Chân Linh Cửu Biến

Chương 138: Kỳ môn đan

Dịch giả: Titan

Lục Bình mang theo đầy một bụng nghi ngờ quay trở lại thiên điện. Lúc này trong thiên điện đã không còn người nào, hỏi qua một đồng tử quét dọn mới biết chúng đệ tử chuẩn bị bái sư đã trên quảng trường ở phía trước điện tiếp nhận khảo nghiệm của đoán đan chân nhân. Tất cả mọi người trong thiên điện đều đến trên quảng trường quan sát.

Lục Bình tự nhiên cũng là tò mò, vội vàng đi tới quảng trường nhìn đoán đan chân nhân chuẩn bị thu đồ đệ ra đề mục cho mọi người.

Những đề mục này có thể nói là thiên kỳ bách quái. Có người yêu cầu đệ tử ở trong thời gian nhất định học thuộc lòng tụng một thiên pháp quyết. Có người còn lại yêu cầu đệ tử dựa theo đề mục viết một thiên văn chương. Lại có chân nhân tương đối sảng khoái, phân phó ghi danh đệ tử đánh nhau một trận, người thắng tự nhiên đã lạy lão sư. Còn có kẻ càng kỳ quái hơn, không ngờ yêu cầu đệ tử cầm một cây cần câu đến dòng suối nhỏ trên Thiên Linh sơn đi câu cá...

Tóm lại các loại khảo nghiệm thiên kỳ bách quái, làm Lục Bình mở rộng tầm mắt, tặc lưỡi lấy làm kỳ.

Dĩ nhiên cũng có chân nhân tương đối chuyên nghiệp, ví dụ như, muốn lạy vào Luyện Đan các, chẳng những phải báo lên tên họ, tuổi tác, quê quán, tu vi, sư thừa vân vân, còn phải luyện chế ra một loại đan dược chỉ định, rồi phải đạt tới thành đan suất nhất định mới hợp cách; Những chỗ khác ví dụ như Luyện Khí điện, Chế Phù lâu vân vân cũng có chế độ khảo hạch nghiêm khắc.

Lục Bình xem một hồi liền không thấy hứng thú nữa, ngược lại cung trang thiếu nữ lần nữa cường điệu về bái sư lễ khiến cho tâm tư hắn trăn trở vô cùng. Lục Bình đoán mãi không ra là vị chân nhân nào muốn thu mình làm đệ tử, hơn nữa là một vị nữ chân nhân nào.

Vốn là món bái sư lễ này chẳng qua là qua cho có lệ, nhưng con người ai cũng có lòng so sánh, huống chi là con gái của lão sư tương lai mình lần lữa dặn dò, xem ra Lục Bình không nhận chân đối đãi không được.

Lục Bình suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra trên người mình có cái gì có thể khiến cho đoán đan chân nhân gặp là mắt sáng lên được. Thực tế không được thì dùng linh thạch đập vậy, hoặc là dâng lên mấy món thượng phẩm thậm chí đỉnh cấp pháp khí, những thứ đồ này hắn tự nhiên không thiếu.

Bất quá chuyển niệm mà nghĩ, làm như vậy cuối cùng sẽ có chút cảm giác bạo phát hộ, khắp người hôi thúi mùi tiền, sợ là sẽ chọc cho sư phụ của mình không thích. Còn nếu Lục Bình chỉ là lấy ra ba năm món đỉnh cấp pháp khí, e là cũng không lọt vào trong mắt xanh của lão nhân gia bà.


Đồ có thể khiến cho chân nhân coi trọng, trên người hắn cũng không phải là không có, nói thí dụ như Lam Linh Hỏa, thế nhưng trừ phi là Lục Bình não tàn mới đem món này dâng lên.

Nói đến Lam Linh Hỏa, mắt Lục Bình chợt sáng lên. Xem ra có thể từ đan dược mà viết văn chương a! Hắn bây giờ là luyện đan sư, đan dược đối với tu sĩ - vô luận là người nào, hay bất kỳ lúc nào - cũng sẽ không hiếm nhiều. Cho dù hắn luyện chế ra dung huyết kỳ đan dược sư phụ không dùng được, nhưng lão nhân gia bà môn hạ tổng cộng cũng phải có chút đệ tử hay vãn bối gì đó. Cầm đan dược ban thưởng cho bọn hậu bối, như vậy chẳng những lão sư có mặt mũi, tương lai hắn sau này còn phải chung sống tốt với những sư huynh sư tỷ kia, vậy dâng đan dược là đáng lắm!

Quyết định xong chủ ý, Lục Bình quay trở lại phòng tu luyện tạm thời an bài cho mình, đem phòng tu luyện phong bế, rồi ở bốn phía kết thành cấm chế. Hắn đem trung cấp luyện đan lỗ ra, đồng thời cũng lấy Lam Linh Hỏa đang được thiêu đốt ở trên tụ linh bàn ra.

Cũng may Lục Bình trước đó nhất mực luyện chế Phá Chướng đan, huyết dịch của nguyên thủy cự ngạc chiếm chủ yếu phân lượng, nên tiết kiệm được không ít linh thảo. Hắn âm thầm suy tư xem sẽ luyện chế loại đạn dược nào, rồi đột nhiên nhớ tới lúc bản thân tru diệt Phúc Hải bang Nguyễn Thế Không, đã từng ở trong trữ vật đại của tên này lấy được một đan phương chỉ dẫn luyện chế một thứ kỳ môn đan dược.

Lục Bình đem tờ đan phương này cầm trong tay xem, trên đó có ghi cách luyện một loại đan dược nghe qua rất là thần kỳ — Trú Nhan đan. Thật ra thì loại đan dược này cũng không có thần kỳ như trong tưởng tượng là chỉ dùng một viên liền có thể khiến cho dung mạo vĩnh viễn giữ vững nét thanh xuân,mãi mãi không già.

Thế giới này vĩnh viễn không có đan dược có dược lực mãi mãi không biến mất, nếu không, thuốc trường sanh bất lão chẳng phải là cũng sẽ tồn tại, và tu sĩ còn phải khổ khổ tu luyện làm cái gì nữa?

Cái gọi là Trú Nhan đan là ý chỉ loại đan dược này có thể duy trì dung mạo mấy năm hoặc là mấy chục năm không đổi. Một khi qua hết niên hạn, dược lực biến mất, trừ phi tiếp tục dùng Trú Nhan đan, nếu là không dung mạo sẽ vẫn còn thay đổi, trở nên già cỗi đi theo năm tháng, cho dù đối với tu sĩ thì quá trình lệ này diễn ra khá chậm.

Trú Nhan đan là một loại kỳ môn đan nằm giữa dung huyết hậu kỳ đan dược cùng đoán đan kỳ đan dược. Lục Bình đang luyện chế dung huyết trung kỳ đan dược đạt tới trình độ nhất định, cũng từng luyện chế qua dung huyết hậu kỳ đan dược. Nhưng Trú Nhan đan trong quá trình luyện chế cần phải dùng đến năm loại ngàn năm linh thảo, điều này rõ ràng là gia tăng độ khó trong quá trình luyện chế.

Năm loại ngàn năm linh thảo này Lục Bình may mắn ở trên Phi Linh đảo đã đào được. Ngoài ra, trong Thiên Chung túc pháp khí cũng có mấy cây, cộng thêm hơn hai mươi loại 500 năm linh thảo, Lục Bình rất may đã thu góp đủ dược lượng dùng để luyện chế năm lò đan.


Tuy nhiên, dù sao trong đan dược này có ngàn năm linh thảo ở bên trong, có thể nói đây là luyện đan đại sư khi luyện chế đoán đan kỳ đan dược mới có thể dùng được. Tuy nói phần lớn còn lại là 500 năm linh thảo, nhưng có thể luyện chế loại đan dược này, tu sĩ phải có xuất phát điểm ở giữa luyện đan sư cùng luyện đan đại sư- còn gọi là chuẩn đại sư.

Lục Bình nghĩ tới nghĩ lui, rốt cục quyết định: mở lò luyện đan!

Đây là sự khiêu chiến trước đây chưa từng có đối với Lục Bình, một khi thành công, thuật luyện đan của hắn sẽ nghênh tiếp một lần đại nhảy vọt!

Lục Bình tốn ước chừng một canh giờ để bình phục tâm tình kích động của mình, rồi sau đó đem quá trình chế luyện ghi lại trong đan phường mặc niệm qua một lần, sau đó mới dựa theo thứ tự trong đan phương, khởi hỏa, ôn lò, khai nắp, bỏ thuốc,... Sau một phen bận rộn, dược tính của các loại linh thảo trong lò luyện đan rốt cục bắt đầu dung hợp lại. Đây là một quá trình tốn thời gian dài, nhưng Lục Bình không dám có chút buông lỏng, đem toàn bộ tinh thần chăm chú vào quá trình luyện đan, dùng thần thức chú ý sự biến hóa mỗi thời mỗi khắc trong lò luyện đan.

Đến khi đạt được hỏa hậu nhất định, Lục Bình liên tiếp đem hai mươi bảy đạo thủ ấn kết ra, mỗi một đạo thủ ấn đều kèm theo một cổ pháp lực thật lớn đánh vào trong lò luyện đan. Chờ cho bộ thủ ấn phức tạp phồn phục này kết hoàn, hao phí của Lục Bình suốt nửa canh giờ. Lục Bình cảm giác là sánh với ngự sử Thanh Hàm kiếm cùng một tên dung huyết hậu kỳ tu sĩ đại chiến một trận còn mệt mỏi hơn.

Lục Bình ngồi ở bên cạnh luyện đan lộ nhanh chóng hồi phục pháp lực trong cơ thể, chưa tới một canh giờ sau, các loại linh thảo trong lò luyện đan biến thành được dịch, rốt cục dung hợp xong. Nhưng Lục Bình thông qua thần thức pháp quyết còn phát giác có tương đối một phần nước thuốc bị lãng phí đi.

Lục Bình phấn chấn tinh thần, bắt đầu thi triển kết đan pháp ấn. Bộ thủ ấn này càng thêm đa dạng và phức tạp, tổng cộng ba mươi sáu đạo thủ ấn không cho phép có một chút lặp lại hay sai lầm nào. Đợi đến khi Lục Bình miễn cưỡng thi triển xong, may mà pháp lực của hắn thâm hậu, nếu không cũng đã ngã ra ngất đi rồi. Dù vậy, hắn cũng trán toát đầy mồ hôi, hơi thở hồng hộc.

Mặc dù Lục Bình có thần thức mạnh mẽ hết sức phối hợp, nhưng do là lần đầu tiên vận dụng lại trong tình huống chưa quen thuộc, nên có một phần dịch thuốc bắt đầu ngưng kết củng cố bị hóa thành bụi đen.

Lục Bình bây giờ cũng không kịp oán tiếc, đem chín đạo thủ ấn của giai đoạn khai lô cuối cùng từng cái đánh ra. Mỗi một đạo đều vận đủ hôn thân pháp lực của Lục Bình mà toàn lực thi triển. Lò luyện đan rung lên ầm ầm, đợi đến khi chín đạo thủ ấn rốt cục kết thành, nắp của lò luyện đan "Oanh" một tiếng nhấc lên, bên trong liên tiếp bắn ra hai viên đan dược như to như quả bồ đào, bề ngoài có sắc trạch giống như ngọc thạch.

Hai viên đan dược phảng phất có linh tính vậy, trên không trung uốn cong bay một nửa vòng, giống như muốn tránh né bị Lục Bình bắt lại. Nhưng khi đang di chuyển tới nửa đoạn, chúng đột nhiên mất đi động lực, rơi hướng xuống đất.

- Bán bộ hóa linh, quả nhiên là kỳ môn đan nằm giữa dung huyết kỳ đan dược cùng đoán đan kỳ đan dược, không ngờ lại có một chút linh tính. Đáng tiếc linh tính chưa đủ, mới vừa bay ra khỏi luyện đan lô liên tiêu tan hết.

Lục Bình thủ chưởng duỗi ra, hai viên đan dược như bạch ngọc phảng phất bị hấp dẫn, bay vào ngọc tinh bình trong tay hắn.