Bạn Vankoy đang bận thi nên pót hơi chậm mn thông cảm nhé!
“Muốn tôi cưới cô, trừ phi …”. Khóe môi Diệp Dịch Lỗi khẽ nhếch, đó là biểu hiện Băng Ngưng rất quen thuộc và cũng rất sợ hãi: “Tôi chết….Hoặc là, cô chết”. Hắn tàn nhẫn nói sau đó cúi đầu xuống: “Cho dù cô chết thì vợ tôi cũng chỉ có thể là Tuyết Nhi, Lạc Băng Ngưng, cô không xứng”. Hắn nói xong hất Băng Ngưng ra bỏ đi vào phòng tắm.
Nghe tiếng nước chảy ào ào, Băng Ngưng ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngồi chồm hỗm xuống nhặt lấy mấy mảnh vụn trên sàn. Cô biết hắn vẫn luôn ghét bỏ mình, cũng không dám hy vọng xa vời được gả cho hắn.
Băng Ngưng bưng mảnh vụn xuống lầu, quản gia đang sai người dọn dẹp phòng của cô, Lâm Thanh Âm vừa mới ra lệnh không bao lâu, vật dụng mới cũng đã được đưa tới.
“Tiểu thư, các đồ dùng mới đã được đưa tới, cô xem có thích không?”
“Tôi thì cái gì cũng tốt, cực khổ cho mọi người”. Băng Ngưng nhẹ nhàng gật đầu.
“Các người làm việc thế nào, sao lại để tiểu thư thu dọn đồ đạc?”. Quản gia quát lạnh, người làm nghe thấy liền vội vàng nhận lấy mấy món đồ trên tay Băng Ngưng.
Ở trong nhà này, ngay cả người giúp việc cũng chia thành hai phe, dĩ nhiên Lâm Thanh Âm là phe đầu tiên cần phải nịnh bợ, mà Băng Ngưng là con dâu được Lâm Thanh Âm chọn lựa, nên sẽ là đối tượng cần lấy lòng. Tất nhiên cũng sẽ bị người theo phe Diệp Thiệu Kỳ chèn ép, ở trước mặt cha mẹ nuôi còn không cho cô chút tình cảm vào thể diện gì, huống chi là sau lưng.
“Má lưu, thiếu gia sắp xuống, chuẩn bị bữa sáng cho thiếu gia đi”. Băng Ngưng vừa nói vừa đi vào trong phòng tập múa, cô biết Diệp Dịch Lỗi không muốn nhìn thấy mình. Ở Diệp gia, dường như chỉ có nơi này cô mới có cảm giác mình đang tồn tại.
- -- --------
Diệp Dịch Lỗi vừa đi xuống, má Lưu nhanh chóng bước tới.
“Thiếu gia, ăn chút gì hãy đi”. Bà vừa nói vừa đưa tay kéo hắn, bà ở Diệp gia mấy chục năm, Diệp Dịch Lỗi là do một tay bà chăm sóc tới lớn, lời của bà, Diệp Dịch Lỗi cũng tương đối nghe.
“Má Lưu, sau này không cần chuẩn bị bữa sáng, con tùy tiện ăn một chút trên đường đi là được rồi”.
“Thức ăn bên ngoài làm sao đủ dinh dưỡng, sao có thể so với ở nhà làm”. Má Lưu mỉm cười nói: “Thiếu gia bận rộn như vậy, phải chăm sóc bản thân thật tốt”. Bằng không, tiểu thư lại đau lòng.
“Ừm, con ăn no rồi! Buổi tối không cần chờ con”.
“Thiếu gia”. Má Lưu thấy hắn muốn đi liền gọi lại.
“Má Lưu, con biết người muốn nói gì, chuyện của người đó, con không muốn nghe”. Hắn vừa nói vừa sải bước đi ra ngoài, má Lưu chỉ có thể đứng ở chỗ đó than thở.
Băng Ngưng đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn xe của Diệp Dịch Lỗi chạy đi, tay chậm rãi từ trên màn cửa sổ trượt xuống. Trong lòng ngón tay vừa mới lưu lại một vết thương dài, đem ngón tay đặt vào trong miệng nhẹ nhàng mút: “Mẹ nói, chúng ta sống chung với nhau lâu tình trạng sẽ tốt hơn, nhưng mà….Thật sự sẽ tốt sao?”. Cô nhẹ giọng nỉ non, nói cho cùng những kỷ niệm vui vẻ kia chẳng qua cũng chỉ là quá khứ…
“Tiểu thư”. Má Lưu gõ cửa bưng thuốc đi tới. Bình thường luyện tập cũng thường hay va chạm, cho nên những thứ thuốc này cũng thường được dự phòng: “Tối hôm qua tại sao không gọi ta, nhìn xem cái chân nhỏ đã sưng thành như vậy?”.Má Lưu đau lòng nói, lúc Băng Ngưng tới Diệp gia chỉ mới tám tuổi, nhiều năm qua vẫn là bà chăm sóc sinh hoạt thường ngày. Ở trong lòng bà, cô chẳng khác nào con ruột của mình, mặc dù bà không có phúc sinh đẻ.
“Con cho rằng đây chỉ là chuyện nhỏ, không để ở trong lòng”. Băng Ngưng khẽ mỉm cười.
“Tiểu thư, có phải trong lòng con có bí mật hay không?”
“Không có”.
“Là không có hay là chưa muốn nói”. Má Lưu hỏi: “Nếu có gì hãy nói cùng thiếu gia đi, đừng để cho nó tiếp tục hiểu lầm con”.
“Thật không có, má Lưu người không cần lo lắng cho con”. Băng Ngưng nhẹ nắm chặt tay, có mấy lời muốn nói có lẽ sẽ nuốt trong bụng cả đời, cũng có thể cô sẽ nói, nhưng mà phải đợi đến lúc Diệp Dịch Lỗi quên đi Tuyết Nhi…