Ánh mắt Chung Dương chăm chú nhìn Tả Á, muốn từ trong ánh mắt cô mà tìm thấy sự khẳng định cô thực sự yêu anh. Những thứ bận rộn trong cuộc sống hằng ngày khiến anh không có thời gian rảnh để quan tâm đến cô. Anh biết vì bận công việc mà mình đã lạnh nhạt với Tả Á, nhưng, sau khoảng thời gian bận rộn này anh mới phát hiện ra, bảo bối của mình hình như rất lâu rồi không gọi cho anh một cuộc điện thoại hay gửi cho anh một tin nhắn nào cả. Anh nghĩ, chắc cô không muốn quấy rầy công việc của anh, nhưng không ngờ sự thật lại là cô đi với Kiều Trạch.
Không phải cô rất hận anh ta sao, không phải cô không yêu anh ta sao, vậy vì sao lúc nãy anh lại thấy hai người đang đi dạo dưới ánh đèn, như một cặp tình nhân lãng mạn đi dạo sau bữa cơm vậy. Hai năm vợ chồng, Tả Á và Kiều Trạch đã có những tiếp xúc thân mật nhất, anh đang ở bên cạnh Tả Á nhưng có khi nào đã bị thay thế rồi không? Trong lòng anh chợt cảm thấy lo lắng.
“Trả lời anh, Tiểu Á, tại sao em lại đi cùng với anh ta?”
“Chung Dương, anh đừng suy nghĩ nhiều, em vừa về nhà, vừa khéo.....vừa khéo Kiều Trạch đưa em trở về, thật sự.....”
Vẻ mặt Chung Dương đột nhiên thay đổi, đưa tay ôm lấy bả vai Tả Á, trong giọng nói có chút kích động: “Tiểu Á, em nói dối, em bắt đầu biết nói dối anh rồi hả? Anh gọi điện thoại cho em nhưng em lại tắt máy, mới vừa rồi.....mới vừa rồi anh qua nhà em, mẹ em cho anh hay em đã không về nhà mấy hôm rồi, anh đành đến đây chờ em về, cuối cùng lại đợi được em và chồng trước đi với nhau, thậm chí lại còn bịa chuyện để lừa anh!”
Mặt Tả Á tái đi, nhìn sự đau khổ thương hiện lên trong đôi mắt đẹp của Chung Dương, đau lòng nói: “Chung Dương, anh nghi ngờ em sao? Em nói cái gì anh cũng đều không tin đúng không? Cũng bởi vì anh nhìn thấy em trở về cùng với Kiều Trạch là liền định tội em phải không?”
Trong lòng Chung Dương vô cùng buồn bực, anh đang làm cái gì vậy, không phải rất muốn gặp cô, vội vã đến để gặp cô sao? Không phải đã nói là không cãi vã, vui vẻ ở bên nhau sao? Nghĩ tới đây, anh vội ôm lấy Tả Á, nói lời xin lỗi: “Được rồi, chúng ta không cãi nhau nữa, anh chỉ là sợ.....sợ em sẽ rời bỏ anh. Bảo bối à, đừng tức giận!”
Cơ thể của Tả Á cứng ngắc, để mặc cho Chung Dương ôm mình, cô muốn nói, Chung Dương thật ra thì anh luôn để ý quá khứ của em với Kiều Trạch phải không, thật ra thì anh thiếu niềm tin vào tình yêu của em đối với anh đúng không? Nhưng mà, bọn họ khó khăn lắm mới có thể ở bên nhau, nên phải biết quý trọng lẫn nhau, cô không muốn giải thích là do mình bị thương, Kiều Trạch đã cứu cô, chăm sóc cho cô, những lời này chỉ càng khiến Chung Dương lo lắng mà thôi. Mà cãi nhau thì cũng chỉ khiến cho tình cảm của hai bên bị tổn thương, cho nên cô lặng im không nói gì cả.
Trong sự im lặng, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên phá vỡ giây phút yên tĩnh này, Chung Dương buông Tả Á ra, móc điện thoại di động từ trong túi ra, bắt máy. Tả Á chỉ nghe thấy Chung Dương nói: “Cái gì? Nghiêm trọng không? Con lập tức đến đó!”
Cúp điện thoại, Chung Dương vội vàng đặt một nụ hôn lên trán Tả Á, nói vội vàng: “Trong nhà xảy ra chút chuyện, Tiểu Á, anh phải đi trước.”
Tả Á nhìn vẻ lo lắng tràn đầy trên khuôn mặt đẹp trai của Chung Dương, sốt ruột hỏi: “Nghiêm trọng lắm sao? Vậy anh mau đi đi!”
Chung Dương vội vã chạy đi, Tả Á có chút cô đơn đi lên trên lầu. Đứng lâu như thế, chân cô lại phát đau rồi, cô lấy rượu thuốc bôi lên, mệt mỏi nằm trên ghế sofa, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu, giống như một món đồ hoàn hảo bị hỏng mất một góc, muốn sửa chữa nó, nhưng làm thế nào cũng không có cách làm nó trở lại như ban đầu được.
Vết thương của Tả Á đã không còn vấn đề gì nữa, thời gian nghỉ ở công ty cũng đã hết, cô bắt đầu đi làm lại. Bây giờ cũng sắp đến Tết rồi, khó khăn của Chung Thị cũng đã được giải quyết phần nào, xem ra chỉ cần thêm một ít thời gian nữa Chung Thị có thể thoát ra khỏi bóng tối đang bao phủ, vui vẻ đón năm mới rồi.
Tả Á làm xong công việc cuối cùng, rốt cuộc cũng được tan làm. Hôm trước cô và Chung Dương có chút không vui vẻ, hơn nữa, gia đình anh hình như đang có chuyện, Tả Á gọi điện thoại cho Chung Dương hỏi thăm một chút, nhưng điện thoại của anh vẫn luôn bận.
Xuống tầng, Tả Á nhận được một tin nhắn, do Chung Dương gửi tới, cho cô địa chỉ một nơi, hẹn gặp mặt cô ở chỗ đó, bây giờ anh không tiện gọi điện. Tả Á khẽ mỉm cười, bắt taxi đi đến chỗ Chung Dương đã hẹn.
Là một khu nhà ở rất nổi tiếng ở khu vực này, một nhà một cổng, quang cảnh xung quanh không hề tầm thường. Sau khi xe taxi dừng lại, Tả Á trả tiền cho tài xế, đang định xuống xe, lại trông thấy xe Chung Dương dừng cách cổng vào không xa lắm, bóng dáng cao lớn từ trong xe bước ra, rồi đi sang phía bên kia mở cửa xe, cúi người bế một người phụ nữ từ trong xe ra, người phụ nữ cũng thuận thế ôm lấy cổ Chung Dương, Chung Dương bế cô đi vào trong sân.
Tả Á đứng sững lại, ngẩn người, trái tim dường như bị ai bóp lấy, đau đến không thể đập được. Tại sao Chung Dương và Lô Hi lại đi với nhau, tại sao bọn họ lại ôm nhau thân thiết như vậy, đây là nhà Lô Hi sao? Tại sao Chung Dương lại bế cô ấy? Tại sao hai người lại về nhà cùng nhau? Tả Á không khỏi nhớ đến những lúc cô gọi cho Chung Dương đều là Lô Hi bắt máy.
“Này, cô gái, rốt cuộc cô có xuống xe hay không hả? Tôi còn phải làm ăn chứ!” Tài xế thấy mãi mà Tả Á không xuống xe, không nhịn được mà hối thúc cô. Bấy giờ Tả Á mới lấy lại hồn vía, vội vàng xuống xe.
Cô cứ như thế đứng trước cửa căn nhà thật lâu, giống như một bức tượng vậy, cho tận đến khi mà đêm buông xuống, Chung Dương cũng không hề đi ra, mà ánh đèn trong nhà cũng đã tắt. Tả Á cảm thấy từ chân đến tim đều run rẩy, toàn thân lạnh đến phát run. Cho dù là Lô Hi cố ý muốn cho cô thấy cảnh này, nhưng nếu không có Chung Dương phối hợp, sao cô có thể thấy đây? Tả Á thử gọi điện thoại cho Chung Dương, nhưng lại không có tín hiệu. Cô không có dũng khí đi tới nhấn chuông cửa, gọi to, Chung Dương anh đi ra cho em. Nếu như anh đã thay lòng, nếu như trái tim anh đã chia thành nhiều ngăn thì cô làm gì cũng không có ý nghĩa.
Tả Á không biết mình đã đứng ở đó bao lâu, lúc rời đi, cô không bắt xe, cơ thể cứng ngắc như một bức tượng thạch cao. Đêm khuya mịt mùng, trái tim lạnh lẽo, bước chân nặng trĩu.
Ngày hôm sau, tin tức về chuyện Chung Dương và Lô Hi đã được đăng lên trên báo, hai người ôm nhau thắm thiết, cả đêm ân ái trong một căn biệt thự, rốt cuộc ai mới là người giám đốc Chung Thị yêu?
Lúc trưa cùng đồng nghiệp xuống căn tin ăn cơm, Tả Á liền đọc được tin tức này, cô cảm thấy đầu rất đau, cơ thể cũng không còn sức lực, ăn cơm cũng không thấy ngon, tờ báo nắm trong tay cũng khẽ run lên. Đồng nghiệp nhìn khuôn mặt cô tái nhợt, liếc mắt nhìn thấy tin tức trên tờ báo trên tay cô, không khỏi quan tâm hỏi: “Tả Á, cô không sao chứ, sắc mặt của cô kém quá, nếu không khỏe thì xin nghỉ một ngày cũng được.”
Tả Á lắc đầu, đứng lên: “Không sao đâu! Tôi vào toilet một lát.” Tả Á vừa đi được hai bước, cô chợt thấy cả người mềm nhũn, mất đi tri giác, chỉ nghe thấy loáng thoáng bên tai tiếng đồng nghiệp gọi cô.
…Trong phòng bệnh Tả Á im lặng nằm trên giường, tay cô đang được truyền nước biển, hai mắt cô nhắm chặt, đôi hàng mi cong dài dường như cũng mất đi sức sống, buông lỏng, che kín đôi mắt cô. Hai người đàn ông cao lớn chia ra đứng hai bên giường bệnh, còn có một người đàn ông khác đang đứng tại cửa, nhìn như vệ sĩ vậy.
Hai người đàn ông đang đứng hai bên giường, nhìn Tả Á với ánh mắt đau lòng cùng lo lắng, nhưng lúc nhìn nhau lại là ánh mắt lạnh lẽo căm ghét.
Kiều Trạch nghĩ đến Tả Á đang bị thương, nghĩ đến sự si tình của cô đối với Chung Dương, nhưng cuối cùng đổi lấy lại là sự trăng hoa của Chung Dương, anh vô cùng tức giận, ánh mắt lạnh lùng mà tràn đầy phẫn nộ nhìn Chung Dương, sẵng giọng nói: “Nếu như anh không thể chăm sóc tốt cho cô ấy, tôi cũng không ngại giữ cô ấy ở lại bên mình!”
Chung Dương nhìn Tả Á đang đau yếu nằm trên giường bệnh, nghĩ tới bản thân mình lại lần nữa làm cô đau lòng, không khỏi khổ tâm, nhưng anh cũng không thể không nhận ra sự khiêu khíc trong lời nói của Kiều Trạch, anh ta muốn đoạt lấy Tả Á, “Đây là việc của tôi và Tả Á, dù cho anh giữ được con người của Tả Á, anh có thể giữ được trái tim cô ấy không? Anh giữ cô ấy ở lại bên mình sẽ chỉ làm cô ấy khổ sở thôi. Anh nghĩ anh giữ cô ấy ở bên mình bằng cách nào? Lại giống như trước kia, ép tôi rời đi hay sao? Kiều Trạch, ngoài hèn hạ ra anh còn biết làm gì nữa hả?”
Cánh tay Kiều Trạch vươn qua giường Tả Á, túm lấy cổ áo Chung Dương, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng trừng lên nhìn Chung Dương, hung dữ nói: “Nếu như anh thật sự yêu cô ấy, hãy bảo vệ cô ấy cho tốt, đừng khiến cho cô ấy bị tổn thương lần nữa!”
Chung Dương hất bàn tay Kiều Trạch đang túm cổ áo mình ra: “Không đến lượt anh dạy bảo tôi, nếu như không phải chính anh gây cản trở, tôi và Tả Á đã không chia lìa nhau, tôi cũng không cần phải đi ra nước ngoài chừng ấy năm. Kiều Trạch, đừng cho rằng mình có bản lĩnh, đừng nghĩ rằng anh là người đối xử với Tả Á tốt nhất, cũng đừng coi mình là thánh nhân. Người khiến Tả Á tổn thương sâu sắc nhất chính là anh! Anh chính là thủ phạm gây đau thương cho cô ấy!”
“Nếu như anh không thể toàn tâm toàn ý ở bên cô ấy, tôi sẽ không ngại sử dụng những thủ đoạn bỉ ổi đâu!” Sắc mặt Kiều Trạch tái nhợt, nói xong liền xoay người rời đi. Đúng, cho dù anh không yên lòng với Tả Á đến cỡ nào, cho dù anh lo lắng đến thế nào, thì Tả Á vẫn là bạn gái Chung Dương, người cô cần không phải là anh.
Chung Dương thấy Kiều Trạch bỏ đi, chán nản ngồi xuống bên cạnh Tả Á. Nhìn xuống thì thấy Tả Á đã tỉnh, ánh mắt mờ mịt đang nhìn khắp xung quanh, vẻ mặt mơ màng, anh vội cầm lấy tay cô, cúi người xuống, ân cần hỏi han: “Tiểu Á, em tỉnh rồi, em thấy không thoải mái chỗ nào, nói cho anh biết.”
Tả Á nhìn thấy Chung Dương, đầu tiên là mừng rỡ mỉm cười, nhưng cô lại chợt nhớ lại sự việc hôm qua cô chứng kiến được, hiểu lầm, sẽ chỉ làm cho khoảng cánh giữa hai người xa dần, vẻ mặt lại trở nên ủ rũ.
“Tiểu Á, xin lỗi, anh không chăm sóc tốt cho em. Ngày đó ba anh suýt chút nữa gặp tai nạn, nhưng thật may là có Lô Hi đẩy ra ba anh ra kịp thời, khiến cho chân cô ấy bị thương. Hôm qua anh nhận lời đón cô ấy xuất viện rồi chở về nhà chỉ đơn giản là muốn cô ấy cảm ơn thôi, không giống như những lời trên báo viết đâu. Tả Á, em phải tin tưởng anh.” Chung Dương nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Tả Á, không đợi Tả Á mở miệng nói điều gì, anh đã lên tiếng giải thích trước.
Tả Á nghe lời giải thích của Chung Dương, nhưng lại chỉ nhìn anh mà không nói gì. Chung Dương lại vội lên tiếng: “Chân của cô ấy không thể di chuyển, ba mẹ cô ấy cũng không ở đây, anh chỉ là ở lại chăm sóc cô ấy thôi. Tiểu Á, cô ấy cứu ba anh, hơn nữa anh và cô ấy lớn lên cùng nhau, anh không thể bỏ mặc cô ấy như vậy được. Tiểu Á, đừng suy nghĩ nhiều nữa được không, anh đối với cô ấy không có tình ý gì cả, thật đấy!”
Tả Á giơ tay vuốt tóc Chung Dương, cười nói: “Được rồi, được rồi, đừng hoảng hốt như thế chứ, em tin anh mà, nếu không bây giờ đã không để ý tới anh rồi. Em muốn nghỉ ngơi một lát, anh có ở lại với em không, hay em ngủ rồi anh sẽ đi chăm sóc cho cô ấy?”
Chung Dương hôn trán Tả Á, áy náy nói: “Bảo bối, em vẫn còn giận anh sao? Anh mặc kệ cô ấy, anh sẽ tìm người đi chăm sóc cô ấy, sẽ không đi đâu nữa, sẽ ở đây chăm sóc cho em.”
“Anh nói hai người không còn quan hệ gì nữa cả, mà cô ấy đang bị thương, hơn nữa còn là vì cứu bác Chung, anh chăm sóc cô ấy cũng là lẽ phải. Có điều, bây giờ em cũng cần anh, cho nên, anh phải ở lại đây.” Câu cuối cùng Tả Á nói một cách bướng bỉnh, cái miệng nhỏ nhắn chu lên.
Lúc này Chung Dương mới nhẹ nhõm cười, khẽ chạm môi Tả Á, nói: “Ngủ đi, anh ở đây canh chừng cho em.”
Tả Á gật đầu, nhắm mắt lại rồi ngủ thiếp đi, tác dụng của thuốc khiến cho cô mơ mơ màng màng chìm sâu vào giấc ngủ. Chung Dương vẫn ngồi ở đó, nhìn Tả Á đang ngủ. Mấy ngày nay, thời gian anh và Tả Á bên nhau rất ít, anh bận đến nỗi không có thời gian mà quan tâm đến cô, thậm chí lại còn khiến trái tim của cô bị tổn thương. Lúc Chung Dương đang nhớ lại chuyện đó và tự trách bản thân mình thì điện thoại của Tả Á đang đặt trên bàn chợt reo lên, Chung Dương vội vươn tay tắt máy, sợ quấy rầy đến giấc ngủ của Tả Á.
Anh mở điện thoại ra, nhắn tin vào số gọi nhỡ, nói lát nữa hãy gọi điện tới, bây giờ Tả Á không nghe điện thoại được. Tin nhắn vừa gửi đi, chỉ chốc lát sau đã có tin nhắn trả lời, nói, ok.
Lúc Chung Dương đọc xong tin nhắn, đang định đặt điện thoại xuống bàn, chợt có một tin nhắn thu hút sự chú ý của anh, anh không kiềm lòng mà mở tin nhắn ấy ra, không thể lầm được, tin nhắn này được gửi từ điện thoại của anh, hẹn gặp Tả Á tại địa chỉ nhà Lô Hi. Nhưng, anh không hề gửi cái tin này mà, Chung Dương cũng dần hiểu ra, tin nhắn này là do Lô Hi gửi đi, lúc đó cô nói muốn mượn điện thoại của anh để gọi về nhà cô..
Chung Dương tức giận đến nỗi muốn ném điện thoại đi, nhất định là Tả Á đã đến chỗ hẹn, cho nên có lẽ cô ấy đã chứng kiến được tất cả. Ngày hôm qua chân Lô Hi không tiện đi lại, cho nên anh đã dìu Lô Hi vào nhà, nhà cô ấy không có lấy một bóng người, vì thế, anh ở lại nhà chăm sóc cho cô ấy, ngủ nguyên một đêm trên ghế sofa.
Tả Á, hóa ra cô biết tất cả, nhưng cô lại không trách móc anh, lúc anh giải thích, cô còn nói cô tin tưởng vào anh, cô đột nhiên ngã bệnh như thế, có lẽ đều là vì anh. Chung Dương giận bản thân mình vô cùng, càng tức giận hơn nữa đây đều là mưu mô của Lô Hi, cô ta cố ý để Tả Á nhìn thấy tất cả, cố ý gửi tin nhắn kia cho Tả Á, dụ cô ấy đến để cô ấy tận mắt chứng kiến mọi chuyện. Không ngờ một cảnh kia lại bị mấy tay nhà báo chụp được.
Chung Dương đau lòng nắm lấy tay Tả Á, ý nói xin lỗi, nhưng Tả Á đã ngủ say. Anh không biết Tả Á có thực sự không để tâm, có thực sự tha thứ cho anh thật không?
Chung Dương và Tả Á đều không nhắc lại chuyện này, Tả Á vẫn làm bộ như không biết gì hết, nhưng lần bệnh này khiến cô càng ngày càng gầy. Chung Dương cố gắng sắp xếp để được bên cô nhiều hơn, chăm sóc cho cô gấp bội, còn đối với Lô Hi, anh không qua lại với cô ta nữa. Quá khứ không rõ ràng giữa hai người đã trôi qua lâu rồi.
Ba, bốn ngày trước Tết, hai bên gia đình của hai người đã gặp mặt nhau, mang theo ít quà năm mới tới thăm hỏi nhau. Ba mẹ của Chung Dương có thể coi như đã chấp nhận hôn sự này, mà người nhà Tả Á lại không coi trọng Chung Dương cho lắm, nhất là sau khi đọc thấy tin tức của anh là Lô Hi trên báo, vẻ mặt mọi người trong nhà nhìn anh không được tốt cho lắm.
Năm mới đến rất náo nhiệt, có điều cái loại náo nhiệt sau yên tĩnh này lại khiến người ta có chút không quen. Tả Á ở nhà mẹ được ba hôm thì quay trở lại nhà mình. Chuyện Chung Dương chăm sóc cho Lô Hi, cô cũng không để ý tới nữa, lúc cô bị thương, cũng đã đón nhận sự chăm sóc của người khác mà, nếu Chung Dương không chăm sóc cho Lô Hi, mới lại có chút không hợp tình.
Hôm nay Tả Á muốn đón năm mới với Chung Dương, nên gọi điện cho anh: “Chung Dương, em muốn ăn lẩu với anh, anh có thể tới đây không? Còn nữa vết thương Lô Hi sao rồi?” Ba mẹ của Lô Hi không có ở trong nước, công ty thì do anh quản lý, ngày gần sang năm mới cô ấy lại bị thương, cho nên ông Chung và bà Chung đón Lô Hi về nhà mình, cùng đón năm mới. Những điều này đều là do Chung Dương nói cho cô biết, Tả Á muốn những điều như thế này mình cần phải biết.
“Chút nữa anh qua, bây giờ thì.....”
Vừa mới nghe Chung Dương nói một câu, Tả Á liền nghe thấy tiếng hét của Lô Hi trong điện thoại: “Chung Dương, em mặc kệ, nếu sau này không ai lấy em thì nhất định anh phải cưới em đấy!”
“Này này, cháu đừng làm chuyện điên rồ nữa được không.....”
“Lô Hi, cháu mau xuống đây, bác Chung nghĩ cách giúp cháu được không?”
“Đúng vậy, bây giờ y học rất phát triển, tẩy vết sẹo đi cũng rất dễ dàng mà.”
Trong điện thoại di động liên tiếp phát ra những tạp âm, xem ra Lô Hi đang làm loạn, Tả Á đang định cúp điện thoại, lại nghe Chung Dương bất đắc dĩ nói: “Tiểu Á, một lát nữa anh gọi lại cho em!”
“Ừ!” Tả Á buồn bã cúp điện thoại. Thôi, tự mình ăn vậy, mặc dù có chút cô đơn, nhưng, ăn cơm như hoàng đế thế này, không điều gì có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của Tả Á được, cô ra sức ăn hết toàn bộ.
Lúc ăn no căng thì trời cũng đã tối hẳn, Tả Á thu dọn bát đũa, tắm rửa rồi đi ngủ. Có lẽ Chung Dương không thể đến được rồi. Không ngờ một người chín chắn như Lô Hi lại có lúc náo loạn lên như một người phụ nữ đanh đá như thế, có thể đoán ra Chung Dương đã bị quấn chặt rồi.
Tả Á ôm nỗi căm ghét Lô Hi mà đi ngủ, do ăn lẩu cho nên nửa đêm cô cảm thấy hơi khát nước, Tả Á tỉnh lại, mặc dù đã mở mắt, nhưng vẫn ở trong trạng thái ngái ngủ, mơ mơ màng màng đi ra ngoài phòng ngủ.
Vừa mới đẩy cửa ra ngoài thì đột nhiên bị ai đó bịt miệng lại, Tả Á “ưmh” một tiếng, trái tim nảy lên một nhịp, sợ hãi vô cùng, lúc cô vừa giãy giụa, chợt một luồng sáng lóe lên, một con dao liền được đặt lên cổ cô, lành lạnh, người đứng phía sau hung bạo nói: “Dám kêu lên tôi sẽ giết chết cô, không được nói, biết không?”
Tả Á sợ hãi đến quên cả thở, cô đột nhiên hiểu ra được, có trộm vào nhà cô rồi, Tả Á chợt tỉnh táo lại, cả người chảy mồ hôi lạnh, vội vàng gật đầu, ý bảo rằng cô sẽ không kêu lên.
Người kia vẫn đặt dao lên cổ cô, buông tay đang giữ cô ra, ấn cô ngồi xuống chiếc ghế trong phòng khách, sau đó nhanh chóng trói cô lại, rồi lại đặt dao lên cổ cô, uy hiếp cô.
“Nói, thẻ ngân hàng, sổ tiết kiệm, đồ vật có giá trị để ở đâu?”
Mặt Tả Á trắng bệch, hoảng sợ nhìn xuống đôi chân đang đi tất của người kia, hoảng hốt nói: “Tôi…tôi quên rồi, anh để cho tôi nhớ lại xem.”
Người đàn ông giơ tay tát cô một cái, hạ thấp giọng giận dữ chửi: “Mẹ nó, đồ đàn bà thối tha, mày còn dám giở trò à? Có tin tao cắt tai mày xuống không? Xem mày có nói thật với ông đây không!”
Tả Á bị tát khiến đầu có chút ong ong, cô cố lấy lại tỉnh táo, nhắc nhở bản thân phải hết sức bình tĩnh, nói ra, không chừng sẽ bị giết, không nói ra, còn có thể kéo dài thêm chút thời gian. Cô cố đè nén nỗi sợ hãi trong lòng: “Tôi….tôi nhớ ra rồi, trong túi của tôi…trong túi xách có tiền mặt.”
“Túi xách ở đâu?”
“Ở bên cạnh TV.”
Người đàn ông đi tới trước mặt TV, với lấy chiếc túi, móc ra một xấp tiền mặt từ bên trong túi, ít nhất cũng có mấy ngàn nhân dân tệ, lục thêm một lần nữa, không phát hiện ra được đồ có giá trị gì khác, chỉ có điện thoại của Tả Á, anh ta lại lấy dao uy hiếp Tả Á, “Thẻ ngân hàng ở đâu?”
“Đừng..... đừng giết tôi! Để tôi nhớ lại, anh để cho tôi nhớ lại một chút. Chắc hẳn anh đang cần tiền, tôi sẽ đưa tiền cho anh, chỉ cần anh đừng giết tôi.”
Tả Á vừa mới nói xong, điện thoại cất trong túi xách của cô đột nhiên vang lên, dọa cho Tả Á giật mình cũng làm cho tên trộm hoảng hốt, vội vàng cầm điện thoại của cô lên. Tả Á không thể bỏ qua thời cơ này, thấy tên cướp định tắt máy đi, Tả Á vội nói: “Khoan đã......Là bạn trai tôi.....Anh ấy nói buổi tối.....sẽ tới tìm tôi.....tôi không muốn liên lụy đến anh ấy.....”
Tên trộm nghĩ nếu người đàn ông này đến đây thì không thể lấy được tiền nữa rồi, gã nhìn Tả Á nói: “Nghe điện thoại đi, không cho phép nói lung tung, bảo anh ta đừng đến, hiểu chưa?”
Tả Á hoảng sợ gật đầu, tên trộm dùng dao kề vào cổ Tả Á, chỉ cần cô nói lung tung, gã lập tức sẽ cho cô thấy kết quả. Tên trộm nhấn nút nghe rồi đặt điện thoại ở bên tai Tả Á, ra hiệu cho cô nói chuyện.
Tả Á khó khăn lấy lại giọng mình, muốn nhân cơ hội này mà cầu cứu Chung Dương, cô cẩn thận đắn đo lựa chọn từng lời, cố gắng không chọc giận tên cướp, nhẹ giọng nói: “A lô, ông xã hả, ông nội và bà nội về chưa, bọn họ vẫn khỏe chứ? Anh thay em chúc bọn họ năm mới tốt lành nhé.”
Chung Dương nghe thấy những lời nói lung tung của Tả Á, trong phút chốc có chút không hiểu, ông nội bà nội anh yên nghỉ từ lâu rồi mà, sao tự nhiên cô lại đi hỏi thăm ông nội và bà nội anh chứ. Trong lúc anh còn đang nghi ngờ, Tả Á lại nói tiếp: “Ông xã, khuya lắm rồi, đi nghỉ ngơi đi, tối hôm nay đừng đến đây nữa, nhớ chăm sóc chu đáo cho cô ấy.”
Tả Á nói xong câu đó, cơ thể như muốn té xỉu vậy, Chung Dương, nhất định anh phải hiểu lời nói của em.... Nhưng, đầu bên kia lại đột nhiên vang lên tiếng của bà Chung: “Con trai, Lô Hi bị ngã từ trên cầu thang xuống.”
Chung Dương vội vàng nói: “Tiểu Á, em đi ngủ sớm đi nhé, hình như Lô Hi bị ngã cầu thang.....” Chung Dương nói xong vội tắt điện thoại.
Tả Á tuyệt vọng, Chung Dương không cảm thấy kì lạ chút nào sao? Tên trộm dường như cũng không chút để tâm, thân thể khẽ động, tiếp tục hỏi: “Cô để thẻ ngân hàng ở đâu? Không nói tôi sẽ ra tay.”
Tả Á chuẩn bị mở miệng định nói thì điện thoại lại reo lên lần nữa, hai người đều bị giật mình, Tả Á sợ tên cướp tức giận mà giết cô, còn tên cướp thì sợ bất thình lình nhảy ra một tên Trình Giảo Kim nữa, mà lúc này không nhận điện thoại, thì người nhà cô ta sẽ lo lắng, biết đâu lại tìm tới, làm hỏng chuyện của mình, tên trộm hung dữ nói: “Nói đi, đừng để lộ tẩy, nếu không tôi giết cô!”
Tả Á gật đầu, ý bảo cô sẽ không nói lung tung, tên cướp bắt máy rồi đặt bên tai Tả Á, Tả Á cũng không biết người gọi tới là ai, lòng tràn đầy sợ hãi “Alo? Ai đó?”
“Là anh!”
Hai chữ này, đơn giản mà lạnh lùng, nhưng đột nhiên lại khiến Tả Á an tâm. Cô cố đè nén sự sợ hãi trong lòng cùng nước mắt đang chực rơi xuống, quay đầu lại nhìn nét mặt của tên trộm, thận trọng nói: “Là anh à, năm mới vui vẻ chứ? Ba mẹ anh có khỏe không, nếu có thời gian em sẽ đến thăm họ. Năm ngoái em bận quá nên không tới thăm hai bác được. À, đúng rồi, anh gọi điện tới là muốn hỏi số điện thoại của bạn gái anh đúng không? Vốn dĩ cô ấy không cho em nói cho anh biết, nhưng, em nghĩ anh nên dỗ dành cô ấy một chút, thật ra trong lòng cô ấy vẫn luôn nghĩ đến anh. Số cô ấy là bao nhiêu nhỉ? À, là ba số 0, phía sau là 195995, anh mau đi tìm cô ấy đi, đừng chọc giận cô ấy nữa nhé. Được rồi, không còn việc gì thì em cúp máy đây.”
Tả Á tuôn một tràng không để Kiều Trạch có cơ hội nói gì, cuối cùng chỉ nghe được Kiều Trạch nói một câu, “Anh hiểu rồi, anh sẽ lập tức tới!”
Tên trộm cúp điện thoại, ánh mắt lộ ra tia nguy hiểm. Nước mắt Tả Á đã không nén lại được nữa mà rơi xuống, cô thật sự rất sợ con dao lạnh lẽo kia sẽ cắt đứt cổ mình, bây giờ cô mới biết, mình là người sợ chết như vậy.
Tên cướp bị hai cuộc gọi làm phiền, bực bội đạp Tả Á một cái, Tả Á cùng với chiếc ghế ngã xuống đất, cô khẽ kêu đau.
“Nói mau, thẻ ngân hàng để ở đâu? Có bao nhiêu tiền gửi ngân hàng? Không nói thì tao sẽ không nhẫn nại nữa đâu đấy!”
Tả Á vừa khóc vừa nói: “Cái đó hình như là trong tủ treo đồ ở trong phòng ngủ, có mười mấy vạn, tôi không nhớ rõ đã cất trong bộ quần áo nào.....Xin anh đừng giết tôi, anh đi tìm đi, tất cả tôi đều không cần.”
Tên cướp vừa nghe đến mười mấy vạn mắt liền sáng lên, lấy băng dính ra dán lên miệng Tả Á rồi lập tức đi vào phòng ngủ của cô tìm thẻ ngân hàng, Tả Á muốn chạy nhưng nhưng không có cách nào, muốn kêu lên cũng không dám kêu, chỉ yên lặng rơi lệ, để sống chết cứ để cho ông trời quyết định đi.
_________________