Chân Linh Cửu Biến

Chương 1703: Quỷ tĩnh (1)

Dương Hi lão tổ toàn lực thi triển đúng là vấn miễn cưỡng đỡ được thần uy cái thể tích chứa trong linh vũ, nhưng bản thân cũng bị khai thiên thần thông phong ấn trong linh vũ đánh thảm hại không chịu nổi, nửa người cơ hồ đều bị đốt trọi. Khai thiên thần thông cuồng mãnh sau khi bị Dương Hi lão tổ hết sức đánh tan tiến hóa thành noãn lưu đầy trời đi về bốn phương tám hướng của băng nguyên.

Bằng nguyên diện tích băng tuyết mấy trăm dặm toàn bộ tan rã, theo trong đó một dòng nước ấm làm mặt đất phía nam trở nên càng lúc càng bùn lầy, cho đến khi tạo thành một mảnh vũng bùn to lớn.

Chính vào lúc đó, thiên địa uy áp trầm muộn đột nhiên phủ xuống. Vẻ mặt Lục Bình hoảng sợ. Dương Hi lão tổ đối diện cũng không kịp nhớ cừu địch trước mắt, phát một tiếng kêu phi độn về phía chỗ sâu Bắc Băng nguyên.

Kinh lôi nổ tung ở đỉnh đầu, không đợi tiếng sấm biến mất, lội quang đã trước một bước rơi xuống đỉnh đầu Lục Bình cùng Dương Hi lão tổ bộ hướng nơi xa.

Thiên phạt, đây nhất định là thiên phạt!

Lục Bình chớp mắt thấy lội quang đã biết được lối quang hạ xuống chính là thiên phạt không thể nghi ngờ!

Chẳng qua là thiên phạt sao lại rơi vào trên đầu mình?

Trong bụng Lục Bình hoảng sợ, nếu như vậy, mình chỉ có một con đường chết. Ít nhất Dương Hi lão tổ lúc này chỗ sâu Bắc Băng nguyên, khoảng cách quá gần với lối đi của Bắc Bằng nguyên, còn có một đường có thể chia vào thiên phạt trốn vào trong lối đi đại trận đi thông thế giới bên ngoài.

Mặc dù nơi đó vào lúc này tất cả mọi người xem ra chính là một vùng đất chết, nhưng nếu không tránh qua thiên phạt hiện tại sẽ bị lội quang chém thành tro bụi.

Dương Hi lão tổ có thể trốn, Lục Bình có thể trốn đi đâu? Hắn chẳng qua là một Thuần Dương tu sĩ thôi!

Lục Bình hiểu vấn đề tất nhiên tồn tại trên khai thiên thần thông phong ấn thất sắc linh vũ khích phát trước đó, nhưng lúc này cũng không thể tránh né, chỉ có thể toàn lực để đỡ được rồi tính sau.


Cũng may đạo thiên phạt hiển nhiên chẳng qua nhằm vào trên thiên phạt lỗi quang của Dương Hi lão tổ chia ra một bó thôi, nhìn dáng dấp càng giống như là một loại cắn trả!

Mặc dù bản thân Lục Bình cũng không phải là Chân Linh tu sĩ, nhưng lấy tu vị của hắn kích phát thất sắc linh vũ thả ra uy năng lại sâu biết còn phải vượt qua không ít so với uy năng của thành tựu Chân Linh tu sĩ, nếu không Dương Hi lão tổ cũng không đến nổi vì thế mà toàn lực thi triển dẫn động thiên phạt phủ xuống.

Lục Bình hiểu loại cắn trả này tránh không khỏi, từ vừa mới bắt đầu chưa từng nghĩ tránh né, định nắm chặt thời gian chốc lát toàn bộ phát ra tiềm lực tự thân.

Thất sắc linh vũ trôi lơ lửng trước người Lục Bình dưới thiên phạt cắn trả hóa thành một đoàn hỏa diễm kỳ dị, thiếu đốt bản thân linh vũ thành một đoàn bụi bặm.

Thất sắc linh vũ này là Loan đạo nhân Chân Linh chi thân bản mệnh linh vũ, chất liệu bản thân của nó không thấp hơn một món thượng hạng linh bảo, dưới lực cắn trả của thiên phạt quả thật dễ dàng biến thành bụi bặm như vậy.

Trong lòng Lục Bình cả kinh, theo sát chính là vui mừng. Lực cắn trả của một cổ thiên phạt này mặc dù phá hủy một cọng linh vũ, nhưng lực lượng tự thân hiển nhiên cũng bị suy yếu.

Mặc dù như thế, linh bảo Lưỡng Đoạn cắt xuống một cái, tựa hồ cắt dự lực cắn trả làm hai đoạn, nhưng không ngờ cự lực phản chấn, hai tay của Lục Bình tê dại không còn cách nào chưởng không bản thể của linh bảo. Linh bảo tránh thoát hai tay của Lục Bình tung bay về phía sau, thậm chí rạch bả vai của hắn một lô dài một thước, máu tươi nhiễm đó nữa người.

Lục Bình căn bản không còn kịp xem xét thương thể của mình nữa. Chân Linh Chi Kiếm đã dẫn động hao nhiên kiếm khí chín mươi chín trượng cùng thiên phạt dư lực chạm vào nhau.

Lục Bình cảm giác tâm hạch không gian đột nhiên chấn động cả lên. Trong khoảnh khắc đó, Lục Bình phảng phất cảm giác buồng tim của mình đột nhiên hoàn toàn ngừng đập vậy.

Chân Linh Chi Kiếm bị đánh bay, nhất cử đụng vào trong núi tuyết sau lưng, giữa sơn thể xuyên thủng một lỗ hơn trăm trượng, dựng lên ánh nắng vừa vặn từ sơn thể đối diện xuyên thấu tới đây.


Long chi pháp tướng trong tâm hạch không gian rốt cục cảm nhận được nguy cơ, tự đi từ trong Huyền không hải bay lên trời. Toàn bộ Huyền không hải theo Long chi pháp tướng vụt bay mà toàn bộ mang động, rồi sau đó lượng lớn Tam Quang Thần Thủy bị mang tới không trung bắt đầu hạ xuống tạo thành biển gầm vô biên gào thét đi về bốn phương tám hướng. Toàn bộ Huyền không hai đều chấn động cả lên, rồi sau đó toàn bộ tâm hạch không gian đều bị chấn động. Một trận rung chuyển kịch liệt cuối cùng khiến cho Lục Bình một khắc kia trong giây lát đó buồng tim ngừng đập lần nữa bắt đầu bác động.

Đông! Đông! Đông! Đông!...

Sự nhảy lên lần sau rõ ràng có bất đồng cùng lần đầu tiên nhảy lên, phảng phất trống trận mang ý cảnh xa xa, rồi sau đó mới là Lục Bình chân chính khôi phục nhịp tim bình thường.

Long chi pháp tướng cũng cuốn Huyền không hải vì Lục Bình vốn sắp khô kiệt chân nguyên kịp thời rót vào một cổ chân nguyên hùng hồn. Chân nguyên nghịch chuyển nhanh chóng như vậy tuy nói đối với bổn nguyên của Lục Bình hơi có thương hại, mà ngay lúc sinh tử du quan này thì hắn làm gì còn cố kỵ những thứ đó!

Bản mệnh nguyên thần đại trận chớp mắt chân nguyên được bổ sung lập tức khởi động. Cửu phẩm Bạch Ngọc Liên Hoa cùng mười hai viên Nguyên Thần châu khó khăn lắm sau khi Chân Linh Chi Kiếm bị hỏng bay tạo thành một tòa đại trận chắc chắn thủ hộ vững vàng bản thân Lục Bình trong đó.

Ầm!

Mặc dù có bản mệnh nguyên thần đại trận bảo vệ, thân thể của Lục Bình trôi lơ lửng giữa không trung phảng phất bị 8 trọng chùy đánh trúng vậy. Ngực bụng hết sức bay xuống về phía sau, mà tứ chi lại ngã về phía ngược lại.

Một đoàn lội quang chói mắt trong nháy mắt đánh vào một mặt nhìn về phía thiên phạt của nguyên thần đại trận làm nó lõm xuống xuống nhưng đúng là vẫn không thể đánh vỡ nguyên thần đại trận phòng ngự.

Sau khi thiên phạt dư lực xuyên thấu qua nguyên thần đại trận, mặc dù nhìn qua cách không đánh rất thảm Lục Bình, nhưng chưa hề chân chính thương tổn được bản thân hắn. Từ sau khi hắn lên cấp dung huyết kỳ liền bắt đầu nghĩ hết biện pháp ngao luyện thân thể rốt cục vào giờ khắc này hiện ra tác dụng mạnh mẽ.

Mặc dù Lục Bình một mực hết sức ngăn cản dư lực cắn trả của thiên phạt, nhưng ở đỉnh đầu của hắn thủy chung lơ lửng một cây thất sắc linh vũ khác. Cho dù thời khắc hẳn nguy cấp nhất, Lục Bình thủy chung cất giữ một tia chân nguyên khai ích thần thông phong ấn trong một cọng linh vũ này.

Ngăn cản thiên phạt cắn trả khiến cho Lục Bình bị thương nặng, nhưng lúc này đây đúng là vẫn hữu kinh vô hiểm thoát được tánh mạng dưới sự đuổi giết của Dương Hi lão tổ, hơn nữa còn tính toán Dương Hi lão tổ dân động thiên phạt, cho dù trốn vào trong lối đi đại trận chỉ sợ cũng thập tử vô sanh.

Lục Bình nằm trên bằng nguyên tuyết địa thật vất vả thở gần hơi thở. Một cái linh vũ ở đỉnh đầu thủy chung lóe ra thất sắc sáng bóng.

Lục Bình đột nhiên ngẩng đầu lên cười một tiếng “hắc hắc”, rồi sau đó ấn một lần nữa vào trong tuyết lau một cái qua lại. Máu trên mặt đều bị lau sạch. Lúc này hắn mới đứng dậy cầm linh và trong tay tựa định đầu, vung lên một cái trong phong tuyết mặt tây, sau đó nhấc lên độn quang một đường lảo đảo lắc lư phi độn đi về phía nam.