Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!

Chương 78: Cho dù em khng thơng anh, anh cũng mun em gả cho anh!

Ban đêm là thời cơ hành động vụng trộm tốt nhất, cho nên.....

"Hắc, hắc hắc!" Mặc Thiên Tân tặc tặc cười, sau đó ngồi dậy.

Dù sao cậu chỉ ở đây có một ngày mà thôi, ngày mai phải đi rồi, như thế thì để cho cậu vui vẻ đùa một chút, khiến lão thái bà kia không bao giờ dám nhiều lời nữa.

Vẻ mặt tà ác, cậu lập tức nhảy xuống giường, giống như một tên trộm hết nhìn đông tới nhìn tây đi ra cửa phòng, tìm kiếm phòng người nào đó.

Phòng ngủ chính

Bách phu nhân ngâm mình ở trong nước ấm, hưởng thụ tắm mình ban đêm, cũng đồng thời đợi lão công mình về.

Ngâm nước đại khái khoảng một giờ, bà ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, không sai biệt lắm cũng là lúc Bách Vân Sơn trở về, cho nên liền đi ra từ bồn tắm lớn.

Cầm khăn tắm đặt trong giỏ, bọc quanh người, sau đó đi ra cánh cửa phòng tắm.

Vừa mở cửa ra, sửng sốt thấy Mặc Thiên Tân ngồi ở trên giường cười tà ác.

"Hi, lão thái bà, buổi tối tốt lành."

"Mi...Mi....Mi...."

"Cháu làm sao ạ? Vì sao cháu xuất hiện trong này sao?" Mặc Thiên Tân nói ra tiếng lòng bà ta.

"Ta... Ta.... Ta...."

"Bà làm sao vậy? Bà muốn cháu cút đi sao?" Mặc Thiên Tân lại đoán đúng lần nữa.

"Mi....Mi....Mi...."

"Cháu lại làm sao ạ? Để cháu đoán ha, bà muốn nói: tên xú tiểu tử mi, tiểu quỷ không giáo dục mi, mi tới phòng ta làm gì? Mi muốn làm cái gì? Cháu đoán đúng không?"

Bách phu nhân á khẩu không trả lời được, tất cả đều bị cậu nói trúng rồi.

Đột nhiên....

"Hắc hắc hắc...." Mặc Thiên Tân cười tà, nhảy xuống giường, từng bước một tiếp cận.

Bách phu nhân không nén nổi kinh hoảng.

"Lão thái bà, bà yên tâm, cháu bất quá chỉ mới sáu tuổi, cháu có thể làm gì bà chứ? Hơn nữa cho dù cháu trưởng thành, cũng sẽ không có hứng thú với phụ nữ lớn tuổi, cho nên bà có thể thả ra một trăm hai mươi cái tâm, cháu bất quá chỉ là muốn cùng bà đàm phán một chút!"

Đàm phán?

Bách phu nhân nghe được lời cậu, lúc này mới ý thức được, cậu chẳng qua chỉ là tiểu quỷ, bà có cái gì phải kinh hoảng? Hơn nữa nơi đây là nhà bà, tùy tiện gọi sẽ lập tức có người tới đây.

Trong nháy mắt, bà ta bày ra tư thái cao cao, nhìn xuống cậu nói, "Mi muốn nói chuyện gì với ta?"

"Cháu không phải đã nói rồi sao, là đàm phán!"

Bách phu nhân giận!

"Ta hỏi mi muốn đàm phán cái gì với ta?" Bà ta phẫn nộ gầm nhẹ.


"A, đúng rồi, bà chờ một chút!" Mặc Thiên Tân giả vờ bừng tỉnh đại ngộ.

Bách phu nhân nghi ngờ nhìn cậu.

Mặc Thiên Tân tới gần sát bà ta, ngửa đầu cười sáng lạn với bà ta.

Bách phu nhân không khỏi sửng sốt!

Mặc Thiên Tân thừa dịp không để ý, tay phải nắm lấy một góc cái khăn tắm, cười nói, "Cho cháu mượn cái khăn tắm này một chút, cám ơn!"

"Cái gì, cái gì?" Bách phu nhân kinh hãi.

Chỉ thấy tay Mặc Thiên Tân dùng sức, Bách phu nhân không kịp ngăn cản, khăn tắm liềng tuột khỏi người bà ta, cơ thể trần trụi lộ ra trước cặp mắt to lấp lánh hữu thần của cậu.

Bắt đúng thời cơ, Mặc Thiên Tân lấy ra điện thoại di động đã chuẩn bị, cậu chụp, cậu chụp, cậu chụp chụp chụp....

Sau một hồi điên cuồng chụp, Bách phu nhân mới bối rối đoạt lại khăn tắm, lại quấn quanh người mình lần nữa.

"Mi....Mi.... Người đâu a!" Bà ta hét lên.

"Uy! Bà dám gọi người tới, cháu liền lập tức đem những tấm hình này cho bác khách của cháu xem, cháu xem về sau bà làm thế nào gặp người khác, cháu xem Bách gia lấy khuôn mặt thế nào để có chỗ đứng trong công việc, cháu xem mấy người thu dọn cục diện hỗn loạn này thế nào!"

Uy hiếp của Mặc Thiên Tân lập tức có hiệu quả, Bách phu nhân lập tức ngậm miệng.

Tên tiểu quỷ chết tiệt, ngay từ đầu nó đã lập kế hoạch rồi sao, điều nó muốn đàm phán chính là cái này sao?

"Mi...Mi rốt cuộc muốn thế nào?" Bách phu nhân hoảng hốt hỏi.

"Cái này nha... Thực ra cháu là một đứa nhỏ rất thông minh, rất hiểu biết, rất nghe lời, lại rất lương thiện, quan điểm của cháu chính là: người không phạm cháu cháu không phạm người! Thế nhưng nếu có người ức hiếp cháu hoặc mẹ cháu, thế giới nhỏ bé trong tâm cháu sẽ bùng nổ, tục ngữ nói rất hay: Ăn miếng trả miếng, lấy bạo chế bạo, lấy ác chế ác.... Đối với người xấu xa giống như bà, cháu chỉ có thể sử dụng thủ đoạn xấu xa thế này, cho nên bà nghe rõ cho cháu.... Sáng sớm ngày mai ngủ dậy, tự mình chuẩn bị bữa sáng, tự mình bưng tới cho mẹ cháu, hướng mẹ cháu chân thành xin lỗi, sau đó tự tiễn mẹ cháu rời khỏi đây, nhất định phải nhớ kỹ cho cháu, khi mà tiễn mẹ cháu phải khom lưng chín mươi độ, đến khi nào mẹ nói đã tha thứ cho bà, bà mới có thể ngẩng đầu!"

Mặc Thiên Tân nghiêm túc, tức giận thao thao bất tuyệt.

Bách phu nhân nghe xong, trong lòng có trăm ngàn không muốn, thế nhưng hai mắt nhìn di động trên tay nhỏ bé của cậu, lại không thể cự tuyệt.

Tiểu quỷ thối chết tiệt!

Không nghĩ tới cô gái không biết liêm sỉ kia lại sinh ra một đứa nhỏ lỗ mãng như vậy, may mà bảy năm trước bà ngăn trở Bách Hiên giữ lại cô, bằng không chẳng phải là muốn đem bọn họ nháo Bách gia?

Quả nhiên mẹ nào con nấy, bộ dáng ngang ngược của thằng nhóc này giống hệt Tử Thất Thất năm đó.

"Này, bà có nghe cháu nói không." Mặc Thiên Tân thấy bà ta không trả lời, hơi bực bội.

Bách phu cau chặt mày, hung hăng trừng mắt nhìn cậu!

Bà còn có lựa chọn nào khác sao?

"Ta đã biết!" Trái tim bà không cam lòng trả lời.

"Nói như vậy là đã định, sáng sớm ngày mai cháu chờ đại giá quang lâm của bà! Chúc ngủ ngon!" Mặc Thiên Tân hài lòng nói, vui vẻ bước ra khỏi phòng ngủ.

"Két"

Khi mà cửa phòng đóng lại, khuôn mặt cao ngạo của Bách phu nhân trở nên vặn vẹo, tức giận đến mức muốn giết người!


.....

Mặt khác

Bách Hiên cùng Tử Thất Thất tới cạnh cửa sổ phòng khách, lúc đầu là muốn nói chuyện ở vườn hoa, thế nhưng đêm này gió rất lớn, anh sợ cô cảm lạnh cho nên mới tới nơi này.

"Anh muốn nói chuyện gì với em?" Tử Thất Thất thản nhiên hỏi.

"Thực ra cũng không có gì, chỉ là muốn tâm sự với em cuộc sống sau này!"

"Sau này?" Tử Thất Thất nghi hoặc lặp lại.

"Đúng vậy, chẳng lẽ em chưa từng nghĩ khi đến Anh quốc sẽ làm gì sao?"

"Em...." Cô ngậm miệng.

Hoàn toàn chính xác!

Cô chưa từng nghĩ tới!

Nếu hiện tại ngẫm lại, sau khi đến Anh quốc cô sẽ làm gì đây? Lại nói đến tiếng Anh của cô không được tốt, cô có thể nói chuyện với người ta sao? Cô có thể tìm được việc sao? Cô có thể nuôi bản thân còn cả Thiên Tân sao? Thiên Tân có thể thích ứng với cuộc sống bên đó sao? Cô có tiền để cậu tới trường sao? Chợt phát hiện con đường phía trước dĩ nhiên là gập ghềnh như vậy, tới Anh quốc.... cô phải sinh sống như thế nào?

Bách Hiên nhìn khuôn mặt chậm rãi ưu sầu của cô, khóe miệng anh chợt gợi lên quyến rũ, cười nói: "Nếu em không chê, khi đến Anh quốc để anh chiếu cố hai người!"

Tử Thất Thất kinh ngạc nhìn anh!

Bách Hiên tiếp tục nói, "Anh sẽ tìm một công việc ở Anh quốc, mỗi ngày tan tầm, kiếm sinh hoạt phí cho ba người chúng ta, mà em mỗi ngày ở trong nhà làm chức phu nhân, giặt quần áo nấu cơm quét tước phòng, đợi anh tan ca về nhà, mà Thiên Tân mỗi ngày đến trường, nó rất thông minh, chắc chắn rất nhanh sẽ học giỏi tiếng Anh, cùng kết bạn với những đứa trẻ người Anh, sau đó chúng ta cứ như vậy an an ổn ổn sống.... Em cảm thấy.... thế nào?"

Anh nói xong, quay đầu nhìn về phía cô!

Tử Thất Thất nghe xong, trong lòng như có ngũ vị xáo trộn.

Cô phải trả lời thế nào đây? Cô phải đối mặt thế nào với ôn nhu của anh? Cô phải làm sao để người đàn ông này có được hạnh phúc đồng thời quên cô?

Xin lỗi....

Những lời này không biết vì sao vào lúc này không cách nào nói ra, cho nên cô chỉ có thể lựa chọn trầm mặc....

"Thất Thất...." Bách Hiên đợi hồi lâu cũng không có đợi đáp án của cô, đành phải lại mở miệng, nhẹ nhàng nói, "Nếu về sau mỗi ngày em ở cùng một chỗ với anh, em có thể cảm thấy chán ghét hay không?"

"Cũng không phải chán ghét, nhưng mà...."

"Vậy thì...." Anh cố tình cắt đứt lời cô, thâm tình nhìn cô nói, "Cho dù không thích anh cũng được, cho dù không có biện pháp yêu anh cũng được, cho dù em đối với anh một chút cảm tình cũng không có... em có thể vì cuộc sống yên ổn mà gả cho anh không? Anh nhất định chăm sóc em thật tốt, chăm sóc Thiên Tân, cho nên em có thể... có thể gả cho anh chứ?"

Tử Thất Thất khiếp sợ nhìn anh!

Cô phải trả lới thế nào? Cô nên làm cái gì bây giờ?

"Thất Thất.... Anh thực sự rất yêu rất yêu em, cho nên cầu xin em, van cầu em... đừng rời xa anh...." Anh nói lời đường mật, dùng thanh âm run rẩy khẩn cầu cô, sau đó hai tay ôn nhu ôm lấy cô, giống như ôm lấy một tia hi vọng cuối cùng.

Tử Thất Thất lăng lăng để anh ôm, trong lòng rối rắm không biết phải như thế nào.

Nên làm cái gì bây giờ?

Chấp nhận anh sao? Đẩy anh ra sao? Hay là cứ trầm mặc như vậy?

"Thất Thất.... Thất Thất.... Thất Thất...." Bách Hiên nỉ non bên tai cô, hai tay lại dùng sức ôm chặt lấy cô.

Chỉ cần một chữ thôi!

Chỉ cần cô nói một chữ "vâng", anh có thể từ bỏ tất cả mọi thứ, cho dù chết cũng không hối tiếc.

"Em...."

Tử Thất Thất chậm rãi mở lời, thanh âm kéo dài vô tận...

"Các người đang làm cái gì?"

Đột nhiên một thanh âm xông vào thế giới hai người, nháy mắt, Tử Thất Thất đẩy Bách Hiên ra.