Tả Á không hề muốn gọi Chung Dương tới chăm sóc mình chút nào, cô bị thương không nặng lắm, cũng không muốn anh bị phân tâm trong giờ phút khó khăn như thế này. Sáng hôm sau, Tả Á chuẩn bị một ít tiền trả tiền viện phí rồi xuất viện.
Chân cô bị thương, nên đi lại hơi chậm chạp, giờ phút này cô không thể phủ nhận, sâu trong lòng cô thực sự rất muốn được dựa vào bờ ngực rắn chắc, cô sẽ nũng nịu nói, Chung Dương, em đau quá, thực sự rất đau, rồi lại cắn răng chịu đựng, tự thôi miên bản thân mình, nói, em không đau, không đau gì hết, vết thương nhỏ như thế này có đáng là gì”.
Vết thương trên đầu mới quan trọng nhất, bởi vì phải khâu lại, cho nên đã phải cạo đi một ít tóc, không biết đến bao giờ nó mới mọc lại được đây. Băng gạc quấn trên đầu giống như túi lưới khiến cho Tả Á không dám đi ra ngoài gặp người khác. Cô phải nhờ một cô dọn vệ sinh trong sân bệnh viện mua giùm cho mình một cái mũ trùm đầu, đội lên rồi mới dám đi ra ngoài. Lúc vừa mới ra đến cửa phòng bệnh, điện thoại di động của cô chợt reo lên, Tả Á nhìn thấy tên Chung Dương, vội vàng bắt máy.
“Tiểu Á!”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói mệt mỏi của Chung Dương, Tả Á càng thêm nhớ anh: “Chung Dương, anh vẫn khỏe chứ, chuyện kia giải quyết như thế nào rồi, anh đừng quá căng thẳng nhé, tất cả rồi sẽ ổn thôi.”
“Cám ơn em nhé, bảo bối. Mấy ngày nay em sao rồi? Dạo này anh không có thời gian ở bên em, đừng giận anh nhé?”
“Em sao lại giận anh được chứ, việc của anh quan trọng hơn mà, em rất khỏe.....em…” Tả Á còn chưa kịp nói hết câu, Chung Dương đã vội vàng cắt lời: “Giờ anh phải đi họp, anh cúp máy đây, bảo bối à, anh rất nhớ em.”
Tả Á còn chưa kịp nói lại “Em cũng rất nhớ anh” thì Chung Dương đã cúp điện thoại, trong điện thoại của cô chỉ còn lại những tiếng tút tút rời rạc mà thôi, Tả Á ngẩn người nhìn điện thoại trong tay một lát mới hoàn hồn, mở cửa đi ra khỏi phòng.
Xuống dưới lầu, đi ra khỏi thang máy, Tả Á đứng trước cửa, chợt một luồng gió lạnh thổi tới, Tả Á không nhịn được mà rụt cổ lại. Bên ngoài, tuyết đang rơi, những bông tuyết li ti bay trên bầu trời, giống như những hạt cát rơi trên chóp mũi cô, lành lạnh, lòng cô có chút cô đơn, giống như thiếu mất đi thứ gì đó, mùi vị tựa như sự lẻ loi đã từng trải qua, hình như rất lâu rồi cô không có cảm giác này, mà hôm nay thứ cảm giác ấy lại đột nhiên dâng lên trong lòng, thật kỳ lạ.
Không để ý đến tiếng la hét của hai đứa trẻ con đang đuổi bắt nhau, một đứa trong đó chạy thẳng tới chỗ của Tả Á, Tả Á muốn tránh cái chân bị thương sang chỗ khác, nhưng đã muộn, cô bị đứa trẻ kia đụng vào, loạng choạng ngã về phía sau, Tả Á hét lên một tiếng, lúc cô cảm thấy thân thể mình sắp tiếp xúc với mặt đất thì một cánh tay mạnh mẽ vững chắc chợt đỡ lấy cơ thể đang ngã của cô lên, kéo cô đứng vững vàng dậy.
Tả Á hoảng hồn còn chưa kịp nhìn người phía sau là ai đã theo bản năng nói: “Cám ơn, cám.....!” Nhưng lúc quay đầu nhìn người phía sau, cô không khỏi ngẩn người, sửng sốt, một chữ cảm cứ như vậy mắc trong cổ họng.
Kiều Trạch, là anh, lại là anh! Mình nghĩ rằng anh sẽ không xuất hiện nữa, nhưng cuối cùng anh cũng không thể yên tâm về mình. Lúc nãy không biết người đỡ mình là anh, cứ nghĩ chỉ là một người đi đường tốt bụng giúp mình mà thôi, cho nên mới nói cám ơn, nhưng khi biết rõ người giúp mình là Kiều Trạch, tại sao hai chữ cám ơn đó mình lại không nói ra được. Anh cứu mình, đem mình ra khỏi cái cống hôi hám tối tăm bẩn thỉu đó cô nên cám ơn anh mới phải, không liên quan đến tình cảm.
Cô kinh ngạc nhìn anh, nhưng vẻ mặt anh vẫn không chút thay đổi, buông bàn tay đang đỡ lưng cô ra, con ngươi đen láy nhìn cô, hỏi một cách hoài nghi: “Em có thể tự chăm sóc cho mình? Là thế này sao?”
Tả Á nhớ hôm qua mình đã nói mạnh miệng nói thế, lại nghĩ tới bộ dạng luống cuống sắp ngã lúc nãy, mặt cô không khỏi nóng lên, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Tôi....tôi đương nhiên có thể.” Nói xong liền lết cái chân bị thương đi, chân thấp chân cao đi về phía trước, nhưng vừa mới bước được hai bước thì cơ thể bỗng nhiên nhẹ bẫng, thắt lưng bị người khác ôm chặt, cơ thể được nâng lên cao, trước sau đều là động tác của Kiều Trạch, Tả Á không nhịn được đẩy anh ra: “Kiều Trạch, buông tôi ra, tôi có thể tự đi được.”
“Đừng lộn xộn!” Kiều Trạch lạnh lùng quát một tiếng, ôm chặt thắt lưng của cô đi về phía trước, làm gậy cho cô, nhìn như không chút khó khăn nào, nhưng bước chân anh lại có chút không được vững vàng như bình thường, thậm chí còn có chút cà nhắc, đi cũng không được nhanh. Lúc đi tới chỗ để xe, Tả Á phát hiện ra Từ Bân đang chờ ở trong xe rồi, anh mở cửa xe ra, Kiều Trạch thuận thế đặt Tả Á vào trong chiếc xe, rồi anh cũng ngồi vào trong.
Từ Bân nhìn Kiều Trạch với ánh mắt không đồng tình cho lắm, nhịn không được quay đầu lại nói với Kiều Trạch: “Kiều, mình không hiểu, cậu còn lo cho “người ngoài” này làm gì, cậu ăn no rửng mỡ rồi hả?”
“Lái xe đi!” Từ Bân còn chưa nói hết câu, Kiều Trạch đã lạnh giọng ra lệnh, Từ Bân đành phải khởi động xe rời đi. Tả Á nãy giờ vẫn ngồi im lặng, Từ Bân có chút căm ghét cô, người ngoài, ừ, cô là người ngoài.
Xe chạy nhanh đến phía dưới khu chung cư của Tả Á, Từ Bân giành xuống xe trước, nói: “Dù sao tôi cũng là đàn ông, tôi đưa cô ấy lên là được rồi. Kiều, cậu ở trong xe chờ đi.”
Kiều Trạch trầm mặt xuống, lạnh lùng liếc nhìn Từ Bân, giống như đang nói..., cậu dám đụng vào một ngón tay của cô ấy, tôi sẽ giết cậu. Từ Bân ngượng ngùng thu tay mình lại, đen mặt đứng im tại chỗ.
Tả Á nhìn Kiều Trạch đang đi tới dìu cô, cô ngẩn người muốn nói không cần đâu, dù sao cô và Kiều Trạch cũng không còn quan hệ gì nữa rồi, hơn nữa, bây giờ cô và Chung Dương đã quay lại với nhau, thân mật với Kiều Trạch như thế này có vẻ không được thích hợp cho lắm, mặt khác cô cũng không muốn làm phiền anh, cô đã nợ Kiều Trạch quá nhiều ân tình, và còn cả một món tình cảm vô cùng lớn nữa, “Tôi.....Tự tôi có thể đi lên trên đó được mà.”
Kiều Trạch sa sầm nét mặt, giọng điệu có chút không vui nói: “Đừng cố làm những việc mà mình không làm được!”
Cuối cùng Tả Á cũng ngoan ngoãn để Kiều Trạch đưa lên lầu. Bởi vì ở trong bệnh viện cả đêm không được ngủ ngon, Tả Á nằm trên giường rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Buổi trưa, lúc tỉnh lại cô liền ngửi thấy mùi thức ăn. Gắng sức đi ra ngoài phòng, cô đã thấy mấy món ăn thơm phức đặt trên bàn ăn, khiến cô không khỏi có chút thèm, còn Kiều Trạch thì đã không còn ở đây nữa. Tả Á ngồi vào bàn, có chút thất thần. Thức ăn rất thơm, Tả Á đã từng ăn rất nhiều lần, thậm chí cô vẫn còn nhớ được mùi vị mấy món ăn này.
Tả Á vốn tưởng rằng cuộc sống mấy ngày tới của mình sẽ rất chật vật, nhưng cũng chỉ là cô lo lắng quá thôi, Kiều Trạch đã nhờ dì Lâm tới chăm sóc cho cô. Sau khi ly hôn, cô chưa gặp lại dì Lâm lần nào cả, nhưng khi gặp lại vẫn cảm thấy rất thân thiết. Dì Lâm hỏi cô vì sao lại ly hôn với Kiều Trạch, cô chỉ cười không nói gì.
Dì Lâm chăm sóc cô rất chu đáo, một ngày ba bữa cơm, giặt quần áo rồi quét dọn phòng, mấy ngày dưỡng bệnh, vết thương trên cổ tay, trên chân và trên đầu cô đã đỡ hơn trước rất nhiều, cô cũng đã có thể đi chậm từng bước, không còn có cảm giác đau đớn như trước nữa.
Cô cũng vẫn luôn để ý tới các tin tức liên quan đến Chung Dương, chuyện mấy tòa cao ốc đã giải quyết được phần nào rồi, ngoại trừ tòa cao ốc kia xảy ra vấn đề, các tòa lầu khác đều không có vấn đề gì cả, nhưng sóng gió đã nổi lên, muốn bác bỏ tin đồn, khiến cho mọi người tin tưởng rằng các tòa cao ốc còn lại không có vấn đề gì là chuyện không hề dễ dàng.
Trong lòng Tả Á phiền muộn, cô đọc tin tức trên internet, vắt hết óc suy nghĩ biện pháp khắc phục, thế nhưng, đến bây giờ cô mới nhận ra mình thật đần độn, không nghĩ ra được cái gì cả. Dì Lâm làm xong cơm đi tới, thấy cô nhìn máy tính đến ngẩn người như thế, không nhịn được nói: “Tiểu Á à, thật ra cháu nên nói với bạn trai mình nên tìm cách bác bỏ mấy tin đồn kia, nếu như mấy tòa cao ốc kia thực sự không có vấn đề gì thì để cho người nhà dọn qua bên đó ở đi, không phải còn có sức thuyết phục hơn việc tìm mấy người chuyên nghiệp trong ngành đến giám định, triệu tập họp báo gì đó, hay là làm báo cáo chuyên môn nói mấy tòa nhà đó không có vấn đề gì sao, làm vậy thì thuyết phục được mấy người chứ. Nhìn thấy những người có sức ảnh hưởng đến sống trong tòa cao ốc đó thì những người khác mới có thể nhận thấy được rằng tòa nhà này thật sự không có vấn đề gì cả.”
Tả Á có chút kích động, quay đầu lại nhì dì Lâm, ôm chầm lấy dì hét lên: “Dì Lâm, dì nói quá đúng! Sao cháu lại không nghĩ đến chứ? Cách này của dì không tồi nha, nhất định có thể giải quyết được vấn đề này! Tốt quá, tốt quá rồi, cám ơn dì Lâm, cám ơn dì!”
“Xem cháu vui mừng chưa kìa, mau đi ăn cơm thôi.”
Tả Á buông dì Lâm ra, chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên lại nghi ngờ nhìn dì Lâm, dì Lâm không biết chữ, hơn nữa chắc chắn dì không thể hiểu rõ được vấn đề này, nhưng làm sao lại biết mình buồn phiền vì chuyện gì chứ, lại còn đưa ra biện pháp giải quyết giúp mình nữa, “Dì Lâm, sao dì biết cháu đang buồn phiền vì chuyện này?”
Dì Lâm lúng túng cười cười rồi nói: “Dì nói thật nha, dì một chữ bẻ đôi cũng không biết, làm sao có thể nghĩ ra mấy thứ này được. Biện pháp này là do ông chủ Kiều nói cho dì, nhờ dì tìm cơ hội nói cho cháu. Cháu muốn cảm ơn thì đi cảm ơn ông chủ Kiều ý!”
Vẻ vui sướng trên mặt Tả Á tan đi một ít, không nhịn được mà lầm bầm nói: “Anh.....Tại sao phải giúp tôi như vậy.....Anh biết rõ tôi sẽ không nhận mà.....”
“Cái gì mà nhận với không nhận chứ, dì nghĩ ông chủ Kiều chỉ muốn cháu vui vẻ lên thôi, tinh thần tốt thì vết thương mới nhanh hồi phục được. Cháu xem cháu cả ngày ủ dột, sắp thành bà lão tám mươi tuổi đến nơi rồi. Không làm vợ chồng, cũng không nhất thiết phải làm kẻ thù, thật ra khiến người khác cảm thấy hạnh phúc, chính bản thân mình cũng sẽ cảm thấy vui vẻ hơn. Cháu và ông chủ Kiều.....Hai người.....Thật đáng tiếc!”
Tả Á nghe dì Lâm lảm nhảm, trong lòng lại chợt dâng lên một cảm xúc khó tả, cô ngẩn người một lát, rồi hoàn hồi nói: “Dì Lâm, chúng ta ăn cơm thôi.”
“Ừ, ăn cơm, ăn cơm thôi.” Dì Lâm cũng cảm thấy bản thân mình hơi lắm mồm nhiều chuyện, vội đỡ Tả Á đi về phía bàn ăn. Dì Lâm thầm nghĩ, Kiều Trạch thật đúng là một người đàn ông tốt, rất xứng đôi với Tả Á, đáng tiếc lại là chàng có tình thiếp vô ý.
Tả Á muốn nói biện pháp này cho Chung Dương biết, cả đêm cô làm một bản báo cáo rất chi tiết, hy vọng có thể giúp Chung Dương vượt qua khó khăn này, nhưng điện thoại của anh luôn gọi không được, còn điện thoại ở văn phòng lại luôn là thư kí bắt máy, nói anh đang họp.
Cuối cùng, Tả Á phải đành bắt xe đi đến công ty Chung Dương một chuyến, nhưng, phòng lễ tân không cho cô vào trong bởi vì cô không có hẹn trước, hơn nữa Chung Dương không có trong công ty. Tả Á lại chạy qua nhà anh nhưng không có ai ở nhà cả, điện thoại di động cũng không gọi được, Chung Dương rốt cuộc đang bận cái gì, đang ở nơi nào?
Tả Á lại đi tới công ty của Chung Dương lần nữa, phòng lễ tân nói Chung Dương đã quay trở về, nhưng không thể gặp cô được. Tả Á gọi điện tới văn phòng của Chung Dương nhưng vẫn là thư ký tiếp điện thoại, báo rằng Chung Dương đang chủ trì một buổi họp quan trọng, không một ai được phép quấy rầy anh. Đến cuối cùng Tả Á bắt buộc phải nói mình là bạn gái của Chung Dương, có việc gấp cần phải tìm anh mới được phép đi lên, không ngờ Chung Dương đang bận họp thật. Tả Á tới phòng tiếp khách ngồi chờ. Khoảng thời gian chờ đợi rất lâu, Tả Á uống một chén rồi một chén nước, không nhịn được mà đi toilet, còn bản kế hoạch trong tay thì đặt lên bàn.
Từ toilet đi ra phòng tiếp khách Tả Á thấy cô thư ký đang đi lại phía mình, vô cùng áy náy nói cho cô biết, Chung Dương đã họp xong nhưng lại phải vội vàng đi cùng với mấy vị lãnh đạo cấp cao ra ngoài xử lý công việc rồi. Cho nên cô phải chờ thêm một lát nữa.
Mặc dù, cô cũng rất muốn đợi anh, nhưng cả ngày trời cô chưa ăn cái gì cả, đầu cô lại chợt phát đau nữa, hôm nay cô chưa uống thuốc, vừa thấy khó chịu, vừa thấy sốt ruột, Chung Dương bận đến nỗi không thể giành cho cô được hai phút sao?
“Tôi thấy sắc mặt của cô không tốt, nếu có chuyện gì cần, tôi nghĩ, tôi có thể chuyển giúp cho cô.”
Tả Á đưa bản kế hoạch kia cho cô thư ký: “Xin hãy chuyển giùm bản kế hoạch này cho anh ấy, có lẽ sẽ ít nhiều giúp giải quyết được khó khăn trước mắt của công ty. Tôi không thể đợi anh ấy được nữa, hẹn gặp lại.”
“Đi thong thả, tôi sẽ đem tài liệu này đưa cho tổng giám đốc Chung. Cô đi thong thả!”
Sau khi Tả Á về đến nhà liền bắt đầu nghe ngóng tin tức liên quan đến Chung Dương. Sáng kiến của Kiều Trạch quả nhiên rất tuyệt, hơn nữa, các chính sách diễn ra công khai bên phía Chung Dương đa phần đều là sáng kiến của Kiều Trạch, với lại hình như sự phản hồi cũng rất tốt. Trên mạng vô cùng náo nhiệt. Xem hết các websites, tâm trạng của Tả Á tốt hơn rất nhiều. Cô nhìn điện thoại di động trước mặt, cầm lên, do dự hồi lâu, cuối cùng lại bấm một dãy số điện thoại không quên được, điện thoại được kết nối, Tả Á không biết nên nói gì cho phải, mà người ở đầu dây bên kia cũng không hề mở miệng, Tả Á do dự hồi lâu mới ấp úng hỏi: “Anh.....anh đang ở đâu?”
Đầu dây bên kia liền vang lên giọng nói lạnh lùng đặc trưng: “Cho em mười phút, lập tức xuống dưới đây.”
Tả Á khẽ giật mình, chẳng lẽ anh đang ở dưới lầu? Cô đi tới cửa sổ nhìn xuống dưới, quả nhiên nhìn thấy xe của Kiều Trạch, anh thật sự đang ở dưới lầu. Tả Á cúp điện thoại, mặc thêm áo khoác ngoài, đi ra khỏi cửa.
Vẫn là Từ Bân lái xe, cơ thể cao lớn của Kiều Trạch ngồi ở hàng ghế phía sau, anh lạnh lùng liếc nhìn cô: “Lên xe!”
Tả Á có chút sửng sốt: “Hả? Đi đâu vậy?”
Con ngươi đen lạnh lùng của Kiều Trạch nhìn thẳng vào cô, giọng điệu cứng rắn: “Ngày cắt chỉ mà cũng quên à?”
A, đúng rồi, hôm nay là ngày mình cắt chỉ, sao mình quên mất chứ? Nhất định là do mấy ngày nay bận rộn đến hồ đồ rồi. Tả Á không nhăn nhó nữa, khom lưng chui vào trong xe, vừa đúng lúc cô cũng có chuyện muốn tìm anh ta.
Đi đến bệnh viện tháo chỉ xong, bước ra khỏi bệnh viện, lúc đi tới trước xe, Tả Á nhìn bóng lưng Kiều Trạch, liên tục do dự rồi cuối cùng cũng mở miệng nói: “Kiều Trạch.....tôi.....”
Kiều Trạch nhận thấy sự do dự trong lời nói của Tả Á, xoay người lại nhìn cô, con mắt thâm trầm như dòng nước xoáy, khiến Tả Á cảm thấy không được tự nhiên, tầm mắt cũng bắt đầu dao động, “Cùng nhau.....cùng nhau ăn một bữa cơm được không?”
Đôi mắt Kiều Trạch khẽ nheo lại, nhìn cô chằm chằm, Tả Á vội bổ sung thêm: “Là tôi mời.....”
“Lý do!” Trái tim vốn đã trở nên nguội lạnh của Kiều Trạch như vừa bị thứ gì đó gõ nhẹ vào.
“Tôi.....tôi muốn cám ơn anh đã giúp tôi.”
Đôi mắt Kiều Trạch chợt trở nên u ám, anh lạnh lùng nói: “Lên xe!”
Tả Á cau mày, anh đang từ chối hay là đồng ý đây? Cô chỉ muốn cảm ơn anh đã giúp cô thôi mà, “Anh như vậy là có đi hay không?”
Kiều Trạch không trả lời ngay, đưa tay kéo cô lại, nhét cô vào trong xe, bản thân anh cũng lên xe, đóng cánh cửa sau của xe cái ‘rầm’, hờ hững nói: “Không cần!”
Từ Bân khởi động xe, đi về hướng nhà Tả Á. Tả Á im lặng bĩu môi, hung hăng trừng mắt nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của người ngồi bên cạnh, hình như anh đang tức giận, bởi vì cô mời cơm cảm ơn anh giúp đỡ cô sao?
Để hòa thuận với anh, đi một bước này cô đã phải chuẩn bị tinh thần rất lâu. Nhưng, anh lại không cần sự cảm ơn đó của cô, cũng giống như cô không cần anh đối xử tốt với mình vậy. Hai người họ cũng có lúc cùng là một loại người.
Xe chạy đến khu chung cư cô ở rồi dừng lại, Kiều Trạch đưa Tả Á đến cửa, giờ phút này Tả Á mới phát hiện, đèn đường rất sáng, hơn nữa nắp cống thoát nước cũng đã được đậy lại rồi. Đột nhiên Tả Á hiểu ra rằng, đèn đường vì cô mà sáng, nắp cống thoát nước cũng vì cô mà được đậy lên. Đã lâu rồi không có ai quản lý mấy vấn đề này, nhưng sau khi cô bị rơi xuống cống thoát nước thì mọi thứ lại được giải quyết, Kiều Trạch, cô không kìm được lòng mà nghĩ đến anh, là Kiều Trạch làm sao?
Tả Á cúi đầu, dưới ánh đèn, con đường dưới chân cô sáng rực, rõ ràng.
Đã rất lâu rồi cô không ra ngoài vào ban đêm, ánh đèn sáng ngời kéo dài bóng của hai người, không ai mở miệng nói chuyện, sợ sự đối chọi gay gắt giữa hai người sẽ phá vỡ sự hòa thuận hiếm có này.
Lúc đưa cô đến cửa, Kiều Trạch nói một câu chúc ngủ ngon đơn giản, rồi lập tức xoay người đi về, thân hình cao lớn lại hình như có chút đi không vững. Tả Á nhìn bóng lưng Kiều Trạch, nói: “Kiều Trạch, cảm ơn anh!”
Hóa ra nói ra hai chữ cảm ơn với anh không khó như cô nghĩ, anh đã cứu cô nên cô cảm ơn, anh đã vì cô mà giúp Chung Dương mà nói cảm ơn. Nhưng bước chân anh chỉ hơi khựng lại một chút, rồi lại không chút do dự rời đi.
Lúc Tả Á xoay người định đi vào nhà, một bóng người đột nhiên xông tới trước mặt, khuôn mặt anh tuấn có chút lo lắng hiện ra dưới ngọn đèn, đôi mắt mang theo sự nghi ngờ lẫn một chút tức giận nhìn cô.
Tả Á không dám tin nhìn người trước mặt, không nhịn được sự vui mừng mà hô lên: “Chung Dương!”
Chung Dương đưa tay ôm eo cô, đôi mắt thâm sâu mang theo vẻ gì đó mà Tả Á chưa nhìn thấy bao giờ, cánh tay anh ghìm cô thật chặt, gằn từng chữ nói: “Sao em lại đi cùng với anh ta? Đi đâu mà muộn như thế này mới về nhà?”