Chân Linh Cửu Biến

Chương 135: Một đối mười

Dịch giả: Titan

Lục Bình bấy giờ đã trắng trợn xem thường những người này rồi. Mười người liền đua nhau lộ ra vẻ căm phẫn. Lý Ngọc càng ra vẻ như vô cùng giận dữ, nói:

- Lục Bình, người muốn chết hay sao? Cái này là đừng có oán người khác đấy nhé!

Nói xong xoay người hướng những kẻ ở phía sau, bảo:

- Nếu người ta xem thường chúng ta thì chúng ta cũng không cần khách khí nữa. Tất cả mọi người cùng lên!

Mọi người rối rít tế lên pháp khí, hướng Lục Bình đánh tới. Ngay cả Lâm Thịnh và Lý Thành tâm khí luôn luôn rất cao cũng đem pháp khí nằm trong tay, nhưng không công kích theo mọi người mà nhìn xem Lục Bình có thể tiếp được sự tấn công của mọi người hay không. Nếu là không tiếp được thì hai người đương nhiên là không cần động thủ nữa. Còn nếu tiếp nổi thì cũng không mất thanh danh là lấy nhiều hiếp ít.

Lục Bình mắt thấy hai người lấy ra pháp khí lược trận, liền biết mưu tính của bọn họ. Hôm nay hắn quyết định dạy cho bọn họ một bài học, lập uy ở trên Hoàng Ly đảo, tự nhiên là không để cho tính toán của hai người được như ý.

Lục Bình thi triển “Đại giang đông khí kiếm quyết”, lấy khí thế trước nay chưa từng có quét gọn hết cả đòn công kích của tám người. Phi dực kiếm cũng không dừng lại, hóa thành một dòng nước chảy xông thẳng tới, đem bao gồm cả Lý Thành cùng Lâm Thịnh ở bên trong, tổng cộng mười người phủ vây lấy. Mọi người phảng phất lập tức như bị một cái vòng kiếm quang tổ thành một dòng sông bao phủ lấy rồi kéo đẩy về phía sau.

Chờ cho 10 người từ trong kiếm quang thật vất vả lăm mới thoát đi ra được, thì đột nhiên phát hiện 10 món trung cấp pháp khí đã bị Lục Bình đánh gãy hai món, còn dư lại 8 món cũng bị đánh văng ra ngoài. Mọi người nhất thời không cách nào tiếp cận và chấp nhận được sự thất bại to lớn này, không hẹn mà cũng phát lên một tiếng ru vang, hoặc là triệu hồi pháp khí bị đánh bay; hoặc là lần nữa lây ra pháp khí phòng hờ, hướng Lục Bình vây công thêm lần nữa.

Nếu như mới vừa rồi, mọi người bởi vì người đông thế mạnh mà còn có chút nương tay, nhưng lần này họ đã toàn lực ứng phó. Thái độ của Lục Bình rất cuộc ngưng trọng đi một chút, bất quá là người đã từng chính diện đánh bại dung huyết hậu kỳ Nguyên Thủy Cự Ngạc, chuyện thắng bại vẫn không chút huyền niệm nào. Phi dực song kiếm đột nhiên hóa thành hai quang đoàn, lần lượt hổ tương quấn quít lẫn nhau, hướng về các pháp khí công kích tán ra 36 kiếm, khiến cho đòn công kích của mọi người lần nữa thất bại.

Lần này Lục Bình không còn khách khí nữa. Hai quang đoàn sau khi đánh lui pháp khí của mọi người, trực tiếp hướng bọn họ khuấy động, lập tức từ bên trong tán ra 64 đạo kiếm quang. Lý Ngọc, Lý Thành cùng những người khác nhất thời luống cuống tay chân, vội vã đối phó. Mấy tên dung huyết sơ kỳ tu sĩ tu vi yếu, lập tức bị Lục Bình kích phá hộ thân pháp khí cùng pháp thuật.

Lâm Thịnh cùng các dung huyết trung kỳ tu sĩ còn khá hơn một chút, mới vừa đem hết mọi sức lực của toàn thân, ngay cả bay nhảy, tránh né cũng vận hết sức ra tránh kiếm quang của Lục Bình, còn chưa kịp đứng thẳng lên thì đã thấy Lục Bình tiện tay chỉ một cái, hai đạo quang đoàn lần nữa rung lên. Lại là 64 đạo kiếm quang bắn ra. Lần này, chẳng những là mấy tên dung huyết sơ kỳ tu sĩ, mà ngay cả Lâm Thịnh cùng mọi người cũng kinh hãi cho thực lực cường đại của Lục Bình, cùng sát khí kinh người của hắn.

Đồng thời, một cổ thần thức mạnh mẽ ở chung quanh mọi người không ngừng quanh quẩn, vững vàng phong tỏa khí cơ của 10 người này. Mọi người đến lúc này rối rít kêu lên trong lòng "mệnh ta tiêu rồi" nhưng lại không hề cảm nhận được lưỡi dao sắc bén đâm vào trong cơ thể, tạo ra cảm giác đau đớn như tưởng tượng.


Bọn chúng đang không biết làm thế nào, đột nhiên cảm giác ở trên mông đau nhói. Lực xung kích to lớn khiến cho 10 người bị đánh bật ra bên ngoài, rơi trên mặt đất thành những cái hồ lô lăn lông lốc. Đồng thời, cảm giác đau đớn trên mông cũng khiến cho chúng rối rít lấy tay đè chặt lên trên đó, kêu rên một trận. Trên mông của mỗi người đều để lại một đạo kiếm tích thật dài.

Đám người Lý Ngọc rối rít vùng đứng dậy, đưa mắt nhìn nhau một cái, đều nhận ra sự kinh hãi trong mắt của đối phương, rồi sau đó dùng ánh mắt oán độc nhìn Lục Bình, không nói lời gì, xoay người bỏ đi thật nhanh.

Lục Bình cười hì hì, xoay người lại nhìn về phía Hồ Lệ Lệ, Trần Luyện cùng Phương Đào ba người, thì phát hiện ba người này cũng hiện lên một biểu lộ vô cùng quỷ dị. Lục Bình cười hỏi:

- Thế nào? Ngay cả ba vị cũng tin tưởng là ta vẫn lạc ở hải ngoại sao?

Phương Đào hoảng lên, liền xưng:

- Không dám!

Trần Luyện thì cười khổ, nói:

- Sư đệ mất tích 5 năm. Hôm nay gặp nhau, vi huynh vốn tưởng rằng rốt cuộc có thể về tốc độ tu luyện mà huyền diệu một phen, nhưng không ngờ là tu vi vượt lên trên rồi, thực lực lại càng kém xa hơn.

Hồ Lệ Lệ gật đầu một cái, mặt hiện vẻ tán đồng, nói:

- Lấy một địch mười. Sự đệ lập tức thanh danh sẽ nổi lên như cồn rồi.

Lục Bình cảm khái nói:

- Nếu các vị trong 5 năm cơ hồ ngày ngày đều gặp yêu thú tùy thời chém giết, tình trạng khẩn trương tin tưởng là thực lực sẽ cũng tiến bộ không ngừng.


Trần Luyện nhún vai không nói gì. Lục Bình đi tới trước động phủ, mấy đạo pháp quyết đánh ra, Băng Hà Sát trận nhất thời mở ra một môn lộ. Trần Luyện cùng Hồ Lệ Lệ đều không phải là lần đầu tiên tới động phủ của Lục Bình. Hai người đi vào bên trong cũng vô cùng tùy ý. Lục Bình mời ba người ngồi xuống, tự thân rót ra một hồ linh trà.

Trần Luyện cũng đem bách linh nhưỡng mà Lục Bình chế ra, lấy về một bầu để tự bản thân uống. Còn Hồ Lệ Lệ thì vội vàng hỏi Lục Bình 5 năm qua đã trải qua những chuyện như thế nào. Lục Bình đại khái kể qua một lượt, trong đó tự nhiên là có nhiều chỗ ẩn mang. Trần Luyện nghe xong vỗ bàn một cái, nói:

- Quả nhiên là có người tiết lộ hành tung của ngươi. Tất nhiên là hai cha con của Lý Tử Minh cùng cái tên Lâm Thịnh đó làm trò quỷ rồi. Ta nói sư đệ của người ở trong thời gian quy định không trở về thì tên Lý Ngọc nói liền không kịp chờ đợi, nhảy ra khắp nơi giường giường nói người đã vẫn lạc ở ngoài biển. Còn muốn lấy linh cốc điền của ngươi thu về tự thân hắn trồng trọt, đồng thời còn mãi không quên Đan Phù các mà sư đệ ngươi mở ra. Sư đệ mất tích vừa mới đúng 5 năm thì phụ tử hai người nhà này đã lên tiếng muốn thu động phủ của ngươi. Lâm Thịnh cùng Lý Thành cũng một kẻ ngoài sáng, một kẻ trong tối giúp sức. Nếu không phải là Lưu tiên trưởng đem việc này dẹp qua một bên, những kẻ này đã sớm xông vào băng hà sát trận rồi.

Lục Bình đối với chuyện linh điền bị đọat không cảm giác gì. Tình huống phát sinh thật ra là hắn sớm đã có chuẩn bị, nhưng mà khi nghe mấy người kia còn muốn lấy động phủ của mình liền có chút kỳ quái, hỏi:

- Linh điền cùng cửa hàng là chuyện không có gì là lạ, nhưng vì sao ngay cả động phủ của ta cũng muốn lấy? Tu sĩ sau khi đi ra ngoài thường là không bao giờ để những vật phẩm quý trọng ở trong động phủ, trừ phi đó là bí mật động phủ.

Trần Luyện nghe vậy, liếc mắt nhìn Hồ Lệ Lệ. Hồ Lệ Lệ sửa mái tóc một chút, nói:

- Cái này để cho ta nói vậy. Người sau khi đi 5 năm, trên Hoàng Ly đảo xuất hiện thêm mấy khối linh khí hội tụ chi địa, bây giờ trên đảo linh điền đã từ khi xưa sáu, bảy mẫu mở ra đến mười bốn mẫu. Những nơi hội tụ linh khí này tăng lên, tự nhiên đã khiến cho bốn phái trú đảo tu sĩ chú ý. Tình huống như thế chỉ có thể nói rõ là trên đảo có thể đã xuất hiện một cái vị hình linh mạch. Vậy mà mọi người đã nhiều lần tìm kiếm ở trên toàn bộ Hoàng Ly đảo, thậm chí ngay cả hải vực phụ cận mấy dặm cũng tìm qua một lần nhưng vẫn y như cũ, không thu hoạch được gì...

- Cuối cùng mọi người liền đem mục tiêu hoài nghi nhắm ngay động phủ của ngươi, là nơi duy nhất chưa bị sưu tầm. Lý gia phụ tử càng là oán khí ngất trời, tạo tin đồn nói khó trách ngươi không ở Thiên Linh sơn mở ra động phủ, thì ra là đã sớm tìm được một khối phong thủy bảo địa rồi. Năm năm vừa đến, phụ tử hai nhà này liền mời kéo Lâm Thịnh cùng Lý Thành và một ít tu sĩ gia tộc của bọn chúng, lần nữa yêu cầu dựa theo môn quy thu hồi động phủ của ngươi...

- Cũng may là Lưu tiên trưởng sau khi người rời khỏi Hoàng Ly đảo đã đến đây, bây giờ đã trở thành một trong những chủ sự tiện trưởng trên Hoàng Ly đảo, lại có tu vi dung huyết chín tầng sắp sửa đoán đan. Có ông ấy bảo hộ, thường ngày những người này cũng không dám hành động quá mức. Nhưng mấy ngày nay, Lưu tiên trưởng dẫn theo Diêu Dũng, Đỗ Phong cùng các sư đệ đi ra ngoài tuần hải, những người này nhân cơ hội đó muốn xông vào động phủ của ngươi, cũng may là người trở về kịp thời. Nếu không thì bằng vào ta và Trần Luyện sư huynh, hai người không không thể nào ngăn trở được 10 người này.

Lục Bình nghe xong cười lạnh, nói:

- Một đám xấu xa, bỉ ổi!

Nhất thời đứng dậy dẫn theo Hồ Lệ Lệ, Trần Luyện cùng Phương Đào ba người chuyển thân đi qua tu luyện thất do Lục Bình mở ra ở phía sau phòng khách, chỉ thấy trên tường của phòng tu luyện có một khối đá. Trên đó có dán mấy đạo phong linh phù do Lục Bình tự chế.

Lục Bình phất tay đem phong linh phụ quét rơi xuống đất. Một cỗ linh khí nhàn nhạt liên tán phát ra. Lục Bình quay đầu hướng ba người cười một tiếng, đưa tay đẩy ra cửa đá, nhất thời bên trong văng lên tiếng nước chảy róc rách. Đồng thời một cỗ linh khí nồng nặc đập vào mặt, khiến cho ba người ở phía sau Lục Bình đều thầm kêu lên một tiếng "thật là thoải mái!"

Ở tình huống ở trong bụng núi cũng không có quá nhiều biến đổi, chỉ có trên đất ở bên cạnh suối nước mà Lục Bình khai mở ra linh thảo viên có linh thảo bên trong đó xanh rì rì. Lục Bình chọn vào trong linh mạch hai viên tụ linh châu đã hoàn toàn cùng linh mạch tương hợp. Bây giờ động phủ của Lục Bình đã hội tụ đến bốn vị hình linh mạch. Phương Đào lúc này biểu lộ đã thành trợn mắt hốc mồm. Trần Luyện cũng vô cùng kinh ngạch, nói:

- Thì ra là sư đệ ở nơi này đúng thật là có một động thiên khác.

Chỉ có Hồ Lệ Lệ có thể là đã sớm suy đoán ra điều này nhưng nàng cũng không nghĩ là linh khí ở bên trong lại dày đặc đến như vậy. Cái này tuyệt không phải là chỉ do một cái vị hình linh mạch mà có thể đạt tới trình độ như vậy.