Chân Linh Cửu Biến

Chương 1589: Phục giết (1)

Tiêu Bạch Vũ một lòng muốn giết Tạ Thiên Dương, Tạ Thiên Dương lúc này đã không còn sức ngăn cản, đang định rướn cổ chịu chết, chợt nghe giữa không trung một tiếng quát chói tại chất thêm kinh sợ của Tiêu Bạch Vũ:

- Lục Thiên Bình, người muốn cản ta!

Liệt Thiên kiếm khí làm người ta rợn người vẫn tiếp tục yên diệt, nhưng mà lần này là bản thân của kiếm khí bị diệt chứ không phải thứ khác. Lục Bình lấy Chân Linh Chi Kiếm cản lại một kiếm tất sát đó của Tiêu Bạch Vũ, đưa tới đấu pháp không gian rung chuyển trực tiếp đem lực chịu đựng vốn đã đến điểm giới hạn hoàn toàn căng vỡ tung!

Tạ Thiên Dương tìm được sự sống trong cái chết, bất chấp lúc này chân nguyên trong cơ thể thiếu thốn, mạnh mẽ giá ngự Thuần Dương kiếm khí tiến lên cùng Lục Bình đứng sóng vai, giằng co với Tiêu Bạch Vũ.

Thần sắc của Lục Bình bình tĩnh, nói:

- Vãn bối đã sớm nói, Tạ Thiên Dương là chí hữu của văn bối. Người này tiền bối giết không được!

Nếu bình thường, đối với người ngăn trở Tiểu Bạch Vũ sớm đã bị một kiếm giết qua. Cho dù Lục Bình ngăn trở, Tiểu Bạch Vũ cũng đang phải cân nhắc một phen Bắc Hải Thủy Kiếm Tiên sâu cạn.

Nhưng lúc này Tiêu Bạch Vũ ngay cả thông qua chân nguyên tiêu hao kéo sụp đổ Tử Dương cung lục kiếm, nhưng tự thân tiêu ma cũng cực lớn. Huống chi thời điểm này Tử Dương cung Thuần Dương lão tổ Vương Huyền Thanh cũng đánh giết đi lên từ phía sau lưng. Tiêu Bạch Vũ chớp mắt bị Lục Bình ngăn lại đã mất đi thời cơ chém chết Tạ Thiên Dương!

- Hừ!

Tiêu Bạch Vũ hừ lạnh một tiếng, biết được nơi đây đã không thể ở lâu, xoay người một kiếm ngăn trở Vương Huyền Thanh tập sát. Ông ta lại bị một kích của Vương Huyền Thanh chấn động miệng phun máu tươi, thân hình xoay người biến đổi phi độn đi về nơi xa.

Nói cho cùng, Tiêu Bạch Vũ đầu tiên bị lục kiếm vậy công, theo sát lại cùng Lục Bình thần hoàn khí túc đối phó một kiếm. Vương Huyền Thanh một kiếm cuối cùng làm ông ta khí huyết sôi trào. Đây chính là trứ trứ thật thật Thuần Dương một kích, Tiêu Bạch Vũ cũng không chịu nổi, một hớp a nghịch huyết buột miệng ra.

Vương Huyền Thanh đuổi giết, lại thấy Tiểu Bạch Vũ nhô lên cao một kiếm nhắm thẳng vào Điền Bá Lương người bị thương nặng sau khi kiếm trận bị phá. Một kiếm đó chém tới, Điền Bá Lương không còn sức đánh trả chút nào vẫn chỉ có một đường chờ chết.

Vương Huyền Thanh kinh hãi thất sắc. Tử Dương cung lục kiếm đã mất một người, nếu chết thêm một người nữa, khai thiên kiếm trận sợ rằng không còn hy vọng khôi phục.

Bất đắc dĩ, Vương Huyền Thanh chỉ đành phải trong lúc chuyển kiếm thế chặn lại Liệt Thiên kiếm khí của Tiểu Bạch Vũ cứu Điền Bá Lương. Nhưng Tiểu Bạch Vũ lại thừa dịp khi đó thân hóa độn quang.


Trong lúc đấu pháp không gian hỏng mất, lúc trên sân phát sinh biến đổi lớn, quan hệ giữa tu sĩ của các phái trong nháy mắt dường như biểu hiện cực kỳ vi diệu, hoặc là làm người xem trên vách, hoặc là nhăm nhe muốn thử.

Trừ Lục Bình cùng Vương Huyền Thanh, thủy chung không ai cố gắng xuất thủ cứu bất kỳ người nào trong lục kiếm lúc này trong sản đã không còn sức đánh trả. Ngược lại thì mây nhà thánh địa tu sĩ còn lại có ý đô liên thủ đánh chặn đường Tiểu Bạch Vũ, không ngờ bị đám người Thất Phiến lão tổ, Mãn Nguyệt lão tổ cùng với Phùng Lục lão tổ âm thầm ngăn cản.

Giết Tiểu Bạch Vũ mà không cứu lục kiếm, Lục Bình trong nháy mắt thấy vô cùng rõ ràng một chút trù tính trong lòng của các phái trên sân.

Ngay vào lúc đó, Lục Bình đột nhiên xuất thủ lần nữa. Chân Linh Chi Kiếm ngang qua hư không. Lương Kiếm Phi đang muốn dự tính theo bôn phái sư thúc tô rời đi nơi đây trong hư không bên người đột nhiên truyền tới một tiếng vang mạnh. Lương Kiếm Phi bị dọa đến vội vàng nhấc kiếm phòng bị. Hắn lại thấy một cái phi châm thật nhỏ bị một đạo kiếm khí ngang trời từ trong hư không đánh rớt, còn dư lại uy năng đã không đủ để thương tổn được Lương Kiếm Phi, bị hắn tiện tay một kiếm chém rụng.

Lương Kiếm Phi trong lòng kinh xuất một tiếng mồ hôi lạnh. Hắn căn bản chưa từng phát giác đây là người nào đang âm thầm đánh lén. Nhưng hắn biết được nếu không phải Lục Bình ngang trời một kiếm, mình cho dù không chết, chỉ sợ cũng phải trọng thương dưới một cái phi châm đó.

Ánh mắt của Lương Kiếm Phi đảo qua bầu trời Phi Lương sơn, nhưng chưa hề phát giác là ai đang âm thầm đánh lén. Lúc này đám người Thất Phiền lão tổ cũng đã phát hiện chuyện Lương Kiếm Phi bị tập sát. Bọn họ hiểu ý của Lục Bình, vội vàng bảo vệ hắn, cùng rút đi.

Lương Kiếm Phi chỉ đành phải hướng về phía Lục Bình chắp tay, theo sau lưng các phái tu sĩ Thiên Huyền, Thiên Nguyệt, Ngự Thú Linh tông đi về phía đông.

Tạ Thiên Dương nhìn thấy Lục Bình vì cứu mình đã kết thù với Tiểu Bạch Vũ, nhưng giữa chuyển tay lại phá ám toán tập sát Lương Kiếm Phi, không khỏi hỏi:

- Lục huynh, ngươi đây là...

Lục Bình cười nói:

- Ngươi là huynh đệ ta, đương nhiên phải cứu; Lương Kiếm Phi cũng là bổn phái đồng minh môn hạ, hiển nhiên cũng phải cứu!

Tạ Thiên Dương thở dài một cái, nói:

- Giữa ta và người cũng không nói chữ “Tạo” đó. Chẳng qua ngươi lần này cứu ta tóm lại là thù với Tiêu Bạch Vũ, sợ rằng phải bị tông môn cùng đồng minh đồng thời khiển trách.

Trong lúc nói chuyện, Vương Huyền Thanh đã đem Nhạn Nam Phi cùng bốn tên đệ tử đích truyền khác thu hẹp. Tạ Thiên Dương cũng tự đi hội hợp, Tiêu Bạch Vũ mặc dù trọng thương, nhưng đấu kiếm là Tử Dương cũng thua rồi. Điền Bá Lương vẫn lạc, Tử Dương cung lục kiếm hôm nay thiếu một người. Khai thiên kiếm trận nửa đường gãy gánh, Tử Dương cung tổn thất cũng ở tương lai.


Nhưng Vương Huyền Thanh lúc này tức giận vì mới vừa các phái không cứu lục kiếm bị đánh tan, mặc cho bọn họ bị Tiêu Bạch Vũ đuổi giết càng sâu cùng với lục kiếm hao tổn một người.

Rất rõ ràng lục kiếm bày ra khai thiên kiếm trận tuy là bại bởi Tiêu Bạch Vũ, nhưng uy năng của kiểm trận như cũ làm các phái Thuần Dương sinh lòng kiêng kỵ. Lão tổ của các phái theo đuổi tâm tư của mình cũng khó tránh khỏi.

Chính bởi vì như vậy, Lục Bình cứu Tạ Thiên Dương ngược lại càng được Vương Huyền Thanh cảm kích, tuy nhiên Lục Bình cũng không muốn ở lâu chỗ này. Khi Tạ Thiên Dương chạy tới cùng Vương Huyền Thanh hội hợp, hắn đã mang Xích Luyện Anh rời khỏi Phi Lương Sơn.

Trước khi đi, Xích Luyện Anh chỉ hư không phía dưới, nói:

- Huynh xem!

Lục Bình cúi đầu nhìn, lại thấy Phi Lương sơn đỉnh núi cao nhất của Hà Tây tu luyện giới lúc này sớm đã đổ sụp. Sau khi sơn thể khổng lồ sụp đổ tựa hồ biến thành một gò đất sưng vù, bốn phía Phi Lương Sơn lập tức sinh thêm mấy tòa ngọn núi cao hơn so với nó.

Lục Bình cười nói:

- Đường đường Hà Tây đệ nhất danh sơn, sau trận chiến này cũng rốt cuộc không tồn tại ở hậu thế rồi.

Xích Luyện Anh tiếc nuối nói:

- Một cuộc thịnh hội cứ như vậy kết thúc!

Lục Bình nói:

- Còn có thể thể nào, lần này không đưa tới xung đột quy mô lớn đã vạn hạnh. Nếu lúc ấy thật sự có người xuất thủ đánh chặn đường Tiêu Bạch Vũ, sợ rằng đám Thuần Dương Thất Phiển lão tổ đều phải cuốn vào trong đại chiến, đến lúc đó sợ rằng ngay cả ta cũng đi không thoát. Một cuộc hôn chiến là không thể tránh khỏi!

Xích Luyện Anh lại hỏi:

- Như vậy kế tiếp huynh muốn đi đâu?

Lục Bình không chút nghĩ ngợi, đáp:

- Đưa nàng trở về Bắc Hải. Thứ nhất tu vi của nàng cần củng cố. Thứ hai chuyện giữa nàng cùng Lão sư, Khương sự bá, Mai sự thúc cuối cùng phải làm một đoạn kết. Thứ ba ta còn có một chuyện quan trọng cần làm.

Nghe được phải về Bắc Hải, Xích Luyện Anh do dự nói:

- Ta còn muốn trở về Đông Hải.