo, rảnh rỗi thì sao chép kinh phật, quỳ lạy tổ tiên là được, nếu phía trên có người đặc biệt sắp xếp, tất nhiên cũng ăn chút khổ. Cuối cùng là những kẻ cả đời phải ở mãi trong từ đường, mỗi ngày giặt quần áo nấu cơm, chùi nhà xí, thậm chí là bữa đói bữa no. Nếu dám phản kháng, người trông coi từ đường sẽ sai vài nam tử cường tráng thô kệch đến dạy dỗ một phen.

Vốn mang thân phận chính thất phu nhân hiên ngang đi vào, Lý thị không ngờ chưa tới nửa tháng, mình đã rơi vào tình cảnh thế này.

Ngày đầu tiên, vì thân phận của Lý thị, người trong coi từ đường cũng sắp xếp phòng sạch sẽ cho, hầu hạ cẩn thận, người bị phạt càng đối Lý thị cung kính lễ độ. Nhưng chỉ đến đêm ngày sau hôm, vốn còn đang trong mộng đẹp, mơ anh trai ra khỏi nhà lao, phục hồi nguyên chức, lão gia Ngọc Chính Hồng tự thân nghênh đón mình về nhà, Lý thị đã bị người kéo giật dậy, bắt đầu cuộc sống làm việc cực khổ mỗi đêm.

Vừa mới bắt đầu, Lý thị cũng ồn ào phản kháng, nhưng người trông coi từ đường thủ đoạn rất cao, hai ngày thì hết ba bữa đánh đập một trận tàn nhẫn, trên cợt vị chính thất phu nhân đã biết chắc sẽ không có ngày ngẩng đầu lên được này. Chưa được hai ngày Lý thị đã không chịu nổi, đút ngân lượng nhờ người trở về phủ đưa tin cho con gái lớn Ngọc Giai Nhàn, tìm Liễu phi nương nương, tìm tam hoàng tử....tóm lại là nghĩ cách đưa mình ra. Ai ngờ, bị người phát hiện, ngân lượng đồ trang sức lén mang theo bị lấy hết, chút quần áo đẹp cũng bị cướp đi cả. Giờ Lý thị không còn đồng nào trong người, mỗi ngày trời chưa sáng đã phải thức dậy đốn củi nấu nước, giặt quần áo nấu cơm, thậm chí là chùi bô dọn nhà xí.

Xuất thân Tướng phủ, Lý thị chưa từng chịu qua khổ cực mức này, mấy lần giả bệnh muốn lười, nhưng nhiều lần quá bị người phát hiện, bị đánh một trận chết dở sống dở. Nửa tháng này có thể nói Lý thị ăn rất nhiều khổ. Đêm đêm Lý thị mong chờ có người đến đón mình về phủ, lòng âm thầm thề, về rồi nhất định phải trừng trị đích đáng những kẻ kia. Ngờ đâu người tới không thấy lại nhận được tin tức Liệt thị được bình thê, con trai con gái Liệt thị được thành dòng chính, sẽ đến tế bái tổ tiên.


Nghe tin xong, Lý thị hoảng hốt, trong nháy mắt hiểu ra vì sao người trong từ đường dám vô lễ với mình như vậy, Lý gia suy tàn rồi! Ngọc Chính Hồng căn bản không có ý định tới đón mình về!

Hiện tại Lý thị rất hối hận! Hận ngày xưa sao mình ngu xuẩn như vậy, nghĩ rằng mẹ con Liệt thị nhu nhược dễ bắt nạt, để 3 người họ về Ngọc phủ. Nếu mình không cho ba người này về, cháu trai sẽ không vì đùa giỡn Ngọc Như Ca mà biến thành thái giám, Lý gia cũng sẽ không chọc phải Kim Lăng Hầu phủ mà bị hãm hại, mình cũng sẽ không vì uống lầm thuốc mà sinh ra đứa bé như vậy..... Lý thị nghĩ tới mẹ con Liệt thị hiện giờ sung sướng, đặc biệt là Ngọc Như Ca và Liệt thị, hận trong lòng như muốn nổ tung.

Vốn mình và Giang di nương chỉ là mâu thuẫn nho nhỏ, Giang di nương có Ngọc Như Long thì sao, cuối cùng vẫn chỉ là tiểu thiếp thấp hèn! Chung quy chỉ có thể trách mẹ con Liệt thị lòng lang dạ sói, mình ban ân cho về phủ, thế mà hại mình thành thế này, thật đáng hận! Thương cho cha và anh trai bị đầy đến biên cương, ở nơi lạnh lẽo không biết có chống đỡ nổi không.

Đang lúc Lý thị than trời trách đất, một chiếc xe ngựa tiến tới từ đường. Nử tử mặc áo choàng đen bước xuống xe, đến viện sau từ đường tìm nửa ngày rốt cuộc thấy gian phòng của lý thị ở nơi vắng vẻ nhất.

Nhìn thoáng qua nấm mốc trên tường mang theo mùi khó ngửi, nữ tử nhíu nhíu mày, đẩy cửa vào phòng.

Nghe thấy tiếng động, Lý thị cả kinh, còn tưởng là người đứng đầu từ đường tới, vội vàng xoa mặt xoay người, ngờ đâu thấy người mình đã mong rất nhiều ngày, con gái lớn Ngọc Giai Nhàn, nhất thời cực kỳ vui mừng, tiến lên bắt tay con gái kích động nói: “Giai Nhàn, con đến rồi, là phụ thân bảo con đến đón mẫu thân về phải không?”

Thấy Lý thị cực kỳ nhếch nhác trên thân còn mang mùi lạ, Ngọc Giai Nhàn khéo léo rút tay về, lắc đầu một cái, thở dài nói: “Phụ thân sao có thể cho đón mẫu thân về, hiện tại cữu cữu và ngoaị công đã bị đi đày, phụ thân hận không sớm viết hưu thư được ấy chứ. Nữ nhi chữa khỏi vết thương trở về, trong Động viện một người hầu cũng chẳng có nữa kìa!”

Nghe vậy, Lý thị ngã ngồi xuống đất, mình, thật bị vứt bỏ rồi!

Thấy mặt Lý thị như tro tàn ngồi đó, mắt Ngọc Giai Nhàn thoáng qua chút phức tạp. Bỗng chốc bị sa cơ thất thế tất cả là do tiện nhân Ngọc Như Ca kia, nếu nó sớm chết, không về kinh thành được, mọi chuyện đã chẳng như bây giờ.

Lý thị ngồi đờ hồi lâu, mới nhìn Ngọc Giai Nhàn nói: “Giai Nhàn, con nhất định phải nghĩ biện pháp cứu cữu cữu và ngoại công con nha, không có bọn họ, chúng ta sẽ vĩnh viễn không có cơ hội trở mình. Con tìm Liễu phi, cầu Liễu phi nghĩ biện pháp.........”

“Mẫu thân, đây chính là một trong những nguyên nhân con chạy tới, hiện giờ con không gặp được Liễu phi. Ngọc Như Ca sắp thành Cẩm Thân vương thế tử phi, Liễu phi nương nương làm sao sẽ vì Lý gia mà công khai đối nghịch với Cẩm Thân vương thế tử!”

Sau khi lành thương xong, việc đầu tiên Ngọc Giai Nhàn làm chính là vào cung cầu xin Liễu phi cứu cậu và ông ngoại. Nhưng Liễu phi lại lộ vẻ khó xử, chỉ nói đã cố hết sức, vì có Cẩm Thân Vương thế tử tham dự vào, nên muốn lắm mà không giúp gì được.

Ngọc Giai Nhàn liền nghĩ nhất định là Ngọc Như Ca ở sau lưng giựt dây. Cậy mình có chút nhan sắc liền ở trước mặt thế tử đổ dầu vào lửa, từng bước đẩy mình và mẹ vào đường cùng, để Liệt thị được bình thê, danh chính ngôn thuận mà phất lên làm phượng hoàng.

“Mẫu thân, chúng ta nhất định phải nghĩ cách khiến Ngọc Như Ca không làm được thế tử phi, khiến Cẩm thân vương thế tử chán ghét vứt bỏ nó, Liễu phi nương nương mới ra tay giúp đỡ được.”

Không có phủ Phủ Viễn tướng quân, không có Lý gia, không có mẹ là chính thất phu nhân ở Ngọc phủ, đừng bảo là làm hoàng tử phi, ngay cả gả cho một nhà quan cũng không được. Vậy cố gắng nhiều năm của mình là vì cái khỉ gì. Liễu phi nương nương nói rất đúng, chỉ cần khiến Cẩm Thân Vương thế tử chán ghét mà vứt bỏ nó, thế vận xoay vần, may ra Lý gia mới có cơ hội trở mình. Nhớ lại lời nói ám chỉ của Liễu phi, Ngọc Giai Nhàn liền trở nên kích động.

“Khiến nó không làm được thế tử phi, Cẩm thân vương thế tử chán ghét mà vứt bỏ?” lời Ngọc Giai Nhàn khiến Lý thị ngẩn ra,sau đó lắc đầu cười khổ: “Quá muộn rồi, giờ ta bị phạt đến từ đường, còn cơ hội nào để ra tay nữa.”

Ngọc Giai Nhàn nghe vậy cười âm hiểm, đỡ Lý thị ngồi lên giường, lấy ra một bọc giấy từ ống tay áo: “Mẫu thân nhầm rồi, trong từ đường mới càng có cơ hội, nữ nhi đã tính toán hết, mẫu thân cứ nghe nữ nhi”.

Trong phòng, Lý thị nghe Ngọc Giai Nhàn thì thầm biện pháp, liên tục gật đầu.

Sau khi nói xong, sắc trời dần tối, Ngọc Giai Nhàn thấy trang phục Lý thị cũ sờn, ngay cả một món trang sức cũng không có, trên tay đầy vết phồng nước, bèn hỏi tình hình. Sau khi nghe Lý thị kể xong, Ngọc Giai Nhàn giận dữ nói: “Mẫu thân ráng nhịn thêm vài ngày nữa, ngày sau về phủ rồi ,chúng ta nhất định xử lý bọn này sạch sẽ.”

“Ta biết rồi, con đi thong thả”

Nhìn bóng Ngọc Giai Nhàn càng ngày càng xa, tâm Lý thị lần nữa sống lại. Cất kỹ đồ Ngọc Giai Nhàn đưa, rồi lên tinh thần đi làm việc.

Sau khi Lý thị đi, một bóng người chợt lóe lên ở góc tường, rồi lặng lẽ rời đi.