Băng Ngưng ngồi chờ ở phòng ăn, thấy má Lưu đi ra cô liền tiến lên nhận lấy canh từ tay từ tay má Lưu, thoáng thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu thư, con có khỏe không?”, má Lưu hỏi. Nhìn bộ dạng cô đi bộ cũng có vẻ không ổn, rất khó để người ta tin cô không sao.
“Con không sao, bôi thuốc là tốt thôi”. Băng Ngưng vỗ vỗ lên bàn tay nhăn nheo mà ấm áp của má Lưu trấn an bà. Ở nhà họ Diệp, ngoại trừ mẹ nuôi Lâm Thanh Âm, cũng chỉ có má Lưu đối xử tốt với cô.
“Thiếu gia như vậy…Ai!”. Má Lưu thở dài. Băng Ngưng cũng chỉ cười nhẹ một cái, tình huống bây giờ quả thật là tệ, chỉ là nhìn ở một góc độ khác, đây đối với cô mà nói cũng là tốt, có một số việc tuyệt đối không thể để Diệp Dịch Lỗi biết. Bất quá cũng còn rất tốt là, nơi này còn có mẹ nuôi yêu thương cô, có má Lưu tin tưởng cô.
Phòng ngủ của Diệp Dịch Lỗi ở lầu ba, Băng Ngưng gõ cửa rồi nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Cửa sổ phòng ngủ được che bởi rèm cửa thật dày, không khí như đặc quánh, nồng nặc mùi rượu hòa lẫn với mùi thuốc lá, kéo màn cửa sổ ra cô quay lại nhìn người đàn ông đang nằm ngủ say trên giường. Một góc chăn rũ xuống trên đất, không ngờ hắn lại không thay quần áo cả người nằm vùi trong chăn, chân mày chau lại thành một đường. Băng Ngưng nhẹ nhàng ngồi xổm bên cạnh giường, mặc dù lúc này ngủ nhưng chân mày vẫn nhíu chặt, hắn mới hai mươi lăm tuổi, bề ngoài trông hắn rất vinh quang dưới ánh hào quang Diệp thiếu gia nhưng phía sau đó không ai biết hắn phải gánh chịu áp lực nặng như thế nào. Ba năm trước, bắt đầu từ khi Diệp Thiệu Kỳ đeo tang chồng mang theo con trai trở về nhà họ Diệp, hắn cũng chưa bao giờ dám lơ là, bao nhiêu cực khổ của hắn cô đều nhìn thấy.
Diệp gia là một trong bốn gia tộc kinh doanh lớn nhất thành phố C. Hào môn tranh đấu diễn ra vô cùng thâm sâu. Người đứng đầu Diệp Triển Bằng là người có thế lực trong quân đội, chính trị, thương nghiệp, là nhân vật được nghênh đón trong cả ba giới, bản lãnh rất lớn, người yêu mến đương nhiên cũng nhiều, nên bên ngoài ngoại trừ đồn đãi danh tiếng còn có chuyện tình yêu của ông. Lời đồn đãi rằng ông có hai vợ, Diệp Thiệu Quân, Diệp Thiệu Kỳ là con của hai người vợ này, tranh đấu ba đời đến đời này càng trở nên căng thẳng, hai người họ đến bây giờ ai cũng muốn đào tạo con trai mình trở thành người thừa kế Diệp thị. Thậm chí không chừa bất cứ thủ đoạn nào.
Dọn dẹp một chút mấy vỏ chai rượu, khi Băng Ngưng đưa tay nhặt lấy hộp điều khiển điều hòa không khí nằm trên sàn thì một đôi chân xuất hiện trước mặt cô, dẫm lên họp điều khiển, suýt nữa dẫm lên cả tay cô. Băng Ngưng chậm rãi ngẩng đầu lên,.
“Anh Dịch Lỗi”.
Híp mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang hiện ra trước mắt, chỉ trong nháy mắt gương mặt hắn liền lạnh xuống: “Ai cho cô vào đây, cút ra ngoài”.
“Má Lưu hầm canh, anh uống một chút đi”. Mặc kệ Diệp Dịch Lỗi lạnh lùng, Băng Ngưng vẫn bưng canh mang đến trước mặt hắn.
“Không nghe thấy lời tôi à? Cút ra ngoài”. Diệp Dịch Lỗi gầm lên, thô lỗ đẩy tay Băng Ngưng, canh trong chén bắn tung tóe văng vào tay Băng Ngưng, trong nháy mắt phỏng đỏ bừng một mảng.
Băng Ngưng cố chịu đựng đau đớn trên tay, mắt cũng đã ứa nước mắt nhưng cũng không có thốt ra một tiếng nào.
“Đừng ở trước mặt tôi dùng mọi thủ đoạn cố bày ra dáng vẻ ẩn nhẫn chịu đựng”.
“Sáng nay tâm trạng của ba rất cáu kỉnh, anh sửa soạn đến công ty sớm một chút đi”.
“Chuyện nhà họ Diệp bao giờ đến phiên cô xía vào?”. Diệp Dịch Lỗi cười lạnh: “Lạc Băng Ngưng, đừng nói là vì mẹ nói muốn tôi đính hôn với cô, cô liền tưởng là thật đi. Liền coi mình đúng là con dâu nhà họ Diệp?”. Hắn lỗ mãng nắm lấy cằm Băng Ngưng: “Muốn tôi cưới cô, trừ phi…”.