Đông nhận lấy, nhíu mày: “Hai viên? Hình như tôi uống theo lời ông nói thì tác dụng không đủ.”
“Lượng thuốc không thể nhiều hơn được nữa, cậu cũng biết thuốc này dùng để khống chế độc trong người và giảm đau, nói trắng ra chính là một loại độc khác, uống nhiều hơn không có lợi cho cậu.”
Đông nhíu mày thật chặt, không biết có phải vì vết thương sau lưng ảnh hưởng hay không, trước kia uống hai viên có thể giảm đau cả một ngày, bây giờ chỉ có thể duy trì tới nửa đêm, mấy ngày nay, dường như cậu luôn bị đau mà tỉnh giấc lúc nửa đêm.
Thấy biểu cảm trên mặt cậu, vị bác sĩ kia do dự một lúc, vẫn mở miệng: “Yêu quý bản thân mình một chút, nghỉ ngơi bình thường, không nên thức đêm, rượu và thuốc lá đừng đụng vào, nếu tình trạng cơ thể cậu tốt thì hiệu quả của thuốc có thể tự động kéo dài.”
Đông biết bác sĩ nói rất đúng, ở nhà họ Cẩm bị anh theo dõi gắt gao nằm dài không làm gì cả hai ngày quả thật có thể ngủ một giấc đến bình minh, nhưng lời như thế từ miệng người này nói ra thật sự làm cho cậu không nhịn cười được.
Bỏ thuốc vào túi, Đông châm chọc: “Không thể tin được người biến cơ thể tôi thành ra như vậy lại nhắc nhở tôi chú ý thân thể, đúng là thế giới này bắt đầu trở nên điên loạn rồi!”
Tay vị bác sĩ đang thu dọn đồ đạc dừng lại một chút, Đông đưa lưng về phía này nên không thấy được biến hóa nhỏ ấy, nhưng mà cho dù có thấy thì cũng sẽ không suy nghĩ gì nhiều.
Chờ sau khi Đông rời đi, bác sĩ kia ngồi xuống chỗ Đông từng nằm, vuốt ve hơi ấm còn lưu lại trên giường, ánh mắt vẫn luôn bị cặp kính lạnh lẽo che giấu cuối cùng cũng có chút tình cảm.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Bạch Xuyên Chính Nhân lại đi tới, đứng trước mặt Thiên Diệp, nhẹ giọng nói: “Thiên Diệp, cậu hối hận sao?”
Người được gọi chính là vị bác sĩ tên Thiên Diệp, ông không nói lời nào, thật lâu sau mới lắc đầu.
“Bộ dạng nó rất giống mẹ nó.” Bạch Xuyên Chính Nhân thở dài, tiếp tục nói: “Mà tính tình cũng không khác nhiều lắm…”
“Nó cũng chỉ là một công cụ mà thôi, chủ tịch không nên giữ bất kì tình cảm gì với nó.” Thiên Diệp chỉnh giọng nói của mình, khôi phục lại lạnh lùng vốn có: “Gần đây phòng thí nghiệm lại nghiên cứu ra một loại thuốc mới…”
=================Dải phân cách kéo dài ====================
Đông ném báo cáo vừa được chỉnh sửa lên bàn, không bình tĩnh lắm xoa mi tâm: “Đem về làm lại!”
Đây là bản kế hoạch kinh doanh của Kính Ngôn, đã bị trả về lần thứ ba rồi. Tuy hắn biết phần lớn là Đông đang trêu chọc họ nhưng nếu có một chút hi vọng Tự Phương vẫn không chịu buông tha. Nhưng, nhìn đến thứ hắn và Kính Ngôn bỏ hết tâm huyết một ngày một đêm làm bị bác bỏ…
Cuối cùng Tự Phương cũng không nhịn nổi: “Trong mắt chủ tịch tôi và Kính Ngôn thiếu gia chỉ là món đồ chơi giết thời gian thôi sao?”
Đông nhướng mày nhìn Tự Phương, khóe môi giương lên nụ cười vô vị nhạt nhẽo: “Không phục sao?”
“Chủ tịch hoàn toàn không xem kĩ!”
“Bản kế hoạch kiểu này cũng đáng để tôi xem kĩ sao?” Đông cười mỉa.
“Vậy thì xin chủ tịch góp ý chỉ bảo!” Tự Phương không cam lòng nói.
“Xem ra tôi không nói cái gì thì anh sẽ nghĩ tôi đang cố ý gây chuyện.” Đông khoanh hai tay, dáng vẻ nhàn nhã.
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Tự Phương hoàn toàn không khách khí.
Đông không quan tâm lắm nhún nhún vai: “Nói ra thì tôi thật sự rất thất vọng đấy! Lòng tốt của tôi khi cho anh đi hỗ trợ không nói, mệt cho tôi còn hào phóng để các người xem xét toàn bộ tư liệu.”
Tự Phương nghẹn lời, phản bác: “Tôi không hiểu tại sao lại có vấn đề, toàn bộ kế hoạch kinh doanh đều dựa theo tinh thần và ý tưởng của tập đoàn Bạch Xuyên.”
“Đó là vấn đề lớn nhất.” Đông dựa lưng ra sau, liếc mắt nhìn kế hoạch kinh doanh trên bàn, lười nhác nhàn rỗi: “Kế hoạch này trừ những con số được sửa lại thì có khác gì năm nay?”
Kế hoạch hắn và Kính Ngôn hao phí bao nhiêu tâm huyết, sao có thể giống với năm nay!
“Đương nhiên có rất nhiều điểm khác, do cậu không nhìn kĩ.” Tự Phương không phục đáp lại.
“Tôi liên tục điều Kính Ngôn đi đến những chi nhánh khác không phải để cho em ấy du sơn ngoạn thủy (đi chơi) hay là đưa thái tử đi kiểm tra tình hình, bản kế hoạch này không có nửa câu nhắc tới cách cải thiện tình hình kinh doanh của chi nhánh công ty. Hay là anh và Kính Ngôn đều cho là các chi nhánh đó rất hoàn hảo, không có vấn đề gì?
Tự Phương nghẹn một lát mới trả lời: “Đó đều những phần không quan trọng.”
“Phần không quan trọng? Vậy được rồi.” Đông hơi mím môi tạo ra một độ cong khó hiểu: “Vậy thì cái gọi là tương lai rộng mở của các người đâu? Bản kế hoạch này hoàn toàn không có dã tâm mở rộng ra nước ngoài, phải chờ tới khi toàn bộ Nhật Bản đâu đâu cũng là tập đoàn xuyên quốc gia thì nhà Bạch Xuyên mới tính bước một chân vào hay sao?”
~Hết chương 30