Chân Linh Cửu Biến

Chương 1509: Vẫn lạc chi mê (1)

Lục Bình mở tay ra nắm chắc thật mạnh, trong miệng từng từ một khạc ra hai chữ:

- Ngất trời!

Mảnh ngũ thải không gian nhất thời không gian thác loạn. Vốn Thuần Dương pháp tướng vô về phía Lục Bình khoảng cách hắn càng ngày càng xa. Cùng lúc đó, không gian chi lực mạnh mẽ từ bốn phương tám hướng xé dắt Hỏa Loạn pháp tướng, đồng thời cũng kéo xé thân thể của Diễm Cửu Tiêu bị Thuận Dương pháp tướng bám vào người.

Diễm Cửu Tiêu rõ ràng phát hiện, trong Nguyên Thần đại trận, lão ta chẳng những đang mất đi sự chưởng không tự thân, hơn nữa còn mất đi sự nắm bắt thân hình của Lục Bình!

Thời điểm Diễm Cửu Tiêu kinh hoàng thất thố, Lục Bình đột ngột xuất hiện bên người lão ta. Chân Linh Chi Kiếm hóa thành sáu con giao long nhào tới trên người của lão!

Diêm Cửu Tiêu hét lớn một tiếng. Hỏa Loạn pháp tướng phiến động hai cánh, trong nháy mắt thoát khỏi lực kéo xé không gian của nguyên thần không gian, hơn nữa không gian ba động bình phục trong phạm vi mấy trượng quanh người. Vậy mà lúc này sáu con giao long đã nhào tới, cùng Thuần Dương pháp tướng chiến làm một đoàn.

Tuy nhiên Hoa Loan dù sao cũng là Thuần Dương pháp tướng, sáu con giao long mặc dù do Chân Linh Chi Kiếm biến thành nhưng cũng rơi vào hạ phong.

Diễm Cửu Tiêu mắt đảo ngang qua. Lục Bình không biết khi nào đã lần nữa mất đi tung tích. Lão ta thầm nói một tiếng không tốt, lập tức phát hiện Lục Bình đã xuất hiện bên ngoài mười mấy trượng trước người lão. Tường vẫn màu vàng tím sau lưng bay lên, một con quái giao kỳ dị mang theo người hơi thở viền cổ hồng hoang đột nhiên lộ ra móng vuốt màu vàng từ trong khánh vần, rồi sau đó toàn bộ thân thể phá vỡ pháp tướng khánh vẫn ngăn trở. Một tiếng rống to truyền tới làm thần niệm của Diễm Cửu Tiêu trở nên chấn động. Quái giao pháp tướng vào hư không, thời điểm xuất hiện lần nữa đã gia nhập cùng chiến đoàn của Thuần Dương Hỏa Loan, nhất cử áp chế bản mệnh linh hóa bám vào trên người Thuần Dương pháp tướng!

Diễm Cửu Tiêu rốt cục lộ ra vẻ kinh hãi, lại thấy trong tay của Lục Bình đã lấy ra Thuần Dương linh bảo. Lão ta muốn ngăn cản, vậy mà trước đó vì bày Hỏa Ngục Phần Thiện đại trận, Nhị kiếp linh bảo Hỏa Linh Châu trong tay lão ta đã lấy trận cơ làm dấn động trận pháp rơi vào trong hồ nham thạch.

Hai đạo nhận quang phá không tới, Diêm Cửu Tiểu không còn cách nào át chế tuyệt vọng trong lòng. Trong tiếng kêu gào, vô số pháp thuật thần thông bất luận uy lực lớn nhỏ đều bị lão ta một cổ não thi triển ra, lại đều bạo tán do cây kéo khép lại thành linh khí đầy trời. Một mảnh huyết và chiếu xuống, Hỏa Loan trong nguyên thần không gian đang cùng Long chi pháp tướng chém giết phát ra một tiếng ré dài thê lương.

Núi lửa trên Xích Vụ đạo phun trào có thể nói diễn ra hàng ngày, nhưng có thể khiến cho cả tòa đại hình đảo tự rung động giống như đất rung núi chuyển, động tĩnh lớn như vậy tựa hồ trừ năm đó khi Xích Vụ đảo xuất hiện ra mặt biển ra, sau đó chưa từng xuất hiện qua nữa. Huống chi lúc này ở bầu trời của Xích Vụ đảo còn tạo thành thiên tượng cực lớn chưa từng có trước đó!

Trong quá trình nham thạch hóa thạch bay múa giữa bầu trời, toàn bộ bầu trời của Xích Vụ đào tạo thành một tòa nhà tù to lớn bị xích vụ hỏa diếm bao phủ. Trên cả tòa Xích Vụ đảo tràn ngập hỏa linh khí vào phút chốc nhà tù thành hình bị quét dọn không còn.

Trong nháy mắt Xích Vụ đảo kịch biến liền hấp dẫn sự chú ý của tất cả tu sĩ phụ cận. Hỏa Loan nhất tộc cùng Bắc Hải các phái loạn chiến song phương không hẹn mà cùng bắt đầu rút lui. Còn Chân Linh phái chúng tu sớm đã rút lui khỏi chiến đoàn lúc này tụ tập trên bảo thuyền, ưu tâm xung xung nhìn hỏa diễm thiên tượng dâng lên trên đảo.

- Đây là, núi lửa phun trào sao?


Ảnh mắt của Thiên Vương lão tổ dù sao cũng kém một bậc. Ông ta cho rằng đó chỉ là Xích Vụ đảo trùng hợp liên tiếp mấy ngọn núi lửa bộc phát mới tạo thành thiên tượng khổng lồ như thế.

Khương Thiên Lâm lão tổ thần sắc trầm ngưng, đáp:

- Không đúng, đây là hỏa diễm đại trận bởi vì thúc giục thành mà bày ra, tựa hồ là trận pháp lấy vô thượng thần thông diễn hóa thành hình!

Lời của Khương Thiên Lâm làm trong lòng mọi người đều trầm xuống. Lục Bình tu luyện là tinh thuần thủy chúc tính công pháp, như vậy đạo đại trận dẫn động thiên tượng khổng lồ như thế đối tượng dĩ nhiên là Lục Bình rồi!

Đại trận dẫn động lực thiên địa uy lực bực này, uy lực của nó xưng là kinh thiên động địa, tất nhiên Thuần Dương lão tổ Diễm Cửu Tiêu tự mình xuất thủ. Lục Bình mới vừa tiến cấp pháp tướng hậu kỳ trước oai thiên địa như vậy có thể còn sống. Mọi người Chân Linh phải ai cũng không dám nghĩ tiếp nữa, chẳng qua sắc mặt của mọi người lúc này rất khó nhìn.

Một trận trầm mặc làm người ta đè nén, Thiên Cầm lão tổ đột nhiên mở miệng nói:

- Tựa hồ là vô thượng thần thông Hỏa Diễm Lao Lung biến thành!

- Không phải!

Thiên Thành lão tổ lúc này sắc mặt cực kỳ khó coi:

- Không phải là Hỏa Diễm Lao Lung là Hỏa Ngục Phần Thiên!

- Hỏa Ngục Phần Thiên?

Trên mặt Khương Thiên Lâm cũng thoáng qua một tia nghi ngờ, hỏi:

- Tử Mẫu Địa Tấm Hóa có thể dẫn động oai thiên địa như vậy sao?

Trên mặt Thiên Thành lão tổ mê hoặc giống vậy, nhưng vẫn đáp:


- Đúng là càng giống như Hỏa Ngục Phần Thiên. Chẳng lẽ Hỏa Loạn nhất tộc còn nắm giữ những thi triển bí thuật khác thi triển “Hỏa Ngục Phần Thiên”?

Sắc mặt Hạng Lâu lão tổ u ám lúc này cũng đứng trên báo thuyền, nghe vậy không khỏi vội la lên:

- Cần cứu viện không đối phương dù sao cũng là Thuần Dương tu sĩ. Lục sư điệt nếu bị đại trận khốn trụ như thế là dữ nhiều lành ít!

Khương Thiên Lâm đột nhiên đưa tay bắt một cái trước người, một trận không gian rung chuyển truyền tới mấy trường bên ngoài bảo thuyền. Ân Thiên Sở lảo đảo đạp hư không đến lui về trên bảo thuyền.

Khương Thiên Lâm trầm giọng nói:

- Lúc này không phải thời điểm đi tới Xích Vụ đảo!

Ân Thiên Sở lạnh giọng nói:

- Không đi! Đi giết người!

Thiên Cầm dữ dằn hỏi:

- Giết người? Giết ai? Hỏa Loan tộc tu sĩ sao? Lúc này song phương mới vừa ngưng chiến. Hỏa Loạn tộc trên dưới tất nhiên thủ vệ sâm nghiệm, còn có hai vị đại tu sĩ trấn giữ. Ám sát thuật của người mặc dù tinh diệu, giết một hai tên lại đem mình đáp vào sao?

Trên mặt Ân Thiên Sở hiện lên một đạo đỏ ngầu, nhưng đúng là vẫn ở lại trên bảo thuyền, tuy nhiên quay người đi vào trong mật thất của khoang thuyền.

Một đạo thanh âm yếu đuối mang theo một tia thấp thỏm đột nhiên vang lên, hỏi:

- Vậy, tại sao không, không đi cứu Lục sư huynh? Lục sư huynh rất nguy hiểm.

Ánh mắt lẫm liệt của Thiên Cầm đột nhiên quét tới, một thân ảnh không tự chủ được né tránh sau lưng Khương Thiên Lâm. Khuôn mặt sương lạnh của Thiên Cầm nhất thời tiêu giải, lại thấy Khương Thiên Huyên sáu phần sợ, ba phần không hiểu cùng một phần thân mật không nói được len lén nhìn về Thiên Cầm.

Khương Thiên Lâm thấy được Thiên Cầm vốn lạnh lùng thời điểm nhìn về phía nữ nhi thì khuôn mặt kinh ngạc, trong lòng không khỏi thở dài một cái, sờ đầu nữ nhi mình đáp:

- Nếu như ngay cả Lục sư huynh của con đều gặp nguy hiểm, tất cả mọi người đi đến trên báo thuyền cũng hi sinh tính mạng vô ích.

Khương Thiên Huyên hiển nhiên không quá tin tưởng, mang theo kinh ngạc thấp giọng hỏi:

- Chẳng lẽ Cửu sư huynh còn lợi hại hơn phụ thân?&