Chân Linh Cửu Biến

Chương 11: Lãnh thiến

Đối trận tình thế vừa mới có kết quả, phân đội thứ bảy một tràng thở than. Mọi người với ánh mắt tiếc rẻ nhìn Lục Bình, một bộ "Vận may của huynh trưởng người

chấm dứt rồi" biểu lộ, Lục Bình cảm giác rất rõ ràng. Những người ủng hộ Lý Thành thì trực tiếp biểu lộ có chút hả hê.

Trên người mặc bộ sa y màu lửa đỏ, Sử Linh Linh chẳng biết lúc nào đi tới trước Lục Bình, cười "Hắc hắc" nói: "Thập niên đệ, cố gắng lên, ta xem trong người đó!"

Một câu nói này làm Lục Bình hơi ngượng, mặt đỏ tới mang tai, bên cạnh chúng đệ tử một trận cười ầm lên.

Đại huynh trường Diêu Dũng cũng đi tới, nói: "Tận hết sức lực, niên để thực lực đã rất bất phàm, trận này coi như có thua, người khác cũng không nói được cái gì."

Nhị huynh trường Đỗ Phong vẫn như cũ không nói tiếng nào, chẳng qua là lúc đi qua hướng Lục Bình gật đầu một cái.

Ba người này ở phân đội thứ bảy thực lực mạnh nhất, tự thành một đoàn thể nhỏ, nếu không phải Sử Linh Linh không khiêu chiến, tam huynh trường đã sớm là vật trong túi của nàng.

Lần này ba người cùng nhau hướng Lục Bình chào hỏi, hiển nhiên là thừa nhận thực lực của Lục Bình.

Lãnh Thiến, Luyện khí chín tầng tu vi, so với Sử Linh Linh còn phải cao hơn một bậc. Hai người được gọi là "Song kiêu" trong hàng đệ tử cấp hai, cũng bởi vì hai người chẳng những tu vi cao siêu, mà còn dung mạo thuộc về hàng hồng nhan họa thủy.

Đệ tử cấp hai đến gần ngàn người, chỉ có năm vị đệ tử tu vi ở trước mười bốn tuổi đạt tới Luyện khí hậu kỳ, được gọi là "Ngũ tú", mà năm người này trong có hai người tu vi đạt tới Luyện khí chín tầng, theo thứ tự chính là Lâm Thịnh thuộc phân đội thứ nhất cùng phân đội thứ mười bốn Lãnh Thiến. Tuy nói Lãnh Thiến mới vừa đột phá Luyện khí chín tầng không tới một năm, cũng có thể thấy thực lực của người này không tầm thường.

Khác Sử Linh Linh với vẻ sáng sủa nhanh nhẹn, Lãnh Thiến có gương mặt nghiêm túc, khiến cho người ta có cảm giác người lạ chớ đến gần. Nhưng biểu tình như vậy lại không ngờ khiến chúng đệ tử hết lần này tới lần khác tranh nhau lấy lòng. Chẳng qua là Lãnh Thiến cho tới bây giờ vẫn giữ thái độ không thèm để ý.

Lục Bình khi lên trên lôi đài thì Lãnh Thiến trong một bộ bạch y đã sớm đứng chờ ở đó.


Lục Bình y theo quy củ, hành lễ nói: "Học tỷ xin mời trước!" Sau đó lấy ra thượng phẩm pháp binh của mình, tự mình bày một thức mở đầu, chuẩn bị kỹ càng.

Lãnh Thiến cũng có một ít tò mò, nhìn cái đệ tử được gọi là "Hắc mã!" này quả thật có chút bất đồng. Đệ tử khác vừa lên đài đã tới cùng mình khiêm nhượng mấy câu, làm bộ giả mù sa mưa, còn vị này thì không, vừa lên tới liền chuẩn bị đánh đấu.

Nàng không hề biết rằng trong trí nhớ của Lục Bình mỹ nữ đã sớm nhìn ngắm quá nhiều đến mức phát ngán, nhiều đến mức miễn dịch. Hiện giờ, trước mặt hắn mỹ nữ này mặc dù dưỡng nhân, nhưng Lục Bình đối với cô gái thuộc loại hình Diệt Tuyệt Sư Thái không có chút hảo cảm nào.

Lãnh Thiến vung tay lên, một thanh đỉnh cấp pháp binh Ngọc nữ kiếm cầm trong tay. Trong lúc vung tay, một chiêu trong bộ "Ngọc nữ kiếm pháp" mang tên "Hỏi quân

tại sao" đánh ra, một đạo kiếm mang phun ra nuốt vào không chừng, hướng vai phải Lục Bình chém tới.

Lục Bình như cũ dùng một bộ "Dung huyết luyện cốt kiếm" để ngăn cản. Hai người giao thủ mấy chiêu, thử dò xét qua xong, Lãnh Thiến bắt đầu làm khó dễ, trường kiếm trong tay thế công căng thẳng, đồng thời mây đạo pháp thuật phối hợp trường kiếm cùng nhau phát ra.

Lục Bình thầm mắng một tiếng, lại là khí pháp song "Thuật" cảnh, hôm nay thiên tài thật đúng là không đáng bao nhiêu tiền rồi!

Nhìn cô gái trước mắt cùng mình tuổi tác không sai biệt lắm, tu vi lại cao hơn mình hai tầng, Lục Bình lúc trước thật vất vả mới lĩnh ngộ "Thuật" cảnh, sự vui sướng nhất thời hóa thành một vũng nước chảy.

Lục Bình co về thủ thế trong mắt mọi người như vậy lại là chuyện đương nhiên.

Lục Bình bây giờ có chút biệt khuất. Mình có thể nói là toàn diện rơi vào hạ phong, chính là mình liên tiếp phát ra hai tờ thượng phẩm huyết phù, cũng chỉ tranh được cơ hội thở dốc mà thôi, ngay cả một cơ hội phản kích cũng không có.

Cứ như vậy chịu thua sao? Lục Bình thật là không cam lòng.

Hắn không biết rằng Lãnh Thiến bây giờ cũng rất kinh ngạc. Cho dù là trận đấu trước đó nàng cùng tỷ đấu với độ tử Luyện khí tầng tám điên phong cũng không dưới tay nàng kiên trì thời gian dài như vậy.


Ban đầu còn tưởng rằng vị “hắc mã” này chỉ là một đệ tử vận khí tốt mà thôi. Bây giờ nhìn lại hắn cũng có chút chỗ độc đáo, không nói ở Luyện khí tầng bảy đã lĩnh ngộ khí pháp song "Thuật" cảnh, ngay cả thời cơ ném ra huyết phù lúc này cũng thấy người này đối với việc nắm bắt đấu pháp tiết tấu cũng tương đối tinh chuẩn, thậm chí ở trên nàng.

Phân đội trần tiên trưởng của nàng đã từng nói, chính xác nắm bắt đầu pháp tiết tấu là nắm giữ "Thế" cảnh cơ sở, tuy nói cái cơ sở này khoảng cách với nắm giữ "Thế" cảnh còn có mười vạn tám ngàn dặm, nhưng dù sao cũng có căn cơ vạn trượng cao lâu.

Chẳng lẽ mình còn không bằng cái tên đệ tử Luyện khí tầng bảy này? Lãnh Thiến khẽ cắn răng, tuy Lục Bình vẫn thế hạ phong như cũ nhưng vẫn thủ thế với chương pháp không loạn. Nàng không khỏi một trận thầm tức giận, gia tăng thế công, trong lúc nhất thời kiếm khí tung hoành, pháp thuật bay loạn. Ở dưới đài mọi người xem cuộc chiến nhìn lại, Lãnh Thiến xem ra có ý nhanh chóng kết thúc đấu pháp. Mọi người tâm tình nhất thời dâng cao, cùng hô to kêu ủng hộ Lãnh Thiến.

Khi mọi người cùng tập trung ủng hộ Lãnh Thiến, một tiếng trong trẻo truyền tới: "Lục Bình, cố gắng lên!" Trong tiếng quát có một cô ý tứ không phục khí.

Mọi người thầm mắng, đây là người nào a, cùng mọi người đối nghịch, rõ ràng là muốn ăn đòn! Nhận ra nguồn gốc thanh âm, không ngờ là Sử Linh Linh một thân hồng sa, thì ra là Sử học tỷ! Trong lúc nhất thời mấy trăm ánh mắt trợn mắt hằn học giống như tuyết gặp phải mặt trời, hóa thành sàn sàn nước chảy, ôn nhu có thể để cho người khác khắp người nổi da gà.

Lúc này Sử Linh Linh một thân đổ mồ hôi lâm ly, hiển nhiên là mới vừa kết thúc đẩu pháp. Nàng đối với ánh mắt của mọi người không thèm để ý, y như cũ lớn tiếng vì Lục Bình hô hào cố gắng lên.

Thì ra là Sử Linh Linh ở trong đấu pháp gặp một vị lão bài Luyện khí chín tầng đệ tử. Nàng mặc dù thủ đoạn ra hết, không biết sao đệ tử kia thực lực càng cường đại hơn, cuối cùng lại tế xuất một món trung phẩm pháp khí chỉ có Luyện khí chín tầng tu vi mới có thể miễn cưỡng vận dụng, Sử Linh Linh lúc này mới không địch lại, dừng lại bên ngoài vòng mười sáu.

Hạ xuống lôi đài, Sử Linh Linh biết được Diêu Dũng cùng Đỗ Phong cũng đã tiến vào mười sáu cường, liền hướng Lục Bình nơi này chạy tới, nhưng không ngờ một đám người đều ở đây muốn cho Lục Bình bại trận, trong lòng nhất thời có chút mất hứng.

Nhìn lại nữa, đối thủ của Lục Bình lại là Lãnh Thiến. Người này cùng nàng cùng xưng là "Song kiều", tu vi lại cao hơn nàng một tầng. Điều này làm cho Sử Linh Linh tâm cao khí ngạo vốn cũng không cam; lần này đấu pháp, Lãnh Thiên lại nắm chắc phần thắng tiến vào mười sáu cường, sẽ áp lên đầu nàng, điều này làm cho Sử Linh Linh càng thêm không thoải mái.

Mọi người ồ lên cổ võ, lòng ghen tỵ của cô gái nhỏ phát tác, Sử Linh Linh nhất thời liều mạng một thân một mình cổ vũ cho Lục Bình.

Lãnh Thiến hơn nửa ngày không đánh hạ được Lục Bình cũng có chút nóng nảy, nhìn Lục Bình phòng thủ một giọt nước cũng không lọt, cảm thấy nhức đầu.

Lãnh Thiến biết Lục Bình có một phòng thủ pháp khí, vốn định thông qua công nhanh đem cái pháp khí này bức ra, mình liền có thể ung dung đánh bại. Nhưng không ngờ Lục Bình giống như hải miên trong nước, người càng muốn cho hắn khô héo, hắn càng để cho người càng nghiền ép càng nhỏ nước ra.

Lãnh Thiến cuối cùng quyết định tế xuất pháp khí công kích của mình, dù sao cũng phải tốn chút tay chân, huống chi bản thân Lãnh Thiên mình cũng không phải chỉ có một cái pháp khí.

Một món thiết chùy pháp khí từ trữ vật đại của Lãnh Thiến bay ra, trong nháy mắt biến đổi thành hơn một trường dài, rộng chừng một tòa phòng ốc, hướng Lục Bình áp tới, khiến cho mọi người dưới đài hô lên cả kinh. Mọi người hết nhìn hung khí, lại nhìn nữ tử xinh đẹp thế kia, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút sai lệch, ngay cả Sử Linh Linh nhìn Lãnh Thiến tế xuất pháp khí cũng có chút bất khả tư nghị.

Lục Bình lâm nguy!