Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!

Chương 77: Tôi muốn một cô gái

Để điện thoại di động ở bên tai, Mặc Thiên Tân lẳng lặng chờ đợi.

"A lô?" Trong di động truyền đến thanh âm của cô gái.

"Mẹ tiểu Lam, là con!"

"Thiên Tân hả, làm sao vậy?" Gọi điện thoại cho cô là đã xảy ra chuyện gì sao?

"Đúng vậy, con hiện đang ở nhà chú Bách Hiên, kế hoạch A thất bại rồi!" Ai.... Cậu âm thầm thở dài.

"Không sao, dù thế nào thì Mặc Tử Hàn cũng không thể mang theo người đến nhà Bách Hiên cướp người, con an tâm ở đấy đi, nghe mẹ tiểu Lam, chuẩn không sai!"

"Nhưng mà....." Mặc Thiên Tân do dự kéo dài thanh âm.

"Làm sao vậy?" Phương Lam hỏi.

"Con cảm thấy mẹ ở đây rất không vui vẻ, cái tử lão thái bà kia...."

"Tử lão thái bà? Con nói mẹ Bách Hiên?"

"Đúng vậy!"

"Bà ấy a....." Phương Lam hiển nhiên hiểu được ý tứ của cậu, không khỏi có chút do dự, nhưng lại đột nhiên sảng khoái nói, "Nếu bà ấy dám khi dễ mẹ con, con không cần phải khách khí với bà ấy, nên đánh nên mắng thì cứ làm, không có chuyện gì.... có mẹ tiểu Lam làm chỗ dựa đây!"

"Thật sự? Thật sự không có chuyện gì?" Rõ ràng Mặc Thiên Tân hơi hưng phấn.

"Không có chuyện gì, chỉ cần không có lấy mạng người là được!"

"Đây chính là mẹ nói, vậy con có thể...."

"Yên tâm dũng cảm đi làm đi, cũng nên giáo huấn lão thái bà kia!"

"Dạ, được!"

"Đúng rồi, ngày mai khả năng sẽ đi Anh quốc, đến lúc đó đừng quên gọi điện cho mẹ, kế hoạch C đã chuẩn bị đâu vào đó."

"Được, mẹ tiểu Lam yên tâm, khi trở về con nhất định mang quà cho mẹ!"

"Thực ngoan, khuông hổ là con nuôi của Phương Lam ta."

"Đương nhiên rồi! Tốt, cứ như vậy a!"

"Được, bye bye!"

"Bye bye...."

Sau khi Mặc Thiên Tân tắt điện thoại, nét mặt vui mừng, trước tiên, cậu muốn đi giáo huấn tử lão thái bà kia.... Dám nói với mẹ như vậy, cậu tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối sẽ không tha thứ.

Bất quá trước đó, cậu cũng nên gửi cho ba một tin nhắn mới đúng.

Cậu cười cười, ngón tay bụ bẫm nhanh chóng ấn nút trên điện thoại, sau đó gửi đi một tin nhắn.

Nội dung tin nhắn:

"Gặp lại chi bằng đừng gặp, tình đến nồng nàn đi cũng nồng nàn.... Ba, con với mẹ phải đi rồi, dù sao cũng đừng nghĩ đến chúng con, ngàn vạn lần đừng nhớ chúng con, chính cái gọi là hảo họp hảo tán hảo phân hảo hợp, nếu duyên đã tận, vậy để con tặng ba một câu nói cuối cùng... Cuộc đời này hai người không thể làm chim liền cánh, nguyện kiếp sau có thể kết thành vợ chồng, chúng ta.... kiếp sau gặp!"

※※※

Đêm đến


Biệt thự Mặc gia.

Mặc Tử Hàn ngồi trong phòng ngủ, hai mắt nhìn chằm chằm di động trên bàn trà.

Tin nhắn của Mặc Thiên Tân rõ ràng rất kích động anh, tuy là một tiểu xảo cấp thấp, nhưng là cậu đã thành công, thành công chọc giận trái tim mạnh mẽ của Mặc Tử Hàn, anh hận không thể lập tức phái người đem bọn họ cưỡng ép bắt về.

“Rầm, rầm, rầm!”

Tiếng gõ cửa vang lên, Mặc Tử Hàn mở miệng:

"Vào đi!"

Cửa phòng sau đó bị mở ra, Kim Hâm đứng đó cung kính khom lưng nói, "Điện hạ, chủ tịch tập đoàn Bách thị Bách Vân Sơn đã được mời tới!"

"Để ông ta vào!" Mặc Tử Hàn lãnh thanh.

"Vâng!"

Sau khi Kim Hâm nhận lệnh liền lập tức tránh đường, một người đàn ông trung niên quần áo màu xám xuất hiện ở cửa, tóc ông ta nhuộm đen sáng bóng chải chuốt, cái trán bên ngoài bộc lộ sự khá giả, trên khuôn mặt lớn tuổi không che dấu được những vết tích theo năm tháng, nhưng ở đôi mắt mãnh liệt cũng có vài phần tương tự Bách Hiên....

"Chủ tịch Bách, mời!" Kim Hâm cứng nhắc nói, vươn tay phải hướng trong phòng.

"Uhm!"

Bách Vân Sơn thoáng có chút lo lắng không yên, thế nhưng lấy tư cách một chủ tịch của một xí nghiệp, ông ta cần phải trở nên trầm ổn bình tĩnh, cho nên không có bất luận do dự gì, bước đi mạnh mẽ tới trước mặt Mặc Tử Hàn.

Mặc Tử Hàn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt ông ta.

Anh cũng không có đứng lên mà lạnh lùng nói một câu, "Mời ngồi!"

"Được!" Bách Vân Sơn lên tiếng trả lời, lo lắng không yên ngồi ở trước mặt anh.

Khi ông ta ra vẻ trấn định ngẩng đầu, cùng anh bốn mắt nhìn nhau, một cỗ khí tức âm u lạnh lẽo xuyên thấu thân thể ông ta, khiến nhiệt độ trên người ông ta trở về 0.

Không nhịn được đánh một cái lạnh run.

"Mặc tổng..... Anh tìm tôi có chuyện gì?" Ông ta hơi kích động.

"Không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là muốn tìm ông nói chuyện làm ăn!" Khóe miệng Mặc Tử Hàn gợi lên quyến rũ, lộ ra tươi cười lạnh băng.

"Làm ăn?" Bách Vân Sơn nghi hoặc.

"Không sai, hợp đồng để ở chỗ ông, ông có thể xem!"

Hợp đồng?

Bách Vân Sơn nghi hoặc nhìn về phía bàn trà trước mặt, phía trên xác thực có đặt một văn kiện.

Ông ta nhíu mày cầm tập văn kiện lên, sau đó mở ra xem nội dung bên trong, chỉ thấy sắc mặt ông ta càng ngày càng kinh sợ.

"Đây... Đây là...."

"Ông vẫn luôn muốn gia nhập kế hoạch liên minh dầu mỏ, tôi có thể không thu tiền của ông, để ông trở thành cổ đông lớn nhất trong công ty dầu mỏ!"

"Cái gì?" Bách Vân Sơn sửng sốt.

Không thu tiền?

Anh ta có ý gì? Vì sao nhắc tới cái này? Anh ta là đang nói đùa sao?


Anh ta thân là người đứng đầu hắc đạo, cho dù hiện tại cũng bắt đầu làm ăn chính đáng, nhưng bản tính chỉ biết cướp đoạt sẽ không thay đổi, nhưng là vì sao.... phải làm như vậy?

"Anh.... có mục đích gì?" Ông ta bất an hỏi.

"A....." Mặc Tử Hàn cười khẽ, tiếng cười băng lãnh thấu xương.

"Tôi chỉ muốn người của tôi!"

"Nhân vật quan trọng?" Bách Vân Sơn khó hiểu.

"Đúng vậy, tôi muốn một người phụ nữ, người đó hiện đang là bạn gái con trai ông, tôi nghĩ cô ấy hiện tại hẳn là đang ở nhà ông, cho nên ông nhất định có biện pháp đem cô ấy giao cho tôi.... Thế nào? Muốn làm cuộc làm ăn này không?" Hai mắt Mặc Tử Hàn nhìn ông ta, thanh âm tà mị tràn ngập uy hiếp, giống như chỉ cần ông ta nói chữ không, sẽ lập tức bị anh giết chết.

Bạn gái?

Bách Vân Sơn nhíu mày suy tính.

Hiên nhi hiện tại không có bạn gái, nhưng nếu là người phụ nữ yêu mến? Vậy bảy năm này, Hiên nhi vẫn luôn thích một cô gái tên Tử Thất Thất kia, mặc dù ông khuyên bảo qua vài lần, cũng bởi vì chuyện này mà ông cùng con trai cãi nhau mấy lần, nhưng đứa con ông vẫn cố chấp như cũ. Ông không rõ một người phụ nữ có con có cái gì tốt? Vì sao Hiên nhi lại mê đến thần hồn điên đảo, bất quá hiện tại xem ra..... Cô gái đó dường như không đơn giản, vậy mà khiến người đàn ông như quỷ thần trước mắt này cũng si mê.

Chẳng lẽ.....

"Cô gái đó có quan hệ gì với anh? Dĩ nhiên khiến anh phải dùng đến cách này trao đổi? Cẩn thận ngẫm lại, cô gái đó bảy năm trước từng nhảy xuống biển tự sát, mà thời gian nhảy xuống biển, giống hệt ngày Mặc tổng anh...."

Bỗng nhiên, ông ta còn chưa nói xong, Mặc Tử Hàn liền đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống trừng mắt ông ta.

Bách Vân Sơn kinh ngạc sửng sốt, miệng vẫn chưa kịp khép lại, rõ ràng là bị anh hù dọa. Bất quá, trông anh ta tức giận như vậy, liệu có phải đã nói lên, ông ta vừa nói đúng? "Chủ tịch Bách!"

Thanh âm u lãnh của Mặc Tử Hàn gọi tên ông ta, đôi mắt hẹp dài nhíu lại, tản mát ra hơi thở nguy hiểm, sau đó lại mở miệng, ẩn chứa khẩu khí uy hiếp, nói, "Tôi nghĩ hẳn ông rất rõ ràng, đôi khi, biết càng nhiều, sẽ chết càng nhanh, cho nên mới có câu thành ngữ: nan đắc hồ đồ (nghĩa: chỉ thời điểm người nên giả bộ hồ đồ)..... Ông không phải chỉ mới hồ đồ một lần, đừng khiêu chiến giới hạn nhẫn nại của tôi!"

Bách Vân Sơn nghe lời anh nói, bối rối hoảng sợ nhưng vẫn bảo trì bình tĩnh như cũ.

Ông sao có thể sợ thằng nhóc trước mặt?

Cho dù anh ta là người đứng đầu hắc đạo, cũng không nên làm càn!

Bất quá, cẩn thận ngẫm lại chuyện này căn bản là đối với ông có trăm lợi mà không hại, nguyên bản ông sẽ không bằng lòng cho Hiên nhi cùng cô gái đó qua lại, hiện tại đem cô ta giao cho người đàn ông này, như vậy Hiên nhi khẳng định không bằng lòng, cũng phải buông tay, hơn nữa ông còn được công ty dầu mỏ, đây không phải vẹn cả đôi đường sao?

"Được, cuộc giao dịch này, tôi làm!" Ông ta đồng ý.

Mặc Tử Hàn cười quyến rũ.

Lúc này đây..... Tuyệt đối sẽ không để cô đào tẩu.

"Ký tên đi!"

"Được!"

※※※

Biệt thự Bách gia

Tử Thất Thất đứng bên cửa sổ, nhìn bầu trời đêm.

Ngày mai sẽ đi khỏi đây, ngày mai sẽ đi khỏi thành phố này, không biết bầu trời đêm ở Anh quốc có giống nơi này không, yên tĩnh, vắng vẻ..... ưu thương.....

Mơ hồ trong lòng có loại cảm giác không muốn, khiến cô đối với thành phố nơi mình sinh ra lưu luyến, không.... dường như cũng không phải đối với thành phố này, tựa hồ là....

“Rầm, rầm, rầm!”

Cửa phòng nhẹ nhàng bị người đập, suy nghĩ hỗn độn của Tử Thất Thất đột nhiên thu về.

Cô xoay người chậm rãi bước tới cổng, sau đó mở cửa phòng ra, nhìn Bách Hiên đứng ở cửa.

"Thất Thất, chưa ngủ sao?" Anh ôn nhu hỏi.

"Ừ"

"Vậy không bằng chúng ta nói chuyện đi, anh cũng không ngủ được!"

Tử Thất Thất nhíu mày, quay đầu nhìn Mặc Thiên Tân ngủ say trên giường.

"Được, anh chờ một chút!"

"Ừ"

Tử Thất Thất nói xong, chậm rãi bước tới bên giường, đem chăn kéo đến cổ cậu, sau đó nhìn khuôn mặt đang ngủ say lộ ra tươi cười hạnh phúc, sau cùng mới xoay người đi.

"Két"

Tiếng cửa đóng vang lên, Mặc Thiên Tân đột nhiên mở hai mắt!