Chí Tôn Vô Lại

Chương 110: Ngày thứ mười


Người từng học qua vật lí đều biết, lực nâng của nước lớn nhỏ quyết định bởi sức nặng của nước, nếu trong khối lượng của nước có nhiều vật chất khác, vậy lực nâng của nước càng lớn. Ví dụ, trong nước biển có nhiều muối, cho nên lực nâng của nước biển rất lớn. Trên thế giới, nước biển có lực nâng cực mạnh là Biển Chết ở Trung Đông, nước Biển Chết có rất nhiều muối, khiến cho trong nước không có sinh vật sinh trưởng, do đó mới có tên là Biển Chết, mà cũng chính bởi khối lượng nước lớn, cho nên lực nâng cũng cực mạnh, người thường bơi ở Biển Chết, cho dù không biết bơi, cũng không chìm được.
Nhưng thủy đàm này lại cổ quái, thủy tính của Tiểu Lôi không tệ, kĩ thuật bơi cũng khá thành thạo, tư thế quạt nước cũng rất chính xác, nhưng lại nước chung quanh lại giống như không khí hư vô, mặc cho hắn quạt nước như thế nào, cũng không thể có được một phần lực lượng, cơ thể vẫn không ngừng chìm xuống.
Tiểu Lôi mặc dù kinh ngạc, nhưng không bối rối, tu luyện của hắn đã rất có căn cơ, mặc dù trong miệng không hít thở được, nhưng trong cơ thể lại có tiên thiên chi khí sản sinh không ngừng, mặc dù đang dưới nước cũng không hề cảm thấy lo lắng. Hắn trái lại đối với thủy đàm này lại rất có hứng thú. Mặc dù cơ thể đang chìm xuống, lại nhịn không được dò xét chung quanh.
Nước chung quanh cơ hồ thuộc trạng thái tĩnh, nhìn quanh chỉ thấy một mảnh u ám. Mà cơ thể vẫn còn đang chìm xuống, Tiểu Lôi không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn, thủy đàm này rốt cuộc sâu bao nhiêu?
Đợi chạm đáy nước, đến lúc đó chỉ cần Tiểu Lôi mượn chút lực, có thể dễ dàng thoát ra khỏi mặt nước…, nhưng phía dưới thủy đàm này hình như là một vực sâu, chìm ước chừng một phút, vẫn không thấy đáy.
Tiểu Lôi thử quạt nước, nhưng kỳ diệu là lại không thể đổi hướng dù chỉ một chút, lực nâng của loại nước này không ngờ là bằng không! Nếu nước mất đi lực nâng, cho dù người có kỹ thuật bơi lội, cũng không thể bơi được.
Giống như bạn đem một quán quân bơi lội đặt trong không khí, lực nâng không khí là bằng không, thủy tính của bơi lội quán quân dù cho cao thế nào, cũng không có khả năng bơi lội trong không khí?
Tại loại thủy đàm này, sợ rằng, cho dù quăng một một cọng lông vũ, cũng sẽ chìm xuống.
Tiểu Lôi đưa tay vào trong túi Càn Khôn tìm kiếm, lại không cẩn thận đụng phải một thứ gì đó cứng rắn, hắn nhẹ nhàng sờ soạng, lập tức tỉnh ngộ, đây là chính là viên đá kỳ quái vừa rồi lấy trên pho tượng.
Ngay lúc này, đột nhiên dưới chân cảm giác đụng phải vật cứng, Tiểu Lôi cúi đầu nhìn, quả nhiên là đụng đáy. Nhưng hắn nhìn kỹ, càng thêm kinh ngạc, nếu không phải đang dưới nước, hắn sợ rằng sẽ há mồm kinh hô!
Dưới đáy thủy đàm này, lại không phải là đá và bùn.
Mà là là mặt đá rất bằng phẳng! Dưới chân là những khối thạch bản rất phẳng, mỗi một khối ước chừng năm mươi phân vuông, dài một thước, được xếp rất chỉnh tề, đưa mắt nhìn lại, những nơi mà mắt có thể nhìn thấy, dưới chân tất cả đều là những mặt đá bằng phẳng!
Tiểu Lôi tuy ngạc nhiên nhưng không lo lắng lập tức trồi lên, ngược lại khom người cẩn thận tìm tòi trên bề mặt, đột nhiên thấy phía trước lờ mờ có vật bằng kim loại sáng bóng, Tiểu Lôi cẩn thận bước tới từng bước, chậm rãi di động, chụp lấy thứ gì đó vừa thấy, lại là thập tự kiếm vừa rồi mình đã quăng xuống!
Tiểu Lôi mân mê thanh kiếm này, cười không ra tiếng. Rất may, mặc dù rơi vào trong nước, Tiểu Lôi vẫn có thể phân biệt phương hướng, đông nam tây bắc đều nhớ rõ rất rõ ràng. Hắn lại sờ soạng dưới nước một lát, phàm những nơi có thể đụng đến đều là đám thạch bản.
Loại thạch bản này rõ ràng là do sức người làm nên. Nhưng tại một thánh địa cổ xưa, một thủy đàm tồn tại mấy trăm năm, dưới đáy nước như thế nào có thể có thứ gì mà dùng nhân công để lát đá?
Tiểu Lôi trong lòng kỳ dị, đột nhiên nội tâm dường như lờ mờ có cảm ứng, chỉ cảm thấy trong nước phía trước mờ mờ tỏa ra một chút quang mang nhàn nhạt, hắn lập tức bước về phía đó.
Càng là hướng về phía trước, càng cảm giác rõ ràng quang mang đó, ánh sáng đó chiếu rọi khiến chung quanh có thể nhìn rõ ràng. Tiểu Lôi cảm giác chung quanh thủy vực càng ngày càng hẹp dần, dường như mình đang đi vào một hành lang dưới nước, dần dần có thể thấy được vách đá hai bên, hiển nhiên nơi này càng đi vài càng hẹp. Rốt cuộc, nhờ tia sáng trợ giúp, Tiểu Lôi đã có thể nhìn được chung quanh. Nơi này không ngờ lại là một hành lang vuông vức!
Trên dưới trái phải, của thông đạo hình vuông, đều là dùng loại thạch bản đó lát ngay ngắn, không có cát đá, không có bùn đất. tựa như là một thứ gì đó do con người làm ra.
Thứ gì đó phát ra tia sáng gì đó cũng dần dần có thể thấy rõ, là một cánh cửa làm bằng đá tấm!
Tiểu Lôi đi tới trước cánh cửa đá, mắt thường có thể thấy cửa có những văn tự ngũ hành kỳ quái. Văn tự đó Tiểu Lôi không biết đó là loại gì, hình như là một loại ký hiệu, có một chút quang mang từ văn tự thượng tỏa ra. Tiểu Lôi đưa tay sờ thử, mới biết rằng văn tự không phải khắc vào mà là chạm nổi!
Sự tỏa sáng, sợ rằng là người chạm những ký tự này đã dùng một loại bảo thạch làm ra. Đó là quang mang tỏa ra yếu ớt từ bảo thạch.
Tiểu Lôi càng ngạc nhiên, hắn sờ từ trên xuống dưới cánh cửa này, chỉ cảm thấy cánh cửa này và thông đạo bên kia rất kín đáo, hiển nhiên hiệu quả phong kín rất tốt ……
Dần dần, hắn từ phía trên cánh cửa, thấy được một vết lõm rất nhỏ, đưa tay sờ, vết lõm đó lại có hình dạng theo quy tắc, có cạnh có góc. Tiểu Lôi lập tức chợt nghĩ, vết lõm đó không ngờ là hình thoi!

Dường như trong tối tăm có một loại lực lượng nào đó, Tiểu Lôi tựa như có quỷ thần sai khiến, lấy từ trên người viên đá kỳ quái trên pho tượng, cẩn thận đưa vào vết lõm, nhẹ nhàng ấn xuống.
Hình dạng viên đá và vết lõm kia hoàn toàn vừa khít! Đem kia viên đá đặt vào, lập tức khiến cánh cửa có vết lõm biến thành một chỉnh thể hoàn mỹ!
Tiểu Lôi trong lòng vẫn còn cảm thấy lạ lùng, biến hóa dị thường đã xảy ra!
Hắn có thể cảm giác rõ ràng, với cánh cửa nguyên bản, thủy vực chung quanh đột nhiên sản sinh một chút ba động, dường như mặt sau cánh cửa phát ra một chút năng lượng ba động vô thanh, sự ba động khiên dẫn thủy lưu, thủy vực vốn yên tĩnh dần dần trở nên nhộn nhạo.
Quang mang của ký tự trên cánh cửa, đột nhiên tăng cường rất nhiều lần, quang mang cường liệt ở dưới nước không ngờ lại chói mắt như vậy, Tiểu Lôi nghiêng đầu, đưa tay đặt lên đám ký tự, ngón tay trong lúc vô ý đặt trên một ký tự nào đó, hơi nhấn vào, chỉ nghe thấy một tiếng động nặng nề, ký tự đó đã bị Tiểu Lôi ấn vào!!
Nguyên lai, các ký tự chạm trên cánh cửa thượng, không hề là một chỉnh thể, mỗi ký tự đều là một hòn đá hình vuông, nhìn mặc dù là một chỉnh thể, kỳ thật được phân chia thành rất nhiều khối!
Giống như …… giống như một bàn phím!
Tiểu Lôi trong lúc vô ý ấn vào một ký tự, đột nhiên, kia cánh cửa hơi nhích động, chậm rãi, từ từ mở ra……
Lập tức, sau cánh cửa khẳng định là một nơi không có nước, cánh cửa vừa mở, dòng nước lập tức chảy vào sau cánh cửa, Tiểu Lôi trong dòng nước không thể khống chế chính mình, cũng theo dòng nước trôi ra sau cửa……
Năm phút sau, gần năm phút mà thôi, cánh cửa lập tức chậm rãi khép lại. Thửy vực lại trở nên yên tĩnh, tựa như chưa có việc gì phát sinh ra ……
Sau khi dòng nước đẩy Tiểu Lôi ra ngoài, hắn lập tức cảm thấy đau đớn.
Hắn không biết mình đang ở đâu, chỉ cảm thấy sau khi trôi qua cánh cửa kia, dường như đã tiến vào một không gian kỳ dị, nơi này không có nước, nhưng đồng thời cũng không có thứ gì, chung quanh mặc dù là hư không, lại có vô số cổ lực lượng kỳ quái đang hung tợn giằng xé thân thể của hắn. Những lực lượng cực kỳ cường đại, mặc dù thân thể Tiểu Lôi giờ phút này cường hãn hơn rất nhiều so với thường nhân, lại vẫn bị hành hạ đến phải kêu thét lên……
Nhưng này nơi này căn bản kêu không ra một chút thanh âm, hắn đau đến cơ mặt trở nên méo mó. Những lực lượng đó, lôi, kéo, có lúc lại đè ép, dụng các phương pháp khác nhau đang hành hạ thân thể hắn.
Hắn cảm giác mình dường như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, cơ thể không ngừng quằn quại trong không gian. Chung quanh có vô số dòng chảy đang hành hạ hắn.
Nhân tiện nói thêm, Tiểu Lôi không thể mở mắt. Bởi vì những lực lượng kỳ quái quá mức đáng sợ, cho dù thân thể hắn cường hãn cũng cảm thấy thống khổ dị thường, hắn sợ mở mắt, đôi mắt yếu ớt sẽ bị thương tổn.
Rốt cuộc, đau đớn càng ngày càng cường liệt, Tiểu Lôi bị cơn đau hành hạ đến sản sinh ảo giác, rõ ràng chung quanh một chút thanh âm cũng không có, trong tai hắn lại dường như có tiếng sấm nổ vang không ngừng.
Cuối cùng, đột nhiên một cổ lực lượng cường đại đem cả người hắn quăng lên cao, Tiểu Lôi ngất đi.
Một chút ý niệm cuối cùng trong đầu hắn là: " Gặp quỷ, xem ra sau này không thể tùy tiện mở những cánh cửa kỳ quái ……"
Tiếng gió thổi.
Đúng vậy, là tiếng gió, là thanh âm thật rõ ràng!
Là thanh âm!
Là tiếng gió, còn có người tiếng hít thở!
Ở trong không gian kỳ quái đó không biết bao lâu, Tiểu Lôi chưa hề nghe được một chút thanh âm, giờ phút này trong hôn mê, hắn vừa thoáng khôi phục một chút tri giác, lập tức nghe thấy được thanh âm!

Loáng thoáng, có tiếng gió khe khẻ, nói " khe khẻ" là bởi vì tiếng gió dường như bị ngăn trở. Khoảng cách rất xa. Nhưng từ nơi mình đứng nghe được động tĩnh, tiếng gió đó chắc rất lớn, phong lực phi thường cường đại!
Tiểu Lôi nỗ lực mở mắt, chỉ cảm thấy mí mắt cực kỳ nặng nề, hắn dùng hết toàn lực, chỉ có thể làm mí mắt miễn cưỡng phân khai một khe hở rất nhở.
Hắn hơi giật giật ngón tay, liền cảm giác được xương cốt toàn thân tựa như muốn rã rời, khắp người đau đớn khôn cùng, hắn nhịn không được rên nhỏ mọt tiếng.
"%¥◎#¥……" Chung quanh lập tức vang lên tiếng người nói.
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Tiểu Lôi, xuýt nửa tưởng rằng mình giống như đám nhân vật chính trong các tiểu thuyết huyền ảo, bị tống tới dị thế giới ……
Bất quá, may mắn! Không có!
Căn cứ vài ngày hắn ở tại thành Toulouse, hắn mặc dù nghe không hiểu loại ngôn ngữ này, nhưng ít nhất, hắn có thể khẳng định, đây là tiếng Pháp tiêu chuẩn!
Giọng đang nói là một thanh âm của cô gái, rất nhẹ nhàng dễ nghe, có thể nghe ra, cô gái đang nói rất trẻ tuổi.
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt trên mặt Tiểu Lôi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc rối bù của Tiểu, rồi lại nói một câu gì đó.
Bất quá thật đáng tiếc, Tiểu Lôi vẫn không hiểu tiếng Pháp của nàng.
Đôi mắt chỉ có thể mở một khe hở cực kỳ nhỏ. Cho nên Tiểu Lôi quả thực không thể thấy rõ cảnh vật chung quanh, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn một chút hình dáng mà thối.
Hắn lập tức phân biệt ra, mình đang nằm ở một nơi nào đó, có một cô gái trẻ ngồi ở bên cạnh, mình lại không thấy rõ hình dáng của nàng, chỉ có thể thông qua hình dáng mơ mà phân biệt, nàng có một mái tóc dài, đen.
Tiểu Lôi nỗ lực nâng cánh tay, lại cảm giác được cơ thể không nghe lời, hắn hơi cử động, bắp thịt đau đến không nhịn được, hắn cắn răng, từ trong miệng phát ra một câu: "Đau!"
Hắn này rên lên câu này, cô gái bên cạnh lại đột nhiên vừa mừng vừa sợ, lập tức Tiểu Lôi liền nghe thấy giọng tiếng Trung quen thuộc.
"A? Anh nói tiếng Trung? Anh cũng là người Trung Quốc?" cô gái kinh hỉ kêu lên, ngữ khí mang theo vẻ kinh ngạc và vui sướng.
Tiểu Lôi chỉ có thể từ cổ họng " Hừ" một tiếng, tỏ vẻ khẳng định.
Cô gái đó dường như cúi gần một chút, nhẹ nhàng sờ động mạch chủ trên cổ Tiểu Lôi, sau đó thở dài, nói: " Anh đừng loạn động …… tình hình của anh tựa như không được tốt. Thật sự rất kỳ quái, anh làm sao lại một mình nằm ở nơi hoang vắng…… nơi này đang là âm mười độ! Quần áo trên người đã rách nát, mà anh lại có thể cứ như vậy nằm ở ngoài trời, lúc ta phát hiện anh, trong tay anh đang cầm một thanh trường kiếm kỳ quái …… đó là thập tự kiếm của kỵ sĩ trung thế kỉ phải không? Cơ thể anh có thể đã bị thương tổn bởi giá rét, ta hiện tại không có biện pháp trị liệu cho anh, chúng ta vẫn còn trên núi, đợi khi nào xuống núi tìm bệnh viện mới có thể trị liệu cho anh ……"
Tổn thương vì giá rét?
Tiểu Lôi cười khổ, hắn rất rõ ràng, mình tuyệt đối bất không bị tổn thương vì giá rét. Mà là bị các loại lực lượng kỳ quái khủng bố trong không gian đó làm bị thương. Quần áo trên người rách nát, không khó giải thích, dưới sự chèn ép của các loại lực lượng khủng bố, nhờ mình đã từng thoát thai hoán cốt, thân thể cường hãn còn chịu không được, quần áo trên người cũng đã sớm rách nát biến hình.
Cô gái đó đột nhiên cười: "Thật không thể tưởng được anh lại có thể là người Trung Quốc, lúc ta phát hiện anh, còn tưởng rằng anh là dã nhân gì đó? Ai, anh sao lại mặc y phục phong phanh như vậy ở nơi này? Còn cầm một thanh kiếm nữa?"
Tiểu Lôi nỗ lực nuốt khan, hắn không sợ bị thương, dù sao trong túi Càn Khôn có không ít linh đơn diệu dược. Hắn đang muốn mở miệng, đột nhiên nghe thấy tiếng dây kéo.
Soạt một tiếng, lập tức lều đã bị mở ra, gió tuyết từ bên ngoài lều thổi vào, một bóng người đi vào, sau đó Tiểu Lôi lại nghe thấy được một giọng nói to rõ của một nam nhân nói chuyện với cô gái, rồi lại đi ra ngoài.
Cô gái kéo cửa lều lại, thở dài, ngữ khí mang theo vài phần ưu tư, nói với Tiểu Lôi: " Không xong, chúng ta gặp bão tuyết …… đội trưởng nói chúng ta có thể bị kẹt ở đây một thời gian, hơn nữa liên lạc của chúng ta cũng bị đứt đoạn …… ai, chuyện này phải làm sao bây giờ …… anh tựa như bị thương rất nghiêm trọng ……"
Tiểu Lôi nghe xong lời này, đột nhiên trong lòng trầm xuống, dường như lờ mờ cảm thấy một điều gì quái dị, một ý niệm cổ quái trong đầu hắn chợt lóe lên, hắn dường như đã bắt được ý niệm đó, nhưng rồi lại để vuột mất……
Ngay lúc này, một ống hút đưa lên miệng Tiểu Lôi.
"Anh có thể hút không? Anh phải hút lấy chút nước."
Tiểu Lôi hút lấy vài hơi, nhưng sau đó, cô gái đó nói một câu, làm Tiểu Lôi "phì" một phát, toàn bộ nước trong miệng đều phun hết ra ngoài, mặc dù toàn thân đau đớn vô cùng, hắn vẫn liều mạng mở mắt, kiên quyết nhìn cô gái trước mặt!
Bởi vì, cô gái đó dường như thì thầm một câu:
"Ai, chúng ta ở trên núi Pyrenees đã là ngày thứ mười, xem ra bão tuyết so với dự đóan đã đến sớm hơn. A, đúng rồi, anh tên là gì …… à, ta gọi là Nguyệt Hoa, cũng là người Trung Quốc giống như anh."