Chân Linh Cửu Biến

Chương 1391: Tranh đứng đầu bảng (3)

Ánh mắt của mọi người Thủy Tinh cung đua nhau nhìn về phía Âu Dương Duy Kiếm. Âu Dương Duy Kiếm hai mắt hơi õ rũ, thấp giọng nói:

- Đúng vậy! Người đó chính là Chân Linh phái Lục Thiên Bình!

- Lục Thiên Bình? Thì ra là hắn!

- Người đó chính là Lục Thiên Bình ban đầu sóng vai tác chiến cùng đại sư huynh trên Thành Linh đảo cũng đại phóng tia sáng kỳ dị, quả nhiên danh bất hư truyền!

- Mẹ kiếp, nếu sớm biết là hắn, mới vừa rồi chúng ta phải thừa dịp khi bọn họ cùng ma la đại chiến xuất thủ đánh lén, giết Chân Linh phải hắn cũng dè đặt cùng đại sư huynh tranh đoạt chiến công bảng.

- Đúng vậy, Âu Dương sư đệ, vừa rồi sao ngươi không nói sớm?

Âu Dương Duy Kiếm im lặng không nói, Tần Thế Quân cũng nhận biết Lục Thiên Bình. Hơn nữa lúc nãy có Thủy Tinh cung tu sĩ cố gắng xuất thủ tập kích cướp đoạt chiến công, chính là Tần Thế Quân nói tiếng “đợi đã”, lúc này mới khiến cho Chân Linh phái tu sĩ sau khi đánh chết ma la ung dung rút đi. Hôm nay mọi người Thủy Tinh cung lại bỏ quên vấn đề này, đem tất cả chỉ trích không hẹn mà cùng rơi vào trên người của Âu Dương Duy Kiếm.

Sở dĩ Lục Bình sau khi nhanh chóng giải quyết mấy con ma la cao cấp, thậm chí không còn kịp tiêu diệt ma la lớn nhỏ còn dư lại, lập tức dân mọi người Chân Linh phải nhanh chóng rời đi, là bởi vì hắn đã phát hiện mơ hồ cảm nhận được một loại địch ý trong hư không của nhóm người sau lưng mình.

Thế nhưng thần niệm của Lục Bình mãi không thể bắt được sự tồn tại của những người đó. Nói cách khác trong tay những người đó có bảo vật giống vậy có thể che giấu thần niệm dò xét.

Lấy Lục Bình tu vì lúc này, bảo vật có thể che giấu thần niệm của hắn điều tra, mười có tám phần là linh bảo. Mà loại thiên môn linh bảo đó cũng chỉ có những thánh địa đại phái mới có tâm tư làm ra.

Lục Bình không muốn nhiều chuyện, lại đang chém giết ma la, vì vậy chớp mắt thành công đắc thủ lập tức nhanh chóng rời khỏi nơi đây.

Có trải qua lần này, Lục Bình tìm kiếm cơ hội chiến đấu bên ngoài ma la đại quân lộ ra càng thêm cẩn thận, may vào lúc này phía Thiên Huyền tông ưu thế càng lúc càng rõ ràng. Sơ hở bại lộ trong ma la đại quân cũng càng ngày càng nhiều. Lục Bình cùng mọi người Chân Linh phải liên tục hai lần đánh ra kế tiếp đều lấy được thành quả khả quan. Bảng điểm chiến công trong Chiếu Anh Thạch của Lục Bình lúc này đã dọc theo đường đi tăng đến hai trăm năm mươi bảy điểm.


Đây là thời điểm lần thứ ba tiêu trừ một nhóm ma la, Lục Bình đem một kích đánh chết cuối cùng của một con Ngọc Tu La trong đó nhường cho Ân Thiên Sở, nếu không bảng điểm chiến công của hắn càng cao hơn.

Lục Bình dựa vào thần niệm mạnh mẽ của mình có Quải Vân Phàm cùng với Bích Lân Hồn Hỏa bảo vệ, căn bản không Sợ các loại phệ hồn thần thông rơi trên chiến trường tung hoành lui tới. Sự nắm chắc đối với khắp cả chiến cuộc có thể nói kế dưới ba vị Thuần Dương lão tổ. Vì vậy, dưới sự dẫn dắt của hắn, mọi người Chân Linh phái cuối cùng có thể trên chiến trường tìm được điểm yếu kém của ma la đại quân, từ trong xé xuống một cổ ma la đội ngũ thích hợp, sau khi làm hết sức chém chết ma la cao cấp trong đó, kịp thời rút đi trước khi ma la đại quân chạy tới tiếp viện.

Dưới sự chỉ huy cùng trợ giúp của Lục Bình, chiến công của Ân Thiên Sở, Lưu Thiên Viễn cùng với Thanh Hồ đều lấy được sự đề thăng cực lớn. Đáng tiếc bây giờ ba người chỉ biết là bảng điểm chiến công của mỗi người, nhưng không cách nào biết được lúc này có thể xếp hàng vị trí nào trên chiến công bảng.

Lúc này chín người đang dọc theo một chỗ rừng cây nhỏ che giấu trở về phương hướng đông nam. Nơi đó bởi vì trước đây Khánh Ly lão tổ lãnh đạo Thiên Huyền tông cùng với Ngự Thú Linh tổng thiện sự đánh vào, mang đến cho ma la đại quân sự hỗn loạn không nhỏ, vì vậy đối với Lục Bình mà nói cơ hội có thể nghiệm càng nhiều hơn một chút.

Nhưng trong lúc đám người Lục Bình mới vừa ra khỏi rừng cây, sắc mặt của hắn trong nháy mắt thay đổi. Trong thần niệm điều tra của hắn, lúc này đang có hai nhóm ma la một trái một phải từ hai phương hướng đối ngược kéo tới. Mà địa điểm phương hội hợp rõ ràng chính là phụ cận đám người Lục Bình.

Một khi hai cổ ma la đội ngũ đó hợp lưu, mọi người Chân Linh phái ngay cả không lâm vào tình cảnh giác công trái phải, cũng bị ma la đội ngũ hợp lưu đuổi giết sát bên đích!

Lục Bình trước tiên nghĩ tới đây là có người cố ý hãm hại, nhưng có thể khu động hai nhóm ma la đội ngũ phương hướng bất đồng giáp công Chân Linh phái, sự tính toán tinh diệu như vậy chí ít cũng cần hai phe thể lực chung sức hợp tác mới được. Mặt mũi giễu cợt của Ngũ Hành tông Thủy Chí Nhu cùng với Vũ Văn thế gia Vũ Văn Khác rõ ràng xuất hiện trong đầu Lục Bình.

- Không xong rồi, có hai nhóm ma la đội ngũ đang tới phía chúng ta! Trong mỗi một đội ngũ đều có khí tức của Ngọc Ma La. Số lượng của hai phe ma la đội ngũ ước chừng có bốn năm trăm.

- Cố ý hay trùng hợp?

Lưu Thiên Viễn phản ứng cũng rất nhanh, lập tức xem ra đây là có người đang ám toán.

Vẻ mặt Lục Bình ngưng trọng, đáp:

- Không rõ lắm, nhưng phải tính toán nhanh nhất cho thật tốt!


- Bốn năm trăm con ma la đánh vào, còn có ma la cao cấp trấn giữ, chỉ dựa vào chín người chúng ta sợ là không ngăn được, trước tiên lui đi!

Thanh Hồ suy nghĩ một cái, cảm thấy phần thắng không lớn.

Lục Bình lắc đầu nói:

- Lúc này lui đã chậm, bất luận hai nhóm ma la đó có phải bị người xua đuổi hoặc là đưa tới hay không, đợi đến sau khi hợp lưu như cũ sẽ đi về phía phương hướng mà chúng ta lui bước. Nếu quả thật có người tính toán, như vậy trên đường lui của chúng ta tất nhiên còn có hậu thủ ngăn chặn.

Thanh Hồ lập tức nóng nảy, hỏi

- Vậy làm sao bây giờ?

Lục Bình cùng Lưu Thiền Viện trao đổi ánh mắt, hai mắt tựa hồ cũng đã quyết định xong chú ý. Sau khi gật đầu một cái, Lục Bình chị chỉ phía trước, đáp:

- Chỉ có một đường đi về trước thôi!

- Nơi đó là thủ phủ của ma la đại quân, chúng ta đi về phía đó đây chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao?

Thanh Hồ kinh hô.

Lưu Thiên Viễn lúc này mở miệng nói:

- Cũng chỉ có thể như vậy mới có thể tránh khỏi những người kia truy tung. So với những người núp trong bóng tối, ta cũng tình nguyện xông vào bên trong ma la đại quân đánh giết một phen.

Thanh Hồ trầm mặc không nói, Lục Bình liền nói:

- Cứ quyết định như vậy, ta ở phía trước dẫn đường đánh giết. Thanh Hồ cùng Thiên Viên sư huynh bảo vệ hai cánh. Ân sư đệ cản ở phía sau bảo vệ, những người khác thừa cơ mà động, đi mau!

Độn quang dưới chân của chín người nối thành một mảnh, như vậy có thể giữ vững trận thế giữa chín người sẽ không tán loạn, đồng thời cũng có thể đối phó các loại nguy cơ có thể tồn tại. Lục Bình lay động Quải Vân Phàm. Từng mảnh tường vẫn nhất thời đem mọi người bao phủ trong đó, một đường vọt vào sâu phía ma la đại quân.

Trong lúc Lục Bình cùng mọi người mới vừa rời đi không lâu, hai cổ ma la đội ngũ một động một tây hội trốn tới. Sau khi hội họp ở khu vực chỗ của nhóm Lục Bình trước đó, liền hoảng hốt không kịp định hướng vọt vào bên trong rừng cây nhỏ.&