Chí Tôn Vô Lại

Chương 109: Thế giới dưới nước


Chuyên lạ năm nào cũng có, năm nay lại đặc biệt nhiều.
Trong một sơn động ở một thị trấn nhỏ, một nơi gọi là vùng phong cảnh đẹp nổi tiếng Châu Âu, lại đột nhiên có thể nhìn thấy các ma pháp sư và kỵ sĩ mà độc giả đã nghe quen trong các tiểu thuyết huyền ảo! Mà lại còn sống sống sờ sờ! Hai mắt Tiểu Lôi vẫn nhìn cẩn thận, lão kỵ sỹ kia đã hai tay cầm chuôi kiếm, vẻ mặt nghiêm trọng hét vài tiếng, bước những bước lớn bước về phía Tiểu Lôi, thanh trường kiếm trong tay chém thẳng vào đầu
Tiểu Lôi cười ha ha, bước lùi nửa bước, thái đao trong tay liền đưa lên nghênh đón. Liền nghe thấy một tiếng "keng" vang lên。
Phải biết là thanh thái đao này của Tiểu Lôi tuy nhìn hơi thất vọng một chút, nhưng lúc luyện ra tốn cũng không ít bảo bối, đừng nói những thứ khác, chỉ nói tinh phách huyền thiết kia, thêm nội đan của thượng cổ thần thú Huyền Vũ, đều là thần vật khó có. Mặc dù Tiểu Lôi giữ hỏa hầu của lò luyện chưa đạt, cuối cùng không luyện thành bảo kiếm, mà lại luyện thành hình dạng như thế này, nhưng uy lực thật sự là rất cường đại, mấy ngày nay mỗi lần ra tay, những hùng nhân hay cuồng chiến sĩ gì đó, cũng xem như là những thứ ngoan cố, thì cũng một đao đứt đôi.
Nhưng rõ ràng là cây trường kiếm mục nát rỉ sét này trong tay kỵ sỹ, lại có thể cường mãnh ngoài ý nghĩ, hai người hung hăng chém vài cái, trường kiếm của kỵ sỹ kia không ngờ là không bị gảy đôi.
Lão kỵ sỹ kêu oai oái mấy tiếng trong miệng, cũng không biết lão ta kêu gào cái gì nữa, trong lòng Tiểu Lôi lại có chút kinh nghi. Mắt thấy bên cạnh vẫn còn lão ma pháp sư, trong lòng hắn không dám lơi lỏng, đột nhiên trong miệng niệm mấy câu tiên quyết, thái đao thoát khỏi tay bay lên.
Đây là pháp quyết tiêu chuẩn để chế ngự phi kiếm. Tiểu Lôi vốn hết lòng ái mộ đám thần tiên chân chính ngự kiếm lâm địch, không cần tự mình ra tay, mà lại tiêu sái điều khiển phi kiếm sát thương người. Nhưng tự mình ngàn cay vạn đắng luyện ra con dao phay xấu xí này, trong lòng hắn tức giận, ngày thường rất ít khi dùng khẩu quyết điều khiển phi kiếm để đối phó với kẻ địch. Luôn cảm thấy người khác dùng phi kiếm, bản thân phải phi "dao phay", thực sự là quá mất mặt. Hôm nay rốt cuộc lại phải sử dụng.
Miệng Tiểu Lôi niệm động khẩu quyết, hai ngón tay tạo thành kiếm quyết chỉ trỏ, thái đao bay lên giữa trời, hóa thành một đạo hắc khí bay lên bay xuống, chém trái chặt phải. Lão kỵ sĩ tức khí kêu to liên tục, nhưng lại không có cách nào khác. Trong lòng lão tức giận muốn một nhát chém con dao làm bếp tà ác kia ra làm hai, nhưng làm gì mà dễ dàng như vậy?
Tiểu Lôi nheo mắt lại nhìn lão ma pháp sư, ngược lại không có ý tốt chậm rãi bước lại gần. Lão già ma pháp sư râu dài nhìn Tiểu Lôi đi lại, đã biết là hắn không có ý tốt, một cây pháp trượng dương cao, trong miệng niệm động những chú ngữ gì đó, hô lên mấy tiếng, từng quả cầu lửa bắn rất nhanh về phía Tiểu Lôi.
" A ha, quả nhiên là ma pháp a!" Tiểu Lôi cười ha ha, trong tay đột nhiên biến ra một cái miếng tròn bóng loáng giống như một miếng kính, đường kính chừng một thước hơn, giống như một thuẫn bài hộ thân cho Tiểu Lôi. Ngay lập tức, những quả cầu lửa kia bắn vào kính liên tiếp dội ra, ngược lại chẳng Tiểu Lôi bị thương một tí nào. Trong lòng Tiểu Lôi thầm nghĩ: "Tấm kính này là Càn Khôn Kính của Hoa Yêu lão bà, ngay cả pháp bảo của đám tu hành nhiều như thế cũng đánh không được, ma pháp vương Tây phương làm sao có thể cùng với tiên thuật Đông phương chúng ta đem ra mà bàn luận?
Sắc mặt lão ma pháp sư hơi biến đổi, đột nhiên chú ngữ đang niệm trong miệng thay đổi, tốc độc tăng gấp bội, mộc trượng trong tay mờ mờ hiện ra từng luồng điện quang lấp lánh, sau đó từng đạo hồ quang lam sắc bắn về phía Tiểu Lôi, Tiểu Lôi cười hắc hắc, vẫn đem Càn Khôn kính ra chắn trước mặt, đạo thiểm điện bắn lên mặt kính, cũng bị phản lại như cũ.
Chỉ là loại thiểm điện này bị dội lại, ngược lại vù một tiếng bắn qua hướng kỵ sỹ. Lão ta đang kịch liệt chống đỡ thái đao tự động bay qua bay lại trước mặt, nào ngờ phía sau có một luồng thiểm điện phóng tới? Lão không một chút phòng bị, bắn vào ngay sau lưng, thân người lập tức bị lảo đảo ngã ra. Tiểu Lôi cười to ha ha: "Thiểm điện dễ bị kim loại hấp thu, nơi này nhỏ như vậy, đồng bạn của ngươi còn bận bộ giáp giống như rùa đen thế kia, mà ngươi vẫn cứ phóng thiểm điện.
Câu này của hắn trái lại rất đúng. Thì ra kỵ sỹ và ma pháp sư này, đều là người tu hành khổ hạnh trong giáo hội. Ẩn trong thánh địa này khổ tu, một là tu luyện, hai là phụ trách bảo vệ Thánh thủy chi địa này. Loại người này sống trong sơn động ngày tháng vô tận, mặc dù khổ tu trong sơn động, thực lực lớn mạnh, nhưng mà những năm trở lại đây lại đều trải qua trong sơn động, căn bản là không có kinh nghiệm giao thủ với người.

Lão kỵ sỹ kêu lên thảm thiết, ngất đi, khải giáp sau lưng đen ngòm, còn lờ mờ bốc khói…. Lão ma pháp sư hoảng sợ lướt tới, lại không đề phòng thái đao của Tiểu Lôi chém xuống trước mặt, lão ma pháp sư theo bản năng chỉ có thể chụp phải cái gì thì lấy cái đó mà đỡ.
" Cắc" một tiếng, cây trượng của ma pháp sư bị chặt làm đôi. Lão ta té ngồi xuống đất, trợn mắt há hốc mồm nhìn pháp trượng của mình, đột nhiên kêu gào, thần sắc bi thảm. Tiểu Lôi thở dài, thu lại thái đao và Càn Khôn kính, cười khổ: " Hà tất như vậy? Là do các người đánh ta trước, chẳng qua là một khúc gỗ thôi mà? Ngoài kia nhiều cây như vậy, tùy ý chặt một cây là được rồi."
Lão ma pháp sư quay đầu lại nhìn Tiểu Lôi, lầm bầm nói mấy câu gì, thần sắc phẫn nộ dị thường, đại khái là nguyền rủa gì đó " Thượng đế sẽ trừng phạt ngươi…".
Tiểu Lôi định bỏ đi, nhưng lại nhìn thấy một chuyện làm hắn cảm thấy khá hứng thú. Ngay lúc kỵ sĩ bị thiểm điện làm tổn thương, tầng quang hoa mờ mờ trên người hắn cũng tiêu thất, đột nhiên già nua đi một cách nhanh chóng, da thịt vốn hồng hào trở nên như cây khô, ánh mắt cũng trở nên ảm đạm.
Lão ma pháp sư lập tức từ trong người lấy ra một bình sắt nhỏ, chạy đến bên thủy đàm múc đầy bình, lại đem đến cho lão kỵ sỹ. Lão kia tinh thần lập tức phấn chấn trở lại, vết thương trên áo giáp phía sau lưng cũng đã khép liền lại. Tiểu Lôi kinh ngạc, nhịn không được liền hỏi: "Ý? Không lẽ đây thật sự là thánh thủy?"
Không thèm để ý tới hai lão già đang kêu la ầm ỉ, Tiểu Lôi chạy đến bên thủy đàm, lấy từ trong túi Càn Khôn ra một cái bình múc đầy nước.
Hai lão già bên cạnh chỉ biết căm hận nhìn hành động của hắn, ngược lại không tiến đến ngăn cản, mà trong ánh mắt lão ma pháp sư lại còn có vẻ giễu cợt. Tiểu Lôi bắt gặp sự kỳ quái trong ánh mắt đối phương, lắc lắc cái bình trong tay, đột nhiên chợt nghĩ ra.
Hắn nheo mắt lại, ánh mắt dừng lại chỗ phía trên cái bình sắt trong tay ma pháp sư,… có thể nhìn thấy cái bình sắt kia mờ mờ có một tia quang mang thánh khiết. Tiểu Lôi cười ha ha: "Ta hiểu rồi, thì ra nước này đích thật là thánh thủy, nhưng sử dụng cách thông thường để uống trực tiếp thì không có tác dụng, bắt buộc phải sử dụng cái bình của các ngươi? "
Hắn làm một bộ mặt dữ tợn, đi lại, không thèm để ý tới sự phẫn nộ của ma pháp sư liền cướp lấy cái bình trong tay lão, nhìn qua, thật sự là không khách khí liền ôm vào lòng mà cười: "Tối nay là do các ngươi chọc giận ta trước á, người chiến bại phải trả giá đắt, người thắng lợi thì nên đạt được chút chiến lợi phẩm, đây là lẽ đương nhiên đúng không?
Lão ma pháp sư tức giận đến nỗi mặt trắng bệch, khuôn mặt kỵ sỹ ngồi trên đất cũng đầy vẻ tức giận, sắc mặt dần chuyển đỏ, chỉ là lúc này cả hai người đều không phải là đối thủ của Tiểu Lôi, chỉ có thể kìm nén.
Tiểu Lôi cất bước đi, nhưng đột nhiên nghe ma pháp sư kêu oa oa rất to, đứng phắt dậy, từ phía sau một cước đá tới. Tiểu Lôi nghiêng người né: "Ý, ma pháp sư chẳng phải là không biết võ công sao? " Mắt thấy ma pháp sư mặt đầy vẻ phẫn nộ, nhưng thân người lại rất lanh lẹ, liên tục đá về phía Tiểu Lôi, thối pháp của lão ta hết sức quái dị, không ngờ là có chút giống "Liên Hoàn Thích" trong võ thuật Trung Quốc.
Nguyên là trong truyền thống, ma pháp sư là không hiểu kỹ thuật võ công. Nhưng rốt cuộc lúc này không phải là trung thế kỷ, cũng không phải thời xưa. Loại phương thức truyền thống này sớm đã bị phân ra rất rõ ràng rồi.
Hai lão già này vốn là những kẻ khổ tu ở trong sơn động trên núi tu luyện, đồng thời cũng chẳng phải là Kỵ sỹ và Ma pháp sư chân chính ở thời cổ đại. Phải biết rằng thời cổ đại, Giáo Hội bồi dưỡng ma pháp sư, đều là từ nhỏ bắt đầu huấn luyện ma pháp, ma pháp sư đa số đều là những kẻ văn nhược, không biết võ công. Nhưng bây giờ đã không còn cái truyền thống đó nữa.

Lão già này sử dụng loại võ công có tên gọi là "Thích Thối Thuật kiểu Pháp", đây là một loại kỹ thuật chiến đấu Pháp quốc, tương truyền là một kỵ sỹ trung thế kỷ đã sáng tạo ra, rất nhiều quý tộc nước Pháp đều đã học qua. Lão già này bản thân là một quý tộc, học một ít Thích thối cước cũng không lạ.
Lấy ví dụ, trong xã hội hiện nay, cho là một nhân viên văn phòng, cũng có khả năng ngoài giờ làm việc, học vài chiêu TaeKwonDo tại các trung tâm rèn luyện sức khỏe. Ai quy định ma pháp sư là nhất định không thể biết một chút võ công?
Tiểu Lôi liên tục né tránh, nhưng nhìn thấy lão già giương nanh múa vuốt vừa đá vừa đấm về phía mình, nếu hắn trở tay chém ra một đao thì sẽ hạ lão ngay.
Vừa rồi lão kỵ sỹ kia phản lão hoàn đồng, biến thành hình dáng trẻ tuổi, hắn đánh nhau với lão không hề có gì câu thúc. Nhưng hiện tại muốn hắn hạ độc thủ đối với một người xem chừng già đến mức gần nhập thổ …Tiểu Lôi vẫn chưa tồi tệ đến thế.
Hắn vẫn liên tục né tránh, thân người đã lui gần đến bờ thủy đàm, thình lình lão già kêu to một tiếng, thân người bổ nhào lên, ôm lấy Tiểu Lôi như một con bạch tuộc. Vốn là thân pháp của Tiểu Lôi kỳ diệu, lão già này cơ bản đừng nghĩ đến chuyện bắt lấy dù một góc áo của hắn, nhưng không ngờ lão kỵ sỹ bò dậy, chụp lấy chân của Tiểu Lôi.
Lão ma pháp sư đã ôm chặt lấy phía sau lưng Tiểu Lôi, đôi tay sờ lên mặt của Tiểu Lôi, ngón tay cong cong, rõ ràng là để móc mắt của Tiểu Lôi. Tiểu Lôi giật mình sợ hãi. Mặc dù hắn có bán tiên chi thể, không dễ dàng bị thương, cho là bị thương cũng có thể lành trong nháy mắt……nhưng nếu tròng mắt bị người ta lấy đi, có thể mọc lại hay không thì rất khó nói.
Chỉ cảm thấy tay đối phương đã sờ tới đôi mắt mình, Tiểu Lôi không cố kỵ gì nữa, kêu to một tiếng, kình khí trong nội thể bạo phát ra ngoài, hai cánh tay chấn mạnh, lão già bắn ra. Lão kỵ sỹ đang ôm chân hắn, lại đột nhiên đê tiện chụp lấy bụng dưới của Tiểu Lôi……
"Mẹ!" Tiểu Lôi tức giận mắng to, nhấc chân lên đá lão một phát văng ra, nói: "Ta đã giết cha các ngươi hay là cưỡng hiếp mẹ các ngươi chứ hả? Ta có thâm thù đại hận gì với các ngươi? Nhất định phải lấy cho được mạng ta sao? "
Lão già kia la lớn, lại nhào tới giữ chặt Tiểu Lôi, lần này Tiểu Lôi không lưu tình nữa, mắt lạnh lùng nhìn đối phương đang nắm lấy y phục mình, Đột nhiên vặn người một cái, nội kình bức ra ngoài, chiêu này tựa như là kỹ thuật "Triêm Y Thập Bát Điệt " trong võ học, sẵn tay hất hai cánh tay của lão già ra, Tiểu Lôi đã nắm được áo lão ta, nhấc bỗng lên, sau đó nhẹ nhàng đặt bên cạnh lão kỵ sỹ.
Lão kỵ sỹ ngược lại đột nhiên cười rất sầu thảm, nắm lấy thập tự trảm kiếm của mình, trở tay hướng lên cổ mà vuốt xuống. Tiểu Lôi không biết phải làm sao, co tay búng, một loạt kình khí phóng ra, một tiếng "đinh", thanh kiếm bay vút lên trời, hắn với tay chụp lấy, thuận tay ném xuống thủy đàm, cười khổ: " Hai vị lão nhân gia, hà tất phải tìm chết tìm sống chứ?"
Hắn vẫn chưa yên tâm, lại nhặt mộc trượng đã gãy đôi của Ma pháp sư lên, cũng thuận tay ném xuống thủy đàm. Hai đoạn mộc trượng kia rơi vào trong nước, lập tức chìm xuống không thấy gì nữa.
Hắn đi tới, một tay nắm một người, đem hai người lôi tới bên bờ thủy đàm, cười nói: "Tiểu Lôi ta là người tu hành, nếu như bây giờ các ngươi chết đi, thì nỗi oan nghiệt này cứ tính lên ta à.Ta phong bế huyết mạch của các ngươi, trong vòng một ngày các ngươi không động đậy được, nhưng chắc hẳn các ngươi ở đây, sẽ có người đưa cơm cho các ngươi phải không? Đến lúc có người nhìn thấy các ngươi, chắc hẳn các ngươi có chết cũng không được. "
Hắn với tay chạm lên bờ vai của kỵ sỹ, lão rùng mình, chẳng dám động đậy. Tiểu Lôi quay đầu nhìn lão ma pháp sư, chỉ cảm thấy hai mắt lão đỏ ngầu, ánh mắt dường như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, hắn cảm thấy rờn rợn, mở miệng tính nói, lão ma pháp sư đột nhiên la to một tiếng, lăn đến chân của Tiểu Lôi, hả miệng cắn một cái, Tiểu Lôi hoang mang nhảy lùi về phía sau, nhưng bất ngờ chân đạp vào khoảng không, té nhào xuống thủy đàm...
Nước trong thủy đàm lạnh lẽo ngập đầu, Tiểu Lôi đạp nước, lập tức muốn nổi lên trên, nhưng đột nhiên cảm thấy có điều không đúng.
Thủy đàm này cực kỳ cổ quái, lực nâng của nước nhẹ đến nổi khiến người ta không có cách nào nổi lên, Tiểu Lôi nổ lực đạp nước, thân người ngược lại cứ chìm xuống dưới. Cứ giống như dưới nước có sức mạnh nào đó đang kéo hắn xuống!
Hắn đột nhiên nhớ ra lúc nãy khi quăng hai đoạn mộc trượng vào trong nước, mộc trượng làm bằng gỗ, nhưng trong nước lại không nổi lên, rơi vào là chìm!
Chẳng lẻ là trong nước có điều gì cổ quái?