Chết Đuối

Chương 2

Không thấy ao, hồ, cũng không thấy sông, mà là biển, là chúa tể của tất cả ao, hồ và sông trên mặt đất. Biển là sinh vật sống, là con thú luôn đói khát há miệng chờ mồi.

Dylan mơ thấy biển lén lút trườn vào phòng nó, từng chút, từng chút một, bong bóng sủi phập phồng trên mặt, rồi tụ thành một vũng xoáy bao quanh giường, và dù có gào thét thế nào, nước xanh cũng ồng ộc dâng lên ngoài cửa sổ, hoặc luồn vào phòng qua khe cửa hở. Và khi biển tóm lấy nó, lôi nó xuống, bịt miệng nó bằng vị nước đắng nghét, nó vẫn gào thét không ngừng, và giật mình tỉnh dậy sau tiếng kêu khẽ.

Có lần nó hỏi mẹ có bao giờ nó la hét khi đang ngủ không. Bà cười ngạc nhiên, và nói không. Chưa bao giờ.

Nhưng trong mơ nó thét rất lớn. Và lúc nào cũng tỉnh dậy sau tiếng kêu khẽ, với đôi môi nhột nhạt, và ký ức mơ hồ về mái tóc vàng bập bềnh như tảo biển và cái vuốt ve ấm áp không thể nào là của nước.

*************

Dylan lớn lên, không bận tâm đến lời trêu chọc của bạn bè khi nó xin ra một góc ngồi trong giờ học bơi, và không phản ứng khi Ross tạt nước vào người nó, gọi nó là đồ thỏ đế. Nó chỉ thu mình trước hiên nhà, ôm cuốn sách trong tay, cách mặt nước mười mét an toàn.

Dylan không dễ kết bạn với người khác. Tính nó trầm lặng, nhút nhát và vụng về nên nó chỉ ngồi một mình đọc sách. Người ta không thích nó, và nó cũng không thích người ta.

Vì vậy, nó không hiểu tại sao Maro lại yêu nó.

Năm nó mười ba tuổi, vào một mùa hè đọc sách trước hiên, nó nhìn thấy Maro đang quan sát nó trên mặt nước.

Đôi mắt xanh trong veo như thủy tinh nhìn thẳng vào mắt nó, bên dưới mái tóc vàng ướt đẫm vướng đầy những lá và cành hay trôi trên mặt hồ. Cánh tay thon dài khoanh gọn gàng trên bến thuyền, đỡ lấy thân hình chìm phân nửa dưới mặt hồ. Đôi mắt ấy rất to, rất sâu, và xoáy vào nó.