Chân Linh Cửu Biến

Chương 100: Đoán đan phủ

Dịch giả: Titan

Lục Bình mới vừa rời đi, mấy tên tu sĩ đã đến trước động phủ, nhìn thấy động phủ hiển nhiên đã bị sưu tầm qua một lần, mọi người đều đưa mắt nhìn nhau.

Một lát sau, một tu sĩ chần chờ nói:

- Mới vừa rồi nếu không nhìn lầm, nơi này xem ra là một tòa đoán đan chân nhân động phủ a?

Mọi người trầm mặc một hồi, một tu sĩ mới nói: - Hình như là vậy!

Một tu sĩ khác nói:

- Nơi này cách Phi Linh phong sơn giản không xa, có phải là vị Chân Linh phái kia hay không?

Tu sĩ đầu tiên mở lời gật gật đầu:

- Xem ra là hắn, có thể còn có những người khác của Chân Linh phái, nếu như chỉ có một mình hắn, thì quá mức ngoại hạng rồi.

Mọi người rốt cuộc tìm được một giải thích hợp lý. Chưa từ bỏ ý định, mọi người sau đó liên vào trong động phủ xem xét, quả nhiên lại thu hoạch chút linh thảo linh tài. Lục Bình tìm tòi quá mức vội vàng, hắn không muốn đem chuyện mình độc chiếm đoán đan động phủ cho người khác biết, nên chẳng qua là đem đồ vừa mắt mang đi, còn lại một ít linh thảo linh tinh, linh đan, linh tài, trung cấp thấp pháp khí, Lục Bình không để ý tới.

Thời điểm tới đỉnh núi, Lục Bình lại tìm được hai linh tháo viên, hơn nữa hai linh tháo viên này vô luận là diện tích hay là linh thảo chất lượng đều thượng tầng. Lục Bình tổng cộng hai năm trăm cây 500 năm linh thảo cùng bốn mươi cây thiên niên linh thảo.

Lúc này, Lục Bình khoảng cách đỉnh núi đã càng ngày càng gần. Tranh đấu trên đỉnh núi đã vang thành một tràng rộng, không thiếu tiếng vang pháp thuật, pháp khí công kích trận pháp truyền tới. Hiển nhiên, đám tu sĩ ở đỉnh núi lại có phát hiện trọng đại, lúc này mới là lúc nổi lên sự tranh đoạt lẫn nhau, Lục Bình tự nhiên sẽ không bỏ qua.

Khi Lục Bình tới đỉnh núi, đầu tiên chú ý tới không phải là tu sĩ đang tranh đấu, mà là khí tức trang liệt của đỉnh Phi Linh phong.

Toàn bộ đỉnh núi đã không còn đỉnh núi nữa, mà là một thế giới phương viên ngàn trượng, đột lõm bất bình, bụi đất tung bay. Nơi này chính là chủ chiến tràng năm đó đông đảo pháp tướng kỳ lão tổ đại chiến. Toàn bộ Phi Linh phong bị pháp thuật đánh bể một phần ba độ cao, từ đó tạo thành liễu bộ dáng bây giờ, và đó cũng là nguyên nhân lớn nhất Phi Linh phong linh mạch bị sanh sanh đánh hủy xuống còn đại hình linh mạch.

Lúc này phong đính sớm đã trở thành chiến trường cho các tu sĩ đại chiến, bụi đất tung bay trước mắt che thật dầy, khoảng cách mười trượng đã mơ hồ nhìn không rõ, chỉ có thể dựa vào thần thức tới phán định tình cảnh chung quanh.

Lục Bình đem thần thức phố khai, sáu mươi trượng phương viên nhất cử nhất động hoàn toàn hiện ra ở trong đầu hắn. Phía trước mấy trăm trượng xa, phảng phất có một đạo thải hồng trong tầng tầng bụi đất che giấu như ẩn như hiện.

Dòng suối nhỏ dọc theo đỉnh Phi Linh phong chính là phát nguyên ở đỉnh núi này. Lục Bình theo dòng suối nhỏ hướng đỉnh núi trung tâm đi tới, ở thế giới hai bên suối nhỏ coi như khá hơn một chút. Lục Bình dần dần phát hiện trong dòng suối linh khí từ từ nồng nặc hẳn, xem ra đã đến gần chủ mạch của đại hình linh mạch trong truyền thuyết này rồi.

Trong bụi đất tung bay, thỉnh thoảng có pháp khí từ hai bên bờ tập kích tới, đều bị Lục Bình dùng Phi dực song kiếm hung hăng cản trở. Bây giờ cũng không phải là thời điểm bảo toàn thực lực, ở dưới tình huống địch tình không rõ, Lục Bình vô cùng dễ dàng gặp phải sự vây công.

Cũng may Lục Bình có đối thượng cấp phi kiếm ở dưới Phi Linh phong phá trừ trận pháp để lại cho người ta ấn tượng quá sâu. Tu sĩ ngự sử pháp khí tập kích vừa nhìn thấy đôi Phi dực kiếm hoa lệ này, nhất thời yển kỳ tức cổ.

Lục Bình lại đi lên trên được trăm trượng, lúc này không có bất kỳ tu sĩ không có mắt nào tới khiêu khích. Nhưng Lục Bình thông qua thần thức nhận ra hai bờ trong lúc mơ hồ có hai nhóm tu sĩ không hẹn mà cùng tụ tập lại theo phương hướng hắn đi tới, mỗi bên đều có năm đến bảy người.

Xem ra mình đã bị người ta ghi nhớ thèm muốn rồi, Lục Bình cười khổ một tiếng, cũng may hai bên tu sĩ còn không biết thần thức của hắn sớm đã phát hiện bọn họ.

Đã là như vậy, cũng chỉ có tiến hạ thủ vi cường.

Lục Bình tay trái duỗi một cái, "Sơn Băng" từ trong chiếc nhẫn trên ngón áp út bay ra. Nếu như đã có nhẫn trữ vật dung lượng lớn chứa đựng đồ vật dễ dàng hơn như vậy, Lục Bình tự nhiên không dùng trữ vật đại nữa, mà đem lần này ở trên Phi linh đảo thu hái được tất cả linh thảo, linh quáng, linh tài cùng pháp khí chưa dùng tới sắp xếp lại đặt hết vào ở trong trữ vật đại. Những thứ Lục Bình cần cho tu luyện, thường ngày sử dụng cùng trân quý vật phẩm đều đặt ở trong nhẫn trữ vật của mình, tùy thân mang theo.

"Sơn Băng" gào thét bay ra, hướng phía sau người bờ sông phía bên trái lấy thái sơn áp định chi thế nện xuống, mọi người nhất thời phát ra một trận kinh hoàng:

- Pháp khí từ đâu đánh tới thế!

- Là thượng phẩm pháp khí!

- Là ai, người nào ở trong tối ám toán lão tử?


Lục Bình mới bất kể những thứ này, khi "Sơn Băng" đè xuống, Phi dực kiếm đồng thời cũng đã chém ra theo.

Khi sáu người ở bờ sông phía bên trái hợp lực vất vả lăm đem "Sơn Băng" ngăn cản lại, thì thư hùng song kiếm đã ngang eo chém tới, sáu người nhất thời lại một trận chửi măng:

- Là Chân Linh phái tiểu tử!

- Muốn chết, dám một đánh sáu sao?

- Ai nha, cánh tay của ta, cứu mạng!

- Tha mạng a, a

Trong nháy mắt sáu người ở bờ sông có ba người trong thần thức của Lục Bình không còn thấy sinh cơ, một kẻ bị chém rớt cánh tay, hai tên bị "Sơn Băng" đánh trọng thương chạy trốn.

Bờ sông phía bên phải tụ tập tu sĩ đã đạt đến năm người, nghe được sống bờ bên kia chửi mắng, hiển nhiên do dự một hồi, nhưng không biết là có người nói cái gì, cũng phát một tiếng kêu, năm món pháp khí hướng Lục Bình bay tới.

Lục Bình một hơi sử dụng hai món thượng cấp pháp khí, đã chiếm dụng hơn phân nửa thần thức, cũng may Lục Bình động thủ trước, liền thông qua thần thức phát hiện, bờ sông bên trái sáu người trong có bốn là Huyền Linh phái tu sĩ, cho nên mới ra tay trước đối với bọn họ. Còn bờ sông bên phải năm người chỉ có hai người là Hải Diễm Môn cùng Thủy Yên các tu sĩ, còn lại đều những môn phái khác tu sĩ, thực lực muốn yếu hơn một chút.

Lục Bình một hơi ném ra năm tờ Thủy thuẫn phù, đem năm món pháp khí cản lại. Hai món thượng cấp pháp khí đã quay trở lại, sau khi hắn đem "Sơn Băng" thu hồi, Phi dực kiếm lại chém qua.

Bên phải nắm tên tu sĩ nhất thời phát hiện không ổn, xoay người muốn chạy trốn, Lục Bình Phi dực kiếm mau chóng đuổi, chỉ đem một tên Thủy Yên các tu sĩ chém chết.

Lục Bình hướng bờ bên trái mà đi, đem ba trữ vật đại trên đất cầm trong tay, rồi trở về bờ bên phải, Đại Bảo đã ngậm trữ vật đại của Thủy Yên các tu sĩ trở lại.

Bốn trữ vật đại linh thảo rõ ràng so với ở trên Linh Dược sơn thu hoạch nhiều hơn rất nhiều. Riêng 500 năm linh thảo liền có hơn hai ngàn bốn trăm cây, thiên niên linh thảo cũng có hai mươi ba cây. Linh thạch bây giờ cũng lộ ra vẻ tầm thường một chút, chỉ có một vạn linh thạch. Đan dược cùng những tạp vật khác Lục Bình cũng lười kiểm lại.

Lục Bình tiếp tục dọc theo bờ sông thẳng lên. Lúc này không có tu sĩ không chịu mở mắt đến tìm hắn phiền toái, rốt cục khi sắp tới ngọn nguồn của dòng suối nhỏ, Lục Bình thấy rõ ràng đạo thất thải hồng quang khi trước phát hiện chính là hộ phủ đại trận của một tòa động phủ.

Lại là một tòa đoán đan chân nhân động phủ, xem ra năm đó pháp tướng lão tổ thu vét thủ đoạn cũng chưa cao thâm gì.

Đang lúc này, phía trước một đạo thanh âm quen thuộc vang lên:

- Là Lục sư đệ sao?

Lục Bình nhận được là thanh âm của Vệ Tử Hằng, vì vậy nói:

- “Chính là tiểu đệ." Vừa nói đi tới, hỏi: "Sư huynh, tình huống như thế nào?"

Vệ Tử Hằng đáp:

- Vừa buồn vừa vui.

Lục Bình vội hỏi nguyên nhân, Vệ Tử Hằng giải thích:

- Vui chính là, bởi vì sư đệ đại phát uy danh, Phe Chân Linh chúng ta trước hết tiến vào Phi Linh sơn, độc chiếm hơn ba mươi chỗ linh tháo viên cùng mấy chỗ tu sĩ động phủ. Sau đó đông đảo tu sĩ sau khi đi vào, chúng ta cũng tham dự trong đó, thu hoạch cũng khả quan; Lo chính là Phe Huyền Linh tu sĩ cùng Hải Diễm Môn, Thủy Yên các tu sĩ không hẹn mà cùng bắt đầu liên thủ đối phó Phe Chân Linh chúng ta. Có mấy sư huynh đệ bị bọn chúng bị người lôi kéo, nổi lên tham niệm liên thủ vây giết. Bây giờ chúng ta tổng cộng chỉ còn dư lại ba mươi người, Huyền Linh phái bên kia so với chúng ta nhiều hơn bảy người.

Lục Bình suy nghĩ một chút, nói:

- Bọn hắn bây giờ chỉ so với chúng ta nhiều ba người rưỡi, trên đường đụng phải mấy tên không mở mắt, bị sư đệ ta đánh lén một trận, diệt ba, tàn một.

Vệ Tử Hằng cùng tu sĩ sau lưng hưng phấn nói:

- Hay lắm, sư đệ thật là hảo thủ đoạn.


Lục Bình tự nhiên không đem thực lực của mình nói ra, chỉ bảo là mình đánh lén, nhưng cũng giúp cho mọi người kính nể không thôi.

Vệ Tử Hằng hỏi tới Lục Bình thu hoạch, Lục Bình chỉ nói là một mình đào được mấy linh tháo viên, Vệ Tử Hằng trên mặt mặc dù có chút thất vọng, nhưng vẫn nói:

- Vậy cũng không tệ, sư đệ là một đường độc chiếm, bọn ta phân tán ra, cũng chỉ là đơn độc đáo được một hai linh thảo viên liền bị những môn phái khác vượt qua, linh thảo thu hoạch thế nào cũng kém so với sư đệ rồi.

Lục Bình nghe trong lời nói Vệ Tử Hằng chẳng qua là cường điệu linh thảo, liên hỏi:

- Chẳng lẽ chư vị sư huynh còn có những thu hoạch khác?

Một bên Tô Tử Bằng "Hắc hắc" cười một tiếng nói:

- Chúng ta lần này còn độc chiếm một chỗ đoán đan sơ kỳ tu sĩ động phủ, còn cùng những môn tu sĩ phái khác tham dự công phá hai tòa đoán đan chân nhân động phủ, trong đó một chỗ còn là đoán đan trung kỳ tu sĩ.

Lục Bình ngạc nhiên hỏi:

- Sư huynh như thế nào biết được động phủ chủ nhân là đoán đan sơ kỳ hay là trung kỳ?

Tô Tử Bằng kinh ngạc đáp:

- Sư đệ thì ra là không biết, động phủ thủ hộ đại trận nếu là tam sắc, thì chính là đoán đan sơ kỳ tu sĩ động phủ; nếu ngũ sắc, dĩ nhiên là trung kỳ; nếu là thất sắc, giống như một tòa trước mắt này đây, đó chính là hậu kỳ.

Lục Bình nhìn trước mắt một tòa thất thải động phủ này, trong lòng chợt động, hướng Vệ Tử Hằng hỏi:

- Vậy chúng ta ở Hương Lô phong phát hiện ngôi động phủ kia chính là của trung kỳ tu sĩ rồi?

Vệ Tử Hằng gật đầu xưng phải, Lục Bình lúc này đã biết mình ở trên đường sử dụng hai lần phù bảo lại dùng "Sơn Băng" thông thông đập loạn mở ra động phủ chính là một tòa tam sắc đoán đan sơ kỳ tu sĩ động phủ.

Vệ Tử Hằng lại nói:

- Lần này Phi Linh đảo mở ra thu hoạch vượt hơn lần trước. Dĩ vãng Phi Linh đảo khai mở, nhiều nhất cũng xuất thổ ba đến năm ngôi đoán đan tu sĩ động phổ thôi. Mà lần này, chỉ đoán đan tu sĩ động phủ liền khai mở bảy cái, cái này còn không bao gồm đoán đan tu sĩ động phủ bị người độc chiếm mà người bên cạnh không biết nữa. Trong bảy động phủ này có ba cái là do Huyền Linh phái cùng Hải Diễm, Thủy Yên hai phái dẫn đầu phát hiện, trong đó có một tòa trung kỳ động phủ, xem ra thu hoạch cũng không nhỏ. Dưới mắt hãy xem cái hậu kỳ động phủ này thu hoạch thế nào.

Chung quanh đã tụ tập rất nhiều tu sĩ, tranh đấu dần dần ngưng lại. Mọi người đều đưa ánh mắt nhìn đến ngôi đoán đan hậu kỳ động phủ này. Lúc bấy giờ khoảng cách đến khi Phi Linh đảo quan bể chỉ còn lại không tới một ngày.

Phi Linh phong rốt cục an tĩnh lại, bụi đất tung bay cũng đã dần dần lắng xuống, tình cảnh của đỉnh núi hiện ra ở trước mắt mọi người.

Lúc này đỉnh Phi Linh phong rõ ràng chia làm bốn đoàn thể, Phe Chân Linh còn dư lại hai mươi chín người, chiếm cứ cánh đồng của động phủ; Huyền Linh phái ở tây, tổng cộng có ba mươi hai người, hiển nhiên ở mới vừa trong hỗn chiến lại có vẫn lạc; Phe Hải Diễm Môn, Thủy Yên các yêu thỉnh một ít tu sĩ quen biết gần hai mươi người tạo thành đoàn thể thứ ba, tụ ở phía nam động phủ; Còn dư lại các môn phái tu sĩ hơn ba mươi người phần lớn tụ tập ở cánh bắc động phủ, trong đó cũng có tu sĩ rải rác phân bố ở bốn phía, hiên nhiên hai ngày nay lại có tu sĩ từ Phi Linh đảo các nơi chạy về.

Đại trận bên ngoài tòa động phủ này rõ ràng so với cái Lục Bình trước đã gặp uy lực cường đại hơn, khiến cho tu sĩ trên đỉnh núi đều không thể thấy rõ tình huống bên trong động phủ. Vì vậy, mọi người cũng không cách nào phán đoán nơi nào là cửa chính động phủ, chỉ có thể dựa vào vận khí chiếm cứ một vị trí..

Loại đại trận bảo vệ động phủ này cùng Phi Linh phong hộ sơn đại trận có chỗ bất đồng. Pháp trận bảo vệ động phủ chỉ cần một chỗ bị kích phá, toàn bộ trận pháp liền bị phá vỡ, không giống hộ sơn đại trận, phá một chỗ, toàn bộ đại trận chẳng những sẽ không hỏng mất, lại còn chậm rãi tự tu bổ.

Mọi người vẫn như cũ ở đỉnh núi vây quanh động phủ giằng co, người nào cũng không chịu động thủ trước công kích đại trận. Lục Bình rỗi rãnh nhàm chán, chỉ đành tra xét tình cảnh chung quanh đỉnh núi.

Lục Bình một mực nghịch lưu theo dòng suối nhỏ mà lên, cách chỗ phát nguyên không xa nữa. Chỗ phát nguyên này nằm ở vị trí trung tâm đỉnh núi. Nơi này linh khí nồng nặc, chính là vị trí chủ mạch của Phi Linh phong đại hình linh mạch. Trong dòng suối nhỏ hàm chứa phong phú linh khí, Lục Bình đột nhiên hiểu mình tại sao dọc đường lại có thể độc chiếm bảy linh tháo viên cùng một tòa đoán đan sơ kỳ tu sĩ động phủ. Đó là vì dòng suối nhỏ phát nguyên từ đỉnh núi, trong nước ẩn chứa phong phú linh khí, khiến cho năm đó Phi Linh phái tu sĩ hai bờ dòng suối nhỏ khai mở ra nhiều linh thảo viên.

Lục Bình trong lòng chợt động, con suối nhỏ này, đặc biệt là ở ngọn nguồn, trong nước tích chứa linh khí phong phú, xa xa vượt hẳn hàm lượng linh khí ẩn chứa ở trong suối nước trong động phủ của hắn. Hắn có thể mang về một ít dùng để tưới linh thảo viên, dù gì thì những thứ linh tuyền thủy này chỉ có thể chảy đi rồi tiêu biến hết.

Lục Bình lấy ra một cái bình ngọc pháp khí, đây là lúc Lục Bình còn là luyện huyết kỳ tu sĩ giết chết "Đồng tu minh" tu sĩ có được. Cái bình ngọc này chẳng qua là một món pháp khí cấp thấp, bản thân lực công kích không mạnh, nhưng có thể làm trữ vật pháp khí sử dụng, dù dung lượng cũng không lớn. Lục Bình sở dĩ nhất mực giữ cái cấp thấp pháp khí này cho đến bây giờ, cũng bởi vì nó có một đặc điểm đặc biệt, đó là nó có thể giữ linh dịch chứa ở trong bình ngọc mà linh khí không tiêu tan.

Chính là bởi vì cái đặc điểm này, Lục Bình một mực dùng nó để chứa một ít linh tuyển thủy dùng để làm tưới linh điền, linh tháo viên cùng các việc khác.

Lục Bình đem bình ngọc tế lên, đem nước suối ở ngọn nguồn một cổ não múc đầy bình ngọc. Hắn không khỏi có chút tiếc nuối, nếu hắn sớm đem cái bình ngọc này tăng lên tới trung cấp pháp khí hoặc là thượng cấp, như vậy liền có thể chứa nhiều linh thủy hơn rồi.

Ngay từ lúc Lục Bình đi tới đỉnh núi, liền đem Đại Bảo thả đi ra, không biết sao cả ngọn núi đều bị cấm đoạn đại trận cùng hộ sơn đại trận đồng thời thủ hộ, Đại Bảo không cách nào xâm nhập xuống lòng đất. Điều này làm cho ý đồ của Lục Bình lần nữa thu hoạch tụ linh châu thất bại. Điều tốt không thể chỉ có một mình mình được, Lục Bình thầm nghĩ như vậy để an ủi.

Tình thế bế tắc trước động phủ rốt cục bị phá vỡ. Cũng không biết là người nào đầu tiên ra tay, trên đỉnh núi nhất thời các loại pháp khí, pháp thuật bay loạn, kèm theo tiếng vang "Binh binh bàng bàng" là hộ phủ đại trận không ngừng lay động.

Lục Bình lần này lựa chọn khiêm tốn, tế xuất trung cấp Phi Yến kiếm gia nhập vào trong sự công kích cùng mọi người.

Lúc này, Vệ Tử Hằng đột nhiên hướng Lục Bình truyền âm nói:

- Lục sư đệ, ngươi ở đây là pháp lực mạnh nhất trong các sư huynh đệ chúng ta, một hội pháp trận phá vỡ, người dẫn đầu đột tiến vào trong động phủ tranh đoạt bảo vật bên trong. Ta cùng với những sư huynh đệ khác âm thầm vì người ngăn trở người khác. Chuyện này chẳng qua là Chân Linh phái mười một tu sĩ ta âm thầm biết, những người khác cũng không biết.

Lục Bình âm thầm gật đầu một cái, biết ở trước đoán đan tu sĩ động phủ, cho dù là đồng minh sợ cũng không nhờ vả được. Nghĩ đến trước, khi thăm dò những đoán đan động phủ khác, Vệ Tử Hằng đám người cũng đã phát giác ra điều này.

Bởi vì thời khắc Phi Linh đảo quan bế càng ngày càng gần, mọi người trên đỉnh núi lần này cũng không xuất công không ra lực. Chỉ gần một canh giờ, đại trận bên ngoài động phủ đã cực độ suy yếu. Mọi người tại tráng không khí nhất thời khẩn trương, Lục Bình đã bất tri bất giác, được những tu sĩ Chân Linh phái khác âm thầm phối hợp, đứng ở phía trước nhất của Phe Chân Linh.

Không biết là pháp khí của người nào trở thành cọng cỏ cuối cùng ép ngã lạc đà, trận pháp trong tiếng nổ đùng đùng đổ vỡ, hết thảy động phủ hiện ra trước mắt mọi người.